Dịch giả: Phượng Vũ
Đi trên con đường nổi danh vạn năm, xuyên qua biển người đông như thủy triều, cuối cùng Thẩm Thạch cũng tới được chân núi Thanh Long. Men theo đường núi tiến về phía trước, ở chỗ sườn núi, hắn đã nhìn thấy Trấn Yêu Trụ cao lớn. Đây là thánh trụ mà thánh hiền năm xưa để lại, đến nay vẫn trầm mặc bảo vệ nơi này, qua Trấn Yêu Trụ chính là phạm vi đế cung Yêu tộc, nơi ẩn chứa vô số yêu thú, quỷ vật khủng bố cùng những bí mật từ thời cổ đại.
Khác với những lần trước tới đây, lần này Thẩm Thạch không đi tới ngay mà đứng ở dưới Trấn Yêu Trụ một lúc, sau đó thấp giọng nói với hồ ly ở bên cạnh mình: “Ta phải vào trong, nhưng ở đó rất nguy hiểm, bản thân ta không chắc bảo vệ được ngươi. Đạo hạnh cũng như thực lực của ngươi đều không đủ, không nên đi theo nữa.”
Hồ ly ngẩng đầu nhìn hắn, trong miệng kêu lên vài tiếng. Thẩm Thạch cười cười, giơ tay vuốt bộ lông mềm mại của nó, lại nói: “Núi Thanh Long rất lớn, từ bây giờ ngươi cứ ở lại ngoài này. Nhưng phải nhớ kỹ một điều, trên này có không ít yêu thú và quỷ vật lợi hại, ngươi không được vượt qua những cây cột cao lớn kia. Con nữa, ngươi cũng phải cẩn thận đừng để ai thấy, nếu không người ta bắt lột xa xẻ thịt ngươi đó.”
Hồ ly sợ hãi rụt về sau một cái, sau đó vội vàng đưa cái đầu lại gần cọ xát vào lòng bàn tay Thẩm Thạch, giống như lưu luyến không muốn tách ra khỏi hắn.
Thẩm Thạch đứng dậy và cất bước lên núi, nhưng đi được vài bước hắn bèn quay đầu lại nhìn, quả nhiên con hồ ly kia nhắm mắt đuổi theo ngay sau mình, không hề có ý định ở lại.
Hắn lắc đầu, chỉ tay về một khu rừng đầy cỏ cây bên cạnh và đưa chân đá nó một cái. Hồ ly nhảy ra, ngẩng đầu kêu lên vài tiếng, âm thanh vô cùng buồn bã.
Hắn lắc đầu, nói với nó: “Ngươi đừng theo ta nữa. Nếu ta có thể sống sót quay trở ra thì sẽ đi tìm ngươi, còn không thì ngươi cứ sống ở ngay chỗ này đi.”
Nói xong, hắn cũng không nói thêm lời nào, quay người vượt qua Trấn Yêu Trụ, một đường đi thẳng lên núi.
Hồ ly đứng ngây ngốc tại chỗ nhìn theo bóng lưng Thẩm Thạch, dường như nó chẳng biết phải làm sao, cứ thế đặt mông ngồi tại chỗ không nhúc nhích.
Sau khi lên núi, Thẩm Thạch rẽ vào khúc ngoặt quen thuộc, lại tiếp tục đi về phía trước. Núi rừng yên tĩnh, gió mát lướt nhẹ, Thẩm Thạch không hề đi chậm lại. Hắn nhìn thoáng qua nơi sơn dã này, mày hơi nhíu lại, cảm thấy hình như núi Thanh Long hôm nay quá yên tĩnh rồi.
Tiếng yêu thú và quỷ vật gào thét thường ngày không hiểu sao hôm nay đều biến mất. Ngoại trừ những di tích đổ nát thê lương nằm rải rác trong những bụi cỏ, còn lại ngọn núi này nhìn thật sự chẳng khác nào một ngọn núi bình thường.
Nhưng núi Thanh Long đâu phải một ngọn núi bình thường!
Thẩm Thạch kinh ngạc, trong lòng hơi khó hiểu, dường như ở trên núi đã phát sinh chuyện gì đó mới dẫn tới sự thay đổi này. Nhưng mục đích tới đây lần này của hắn cũng chẳng liên quan tới chuyện này nhiều lắm, bởi nơi hắn muốn tới nằm sâu ở trong lòng đất. Sau một thoáng chần chừ, Thẩm Thạch cũng chẳng để ý thêm nữa, tiếp tục đi tới phía trước, nhanh chóng biến mất sau khúc ngoặt
Đây không phải lần đầu Thẩm Thạch đi tới sau núi Thanh Long, thực tế hắn đã tới rất nhiều lần, con đường nhỏ cũng như địa hình nơi này vô cùng quen thuộc với hắn. Vậy nên hắn nhanh chóng tìm thấy con đường đi tới hậu hoa viên hoang phế của đế cung, chính bản thân cũng đã chuẩn bị vô cùng kỹ để đối phó với các tình huống ở đây. Thế nhưng nơi này rất kỳ quái, sau núi Thanh Long dường như cũng không còn giống trước đây, ngược lại vô cùng yên tĩnh, những nhóm yêu thú và quỷ vật hung ác ẩn nấp ở đây đều đã biến mất.
Thẩm Thạch nhíu mày, cảm thấy hơi nghi hoặc, dường như đã có chuyện xảy ra ở núi Thanh Long này, chỉ là vì bản thân có tâm sự nặng nề nên lúc ở thành Thiên Hồng cũng không nghe ngóng cẩn thận mà thôi. Rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì?
Nghĩ mãi cũng không đoán nổi nguyên nhân, Thẩm Thạch dứt khoát không thèm nghĩ nữa. Hắn theo đường đá sau hoa viên hoang phế đi sâu vào trong. Không bao lâu sau, Thẩm Thạch đi tới một đồng cỏ hoang vu. Hắn nhìn quanh, chỉ thấy cỏ dại xanh mướt, chẳng khác gì so với cỏ mọc trong hoa viên, có chăng là xanh hơn một chút mà thôi.
Hắn trầm ngâm trong giây lát, sau đó đi tới biên giới bãi cỏ kia, rồi lấy từ trong Như Ý đại ra một cốt phiến màu trắng, chậm rãi rót linh lực vào trong.
Ánh sáng trắng bùng lên chói mắt, như có tiếng chuông gió nhè nhẹ ngân vang, phiêu đãng trong gió.
Theo lệ cũ, chỉ cần Thẩm Thạch đứng nguyên tại chỗ chờ một lát, mặt đất sẽ rung chuyển như địa long cựa mình, sau đó mọi thứ sẽ ổn định lại, rồi con quái vật Toản Địa Lão sẽ mang hắn tiến vào lòng đất, đi tới địa cung của Yêu Hoàng ở bên dưới.
Đúng ra là sẽ như thế. Nhưng hôm nay hình như luôn trái ngược với suy nghĩ của hắn, lại có sự cố ngoài ý muốn xảy ra.
Sau khi Thẩm Thạch triệu hoán Toản Địa Lão, hắn nghiêm túc đợi trong một thời gian ngắn. Nhưng sau đó hắn thấy nơi này mãi chẳng xảy ra hiện tượng gì, đến tận khi cái cốt phiến trở lại bình thường rồi vẫn không thấy Toản Địa Lão xuất hiện.
Tình huống này làm hắn phải nhíu chặt chân mày, đứng nguyên tại chỗ thêm một hồi lâu nữa rồi tiếp tục thử rót linh lực khởi động cốt phiến lần thứ hai. Nhưng có làm thế nào thì cuối cùng Toản Địa Lão vẫn không thấy xuất hiện, giống như yêu thú khủng bố này không còn tồn tại trên cõi đời vậy.
Thần sắc Thẩm Thạch dần trở nên ngưng trọng, hắn nhìn bốn phía, nhìn đống đổ nát thê lương ở xung quanh. Sau khi xác nhận không có bất cứ nguy hiểm nào đang rình rập, hắn bèn chậm rãi đi về phía đồng cỏ.
Những lần trước tới đây đều là Toản Địa Lão đưa hắn vào lòng đất, nhưng không biết đã có chuyện gì xảy ra với con yêu thú khổng lồ này nữa? Chẳng lẽ trong đó đã xảy ra chuyện gì sao?
Thẩm Thạch tra xét kỹ lưỡng từng bụi cỏ, cũng phát hiện ra không ít đồ vật không tầm thường, nhưng đó đều là những thứ không có nhiều lợi ích lắm với hắn. Đến lúc tới được giữa bãi cỏ, Thẩm Thạch đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt hắn sáng lên, nhìn chằm chằm vào mặt đất, sau đó hắn nhấc chân dẫm mạnh một cái, sau một tiếng nổ trầm thấp, mảng cỏ dưới chân hắn sụp xuống tạo thành một cái hố lớn. Không bao lâu sau, trước mắt Thẩm Thạch xuất hiện một huyệt động lớn và tối đen đi sâu vào trong lòng đất, giống hệt một cái vực sâu không đáy.
Thẩm Thạch đứng nguyên tại chỗ chờ trong giây lát, sau đó hắn hít sâu một hơi và nhảy vào cái huyệt động kia.