Lục Bình có thể dựa vào bản mệnh nguyên thần đại trận nhất cử tiêu diệt bốn con Chân Ma, hơn nữa cộng thêm Thiên Mã tộc trưởng liên thủ vây công, lúc này đối mặt hai con Chân Ma còn dư lại hắn nào để trong mắt.
Tuy nhiên rốt cuộc Lục Bình muốn che giấu một hai phần thực lực của mình. Mà vị nhân tộc Chân Linh tu sĩ Mê Huyền Sách lúc ấy cũng ra sức xuất thủ. Hai con Chân Ma sớm đã bị thương nặng do ”Phí Phản Doanh Thiên kiếm quyết” thần thông kiếm khí của Lục Bình trước đó cũng không ngăn cản thời gian bao lâu trước sau bỏ mạng trong tay hai người.
Nhưng hai tòa tế đàn còn sót lại không có Chân Ma truyền tống tới nữa, Mê Huyền Sách thở phào nhẹ nhõm, nói:
– May nhờ Lục đạo hữu trước đó nhân cơ hội bị thương nặng hai con Chân Ma, hai tòa tế đàn cũng không có Chân Ma truyền tống tới, nếu không trận chiến này quả thật nguy hiểm!
Lục Bình hơi hơi cười một tiếng. Hắn đương nhiên biết rõ mình lúc này còn lại mấy phần thực lực, mà tấn thằng hai tòa tế đàn chưa từng có Chân Ma truyền tống tới hiển nhiên cũng không phải là bởi vì vận khí của hai người bọn họ đủ tốt. Lục Bình càng muốn tin tưởng liên tiếp tám con Chân Ma bỏ mạng trong tay của hắn, hắc thủ phía sau màn núp trong thông đạo đại trận đã nhận định lúc này sại phái càng nhiều hơn Chân Ma tới vây công hắn đã không ý nghĩa.
– Tiếp theo Lục đạo hữu tính thế nào?
Mễ Huyền Sách sau khi biết được thực lực mạnh mẽ của Lục Bình, đã quyết định chủ ý muốn hết thảy lấy vị Bắc Hải Thủy Kiếm Tiên này làm chủ.
Mễ Huyền Sách nhận biết hết sức rõ ràng thực lực tự thân. Dưới tình huống nguy cơ bốn phía không biết, nương theo cường giả không thể nghi ngờ là hi vọng đạt được khả năng sinh tồn lớn nhất. Chí ít ông ta có ân tình trước đó hiện trợ Thủy Kiếm Tiền ngăn cản Chân Ma, chỉ cần vị Thủy Kiếm Tiên ở tình huống đủ năng lực có thể xuất thủ tương trợ một tay, có lẽ mình có thể tránh khỏi một cuộc diệt định tại ương.
Về phần trước đó trong chiến đoàn bị kiếm quang bích lũy phong tỏa rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vị Thiên Mã tộc trưởng rốt cuộc là chết thế nào, Mễ Huyền Sách không biết, cũng không muốn biết.
Huống chi cho dù Thiên Mã tộc trưởng bị chết kỳ hoặc thì có thể làm sao. Chẳng lẽ ở trong tình thế quan trọng này, những người khác còn sẽ có người vì Thiên Mã tộc trưởng đòi công đạo hay sao?
Lục Bình đối với tâm tư của vị Chân Linh tu sĩ họ Mễ ít nhiều có thể đoán được một ít. Nhưng dưới tình huống hắc thủ phía sau màn chưa hiển lộ, Lục Bình đương nhiên không ngại đồng minh của mình càng nhiều hơn một chút.
– Đây xem ra là một tòa trận pháp không gian hình vòng. Mỗi một vị Chân Linh tu sĩ tiến vào thông đạo đại trận sau đó sẽ ngẫu nhiên tiến vào bên trong một tòa không gian. Những Chân Ma thông qua tế đàn lui tới qua lại tiếp viện lẫn nhau trong những trận pháp không gian.
Lục Bình đem thứ mà mình mơ hồ thấy trên vách bằng trước khi tiến vào thông đạo đại trận, hơn nữa sau khi liên tiếp đánh vỡ mấy tòa trận pháp không gian lấy được suy đoán không chút keo kiệt báo cho Mê Huyền Sách.
– Trước đó Mễ đạo hữu liên tiếp phá hủy hai tòa tể đàn, khai ích hai tòa trận pháp không gian, từ dấu vết bên trong lưu lại mà xét, hiên nhiên có hai vị đạo hữu đã bỏ mạng trong tay Chân Ma. Những Chân Ma sau khi đánh chết hai vị đạo hữu xem ra là thông qua tế đàn rời đi. Thậm chí hai con Chân Ma mới vừa thông qua tế đàn chạy tới vây công tại hạ cùng với Thiên Mã tộc trưởng có lẽ chính là từ trong hai tòa trận pháp không gian tới cũng nói không chừng.
Mễ Huyền Sách thời điểm này đã hiểu ý tưởng của Lục Bình, hỏi:
– Vậy thì, kế tiếp chúng ta tiếp tục phá hủy tế đàn đánh vỡ trận pháp bích lũy, như vậy tới hội hợp càng nhiều đạo hữu hơn phải không?
Lục Bình đối với Mễ Huyền Sách lấy “chúng ta” để gọi cũng không ngại, gật đầu đáp:
– Không sai, tuy nhiên cũng không cần quá mức khẩn trương đánh vỡ trận pháp không gian cùng những đạo hữu khác hội hợp. Lấy lực liên thủ của ta và ông, đánh vỡ một chỗ không gian bích lũy chỉ cần xuất hiện Chân Ma không vượt ô qua ba con sẽ có thể từ từ ứng đối.
Lục Bình dừng một chút, nói:
– Dĩ nhiên, nếu như đụng phải những đạo hữu khác đó là tốt nhất, nhưng tiêu diệt những Chân Ma mới ổn thỏa hơn.
Mễ Huyền Sách dĩ nhiên hoàn toàn không ý kiến, chỉ nói:
– Dựa vào Lục đạo hữu làm chủ đi.
Lục Bình cũng không kiểu cách nữa, gật đầu một cái với Mễ Huyền Sách, vẫy tay đẩy một tòa tế đàn sau lưng Mễ Huyền Sách. Trong tầm mắt khiếp sợ của Mễ Huyền Sách, tế đàn to lớn lặng yên không một tiếng động nhất thời vùi lấp. Những tảng đá cực lớn xếp chồng thành tường ấy toàn bộ hóa thành phần vụn. Nhưng không chờ có bụi bặm tung bay, có một đoàn hơi nước vô hình tràn ngập trên bầu trời của tế đàn, ép xuống toàn bộ bụi đất.
Không gian bích lũy sụp đổ, tiếng nổ đấu pháp nhất thời truyền tới từ trong trận pháp không gia một bên khác. Lục Bình cùng MC Huyền Sách nhìn nhau một cái. Hai người đồng thời tế lên linh bảo vọt tới bên trong.
Một con thanh giao to lớn bơi lội bốn phía trong không gian, cùng hai con Chân Ma đấu thế đều lực địch. Lục Bình xông vào trong đó, thấy thanh giao Chân Linh cũng sửng sốt, trong lúc nhất thời không ngờ lại không nhìn ra bản thể của con thanh giao là người phương nào.
Thanh giao nhìn thấy Lục Bình đột nhiên mừng rỡ, nói:
– Lục đạo hữu tới thật đúng lúc, hãy giúp lão phu một cánh tay lực!
Trong lúc nói chuyện, Lục Bình Thuần Dương phi kiếm đã chém về phía một con Chân Ma trong đó, đồng thời ngời ngợi hỏi:
– Không ngờ là Sở tiền bối sao?
Trong miệng thanh giao truyền tới một tiếng cười to, đáp:
– Chính là lão phu!
Trong cảm giác của Lục Bình, thực lực của Sở Phiên Vân giống như cùng hai người Ban Lan hồ tộc trưởng, Lão Viên, mặc dù đã đạt đến Chân Linh đệ nhất cảnh hậu kỳ, nhưng khoảng cách cảnh giới viên mãn còn có một đoạn khoảng cách không nhỏ. Lúc này con thanh giao hiện ra thực lực đúng là địa đạo đạo Chân Linh đệ nhất cảnh viên mãn cảnh giới tu vị. Đây làm sao không khiến cho Lục Bình cảm thấy nghi ngờ.
Trong lòng dù không hiểu, nhưng trên tay Lục Bình một chút không chậm, hơn nữa Mễ Huyền Sách tương trợ. Dưới sự liên thủ của ba người, hai con Chân Ma rất nhanh sau đó bị tiêu diệt.
Trong lúc đấy, một con Chân Ma trong đó cố gắng hướng tế đàn phá vòng vây chạy trốn. Lục Bình m Vẫn nhận định con Chân Ma kia không đường có thể trốn nữa cũng không để ý cho lắm, biết được ông ta vẫn không biết tác dụng của tế đàn, vội vàng đuổi theo con Chân Ma xuất thủ giết nó dưới kiếm.
Thấy Sở Phiên Vân không hiểu, Lục Bình bấy giờ mới nói cho ông ta nghe suy đoán trước đó.
Sở Phiên Vân thần sắc ngưng trọng, hỏi:
– Theo như vậy mà xét, Lục đạo hữu suy đoán đương nhiên là thật, nói như vậy đã có ít nhất ba vị đạo hữu bỏ mạng dưới Chân Ma tập sát rồi sao?
Không chờ Lục Bình trả lời, Mễ Huyền Sách đã thay Lục Bình đáp:
– Đúng là như thế, Thiên Mã tộc trưởng Diệu Hiền đạo hữu cùng với Lăng Vân cốc Cao Lăng Phong đạo hữu ba vị đều đã bỏ mình. Trong đó hai vị Diệu Hiền đạo hữu cùng với Cao Lăng Phong đạo hữu, tại hạ chẳng qua là trong hai tòa trận pháp không gian phát hiện mảnh vụn của bản mệnh linh bảo mà bọn họ dùng cùng với một ít áo quần rách nát dính máu, thi thể cũng chưa từng thấy.&