Chân Linh Cửu Biến

Chương 8: Đánh cuộc



Lục Bình vừa thầm mắng mình đúng là mồm quạ đen, vừa từ trong ống tay áo lấy ra một lá thượng phẩm huyết phù “Kim cương phù”, vỗ vào trên người, một màng ánh sáng màu vàng kim mang theo nhè nhẹ tơ hồng từ trên người Lục Bình thấu đi ra, giống như mặc vào một bộ khôi giáp màu vàng vậy.

Ba đạo băng nhận trong suốt liên tiếp đụng vào phòng thủ kim quang, chỉ nghe một trận thanh âm chói tai vang lên, ba đạo băng nhận biến thành mảnh bằng vụn rơi đầy đất, còn kim quang trên người Lục Bình tuy cũng mờ đi hơn phân nửa, nhưng vẫn còn có một tầng thật mỏng bao quanh người Lục Bình như cũ, bền bỉ bảo vệ sự an toàn cho hắn.

Lý Thắng vốn còn nghĩ một lá thượng phẩm phù lục của mình phát ra, tất nhiên sẽ khiến cho Lục Bình hết sức phòng thủ thậm chí bị thương, như vậy hắn có thể chiếm cứ tuyệt đối thượng phong. Không ngờ Lục Bình cũng lấy ra một lá thượng phẩm phù lục, triệt tiêu thế công bằng phù lục của hắn, để cho thủ đoạn chuẩn bị tiếp theo đạo phù lục này không còn dùng được nữa, giống như hoàn toàn hết sức chuẩn bị đánh ra một quyền, không ngờ đánh vào bông gòn, khiến cho Lý Thắng buồn bực muốn ói cả máu.

Lý Thắng vốn định sửa đổi thế công, tiếp tục hướng Lục Bình làm áp lực, lại đột nhiên phát hiện hiệu quả pháp thuật của thương phẩm phù lục trên người đối thủ còn không có biến mất, một tầng kim quang nhàn nhạt lộ ra như cũ, làm sao có thể?

Khi Lục Bình lấy ra phù lục vỗ ở trên người, Lý Thắng nhìn rất rõ ràng, đó chính là một lá thượng phẩm phù lục, hai tờ thượng phẩm phù lục tạo ra hiệu quả pháp thuật phải triệt tiêu lẫn nhau mới đúng chứ?

Đang lúc Lý Thắng bị hai chuyện ngoài ý muốn diễn ra liên tục cắt đứt thế công của mình, Lục Bình lại không do dự. Lục Bình bây giờ chẳng những không do dự, ngược lại còn có chút tức giận. Huyết phù lục là thủ đoạn áp đáy rương của hắn, nhưng không ngờ ở trận đầu đã bị bạo lộ ra, huống chi một lá thượng phẩm phù lục mất hết bao nhiêu linh thạch? Ba! Một lá thượng phẩm huyết phụ lục thì sao? Bảo thủ suy đoán, cũng phải tốn năm khối linh thach!

Đây là cầm linh thạch ném xuống nước cho trôi đi a!

Lục Bình gần mười năm kham khổ tu luyện, lãng phí tư nguyên tu luyện là chuyện không thể tha thứ! Nếu như nói mới vừa rồi Lý Thắng sử dụng phụ lục như không mất tiền ném ra khiến cho Lục Bình khó chịu, thì bây giờ hắn chính là thẹn quá thành giận!

Thừa dịp phù lục hiệu quả vẫn còn, đối thủ thế công bị nhục, Lục Bình sử xuất cảnh giới “Thuật”trước đây không lâu lĩnh ngộ ra, đem “Dung huyết luyện cốt kiếm” múa thành một quang cầu lớn, hướng Lý Thắng nghiền tới.

Lục Bình tu vi vốn cao hơn Lý Thắng, hơn nữa cơ sở vững chắc, mới vừa rồi chỉ là bởi vì trên pháp binh có khuyết điểm, hơn nữa Lý Thắng sử dụng chiến thuật dội phù lục dồn dập, mới khiến cho Lục Bình rơi vào thế hạ phong. Lần này Lục Bình chiếm cứ chủ động, nhất thời phản kích, thế công như sóng dồn, đợt này cao hơn đợt trước.

Lý Thắng bây giờ mới hiểu đầy đủ cái gì gọi là biệt khuất. Mới vừa rồi y còn chiếm cứ tuyệt đối thượng phong, chí hài lòng phải, nhưng trong nháy mắt, công thủ dịch hình, y trở thành đối tượng bị áp chế.

Lý Thắng chiếm cứ hạ phong cũng coi như xong, cũng không phải là không có cơ hội, dù sao y còn có vài tờ thượng phẩm phù lục, thậm chí còn có một pháp khí còn chưa dùng đến. Nhưng vấn đề bây giờ là y căn bản không có thời gian phát động kiện pháp khí kia. Y bị chiêu thức của đối thủ hoàn toàn áp chế.

Đích xác là hoàn toàn áp chế, Lý Thắng không nghĩ ra “Dung huyết luyện cốt kiếm” chỉ là một loại cơ sở kiếm pháp thôi, thế mà làm sao có thể đem “Cuồng phong nhị thập tứ kiếm” của mình áp chế. Huống chi cái “Dung huyết luyện cốt kiếm” này y cũng rất thuần thục! Tại sao đối thủ có thể đem thứ cơ sở kiếm pháp này sử dụng nhanh như vậy, uy lực lớn như vậy chứ?

Lý Thắng có chút bối rối. Hắn dù sao cũng chỉ là một hài tử không tới mười lăm tuổi.

Nếu như hắn có thể trầm trụ khí, cẩn thận xem xét kiếm pháp của Lục Bình, sẽ phát hiện kiếm pháp của Lục Bình đánh ra vô cùng mượt mà lưu loát, không có chút nào gượng gạo như phủ tạc ra. Có lẽ sự chuyển đổi giữa các chiêu thức cũng không phải là hết sức quy phạm, nhưng mỗi lần chuyển đổi trong nháy mắt đó lại rất phù hợp với bản thân tình huống gặp được tỷ đấu, có một loại cảm giác tùy tâm sở dục!

Có thể nói bộ kiếm pháp này lúc này không còn là cơ sở kiêm pháp của biệt viện nữa, mà là kiếm pháp của chính bản thân Lục Bình vậy.

Đây chính là cảnh giới của “Thuật”, thoát khỏi kiếm “Pháp” quy phạm chương pháp, dung vào hiểu biết của mình, khiến cho kiếm đánh ra trở thành kiếm “Thuật”!

Lúc này dưới đài, đám tu sĩ quan chiến cũng nhìn ra Lý Thắng phải thua. Hắn đã không có đường hoàn thủ, thua trận là vấn đề thời gian mà thôi.

Lý Thắng dù sao cũng là một tiểu thiên tài, ở biệt viện có chút danh tiếng, vì vậy người đến xem hắn so tài cũng có khá nhiều. Ngoài ra còn có đội hữu của Lục Bình ở phân đội thứ bảy. Khi thấy Lục Bình có hy vọng thủ thắng, không khỏi hoan hô lên, trong đó có đại huynh trường Diêu Dũng, nhị huynh trường Đỗ Phong, còn có tứ học tỷ Sử Linh Linh.

Tự học tỷ Sử Linh Linh cười nói: “Không ngờ tới thập đệ Lục Bình cũng lĩnh ngộ “Thuật cảnh giới, lần trước cùng Lý Thành tỷ thí không ngờ lại nhìn không ra.”

Diêu Dũng nói: “Lần trước giao thủ ngắn ngủi, hai người chẳng qua là hai ba mươi chiêu liền phân thắng bại. Huống chi Lục Bình lúc ấy ắt là mới vừa lĩnh ngộ được “Thuật cảnh giới, nếu không, Lưu tiên trưởng cũng sẽ không sau khi hắn cùng Lý Thành tỷ đấu hoàn thành rồi còn khai mở giảng đạo tắm táp cho hắn.”

Sử Linh Linh gật đầu một cái, nói: “Đại huynh trường nói rất phải, ta nhớ đại huynh trường cùng nhị huynh trường năm đó đều là ở Luyện khí tầng tám mới lĩnh ngộ “Thuật cảnh giới?”

Diêu Dũng đáp: “Đúng vậy, bất quá tứ học muội cũng là ở tầng thứ bảy mới lĩnh ngộ cảnh giới này, huống chi niên muối lúc đó tuổi tác mới vừa mười lăm tuổi.”

Sử Linh Linh từ chối cho ý kiến về điều này, chỉ nói: “Thập niên đệ trên người phụ lục xem ra là huyết phụ lục rồi, không nghĩ tới thập niên đệ lại có loại phụ lục này, quả là cũng chịu chơi!”

Diêu Dũng đạo: “Thượng phẩm huyết phù lục có uy lực lớn hai ba tầng so với thượng phẩm phù lục bình thường. Chẳng qua là luyện chế loại phụ lục này phải lấy lệ huyết dịch làm dẫn. Chân linh tu sĩ bọn ta một thân tu vi đều ở trong huyết mạch, nên rất ít sử dụng loại phụ lục này.”

Sử Linh Linh “Hắc hắc” cười, không nói thêm gì nữa.

Diêu Dũng tiếp: “Đi thôi, trận này lập tức sẽ phải kết thúc, buổi chiều còn có vòng thứ hai còn phải chuẩn bị.” Dứt lời, ba người hướng chỗ nghỉ ngơi của phân đội thứ bảy đi tới, mà Đỗ Phong thì từ đầu tới cuối đều không nói câu nào.

Thì ra là ba người đã sớm hoàn thành tranh tài.

Trên trung ương lôi đài, Lĩnh đội tiên trưởng của hai mươi phân đội tụ chung một chỗ, cũng đang nghị luận ầm

Lần này Lưu tiên trưởng có thể nói là tương đối hài lòng, vô luận là phân đội thứ bảy tính về nhân số lên cấp, còn là số Luyện khí hậu kỳ ở trong hai mươi chi phân đội đều là danh liệt hàng trước, được Huyền Dung chân nhân gia thưởng. Lưu tiên trưởng lấy được một khoản phong phú tưởng thưởng, bằng vào bút tài phú này, tiến vào dung huyết hậu kỳ chắc chắn không có gì khó. Như vậy tu vi của ông ta so với đoán đan kỳ còn khoảng cách gần lại một bước.

“Phân đội thứ bảy của Lưu sư đệ lần này thành tích đáng mừng rồi!” Người nói chuyện chính là phương tiện trưởng của phân đội thứ mười hai.

“Phương sư huynh quá tưởng, phân đội của sư huynh cũng không tệ, có đến mười người tiến vào Luyện khí hậu kỳ.” Lưu tiên trưởng ngoài miệng thì chậm rãi hồi đáp, trong mắt lại lóe lên tinh quang.

“Ha ha, hai vị không nên khách sáo như vậy, những lần tỷ thí trước, giữa các đội đều phải đánh cuộc một phen, lần này xem ra cũng không thể có ngoại lệ, chư vị nghĩ như thế nào?” Chính là Vương tiện trưởng phân đội thứ nhất.

Chư vị tiên trường còn lại cũng nhân cơ hội đó cổ võ: “Không tệ không tệ, đánh cuộc! Đánh cuộc!”

“Vẫn là quy củ cũ! Các đội đưa ra trung phẩm linh thạch hai mươi khối, Lĩnh đội tiên trưởng của năm chi phân đội thành tích tốt nhất sẽ phân hưởng số này, như thế nào?”

“Có thể, phân đội thành tích tốt nhất độc chiếm ba phần linh thạch, rồi mỗi vị trí giảm nửa phần linh thạch, phân đội đứng thứ năm vừa khéo chỉ phân được một phần linh thạch tưởng thưởng, như thế nào?”

“Thật tốt, cần phải có Huyền Dung chưởng viện chứng kiến!”

Chúng tiện trưởng mồm năm miệng mười, trong nháy mặt đem quy tắc đánh cuộc nói rõ ra hết, hiên nhiên mọi người chơi cái trò chơi này không phải là lần đầu tiên.

Huyền Dung chân nhân khẽ mỉm cười, nói: “Lão đạo đành làm chứng vậy, chẳng qua là chớ có quên nhiệm vụ sau khi tỷ thí, mỗi phân đội phải lựa ra mấy tên luyện khí hậu kỳ đệ tử, tham gia tông môn thí luyện.”.

Chúng tiên trưởng sắc mặt lập tức lộ về ngưng trọng, cùng lên tiếng đáp ứng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.