Kiếm quang tuyển qua khổng lồ cùng võng kiếm chạm vào nhau. Vô số kiếm quang giao kích, chạm vào nhau, gảy lìa, vẫn diệt bên trong khu vực hai đại thần thông bao trùm. Tiếng kiếm bén nhọn thay nhau vang lên, thậm chí có thể trực tiếp dùng để tiêu ma thần niệm của tu sĩ. Hư không bốn phía không ngừng vỡ vụn, tu bổ, lại vỡ vụn, lại tu bổ,…
Mà ở vị trí vốn được hộ tráo bảo vệ, một mảnh hư không theo dư âm tranh đấu cũng trải qua bể tan tành cùng tu bổ. Thế nhưng trận pháp bích chướng của thông đạo đại trận lúc mọi người tới bất đồng, điểm điểm tinh quang trong vô hạn tinh không chiếu phía sau hư không nơi đây, theo không gian bể tan tành cùng tu bổ mà không ngừng thoáng hiện, biến mất; lại lóe hiện lên, lại biến mất…
Ánh sao lập lòe phảng phất có ma lực vô cùng, không ngừng hấp dẫn các vị Chân Linh tu sĩ đang đại chiến. Trong tiếng vang rõ ràng dường như có một giọng nói đang không ngừng xâm nhập vào đầu bọn họ: đánh nát nó, xông ra, chỉ cần đánh nát mảnh không gian bích chướng nhìn qua cũng không quá vững chắc, vô hạn tinh không mênh mông thời gian sẽ xuất hiện trước mặt các ngươi. Sự trói buộc của phương thế giới này cuối cùng tránh thoát, con đường trường sinh sẽ lại tới…
Kiếm quang tuyền qua không lỗ bởi vì kiếm quang mẫn diệt mà trong nháy mắt sụp một nửa từ trên xuống phía dưới. Lục Bình mắt thấy “Nạp Bách Xuyên kiếm quyết” sắp bị phá vỡ, một cổ nguy cơ tuyệt đại trong giây lát khiến cho hắn trong lòng cả kinh. Một người mồ hôi lạnh trong nháy mắt thấm ướt áo quần sau lưng.
Long chi Chân Linh gầm thét trong tâm hạch không gian. Buồng tim nhảy mạnh lên hai cái “thịch, thịch”. Tiếng vang trầm muộn thậm chí chấn đặc hư không bốn phía đều rung chuyển. Huyết mạch bàng bạc khỏa hiệp chân nguyên hùng hồn do buồng tim nhảy lên mạnh mẽ cọ rửa về phía tứ chi bách hài. Thân thể Lục Bình trong lúc mơ hồ truyền ra tiếng sóng biển mãnh liệt.
Kiếm mang của Chân Linh Chi Kiếm giàu vàng tím đại phóng giữa không trung. Do võng kiếm tiêu trừ kiếm quang tuyền qua đang vùi lấp lấy được vô số kiếm mang bổ sung mà lần nữa mạnh mẽ khôi phục, thậm chí kéo xé võng kiếm bể tan tành.
Nhưng vô số kiếm quang ngưng tụ thành sợi tơ cũng bơi lội tới từ hư không, lần nữa biên chức tu bổ võng kiếm bể tan tành. Song phương kiếm thuật thần thông hai bên tranh đoạt lẫn nhau, tiêu bỉ dài, nhất thời lọt vào trong giằng co.
Lúc này, lại là một đạo tiếng vang âm kinh thiên động địa truyền tới từ đàng xa. Đó cũng chiếu không gian bích chướng của vô hạn tinh không lần nữa bể tan tành. Ánh sao đầy rẫy lóe ra điểm điểm hàn quang động lòng người như vậy.
Trong hai mắt Lục Bình đột nhiên bắn ra một đạo ánh sáng màu vàng tím. Ánh sáng trực tiếp dọc theo người vào khoảng chừng trượng mới chậm rãi biến mất giữa hư không.
Ánh sáng đột nhiên biến mất, cũng không biết là vậy hay Lục Bình trong giây lát nhắm chặt hai mắt không thấy gì, phảng phất thần thông sử dụng quá độ. Hai đạo lệ quang nhất thời theo gò má tuột xuống, mi mắt nhảy lên kịch liệt.
Cùng lúc đó, thần niệm của Lục Bình phảng phất hồng thủy khai cống, trong nháy mắt tràn đầy hư không bốn phương tám hướng. Ngay vào lúc này, thần niệm của hắn rốt cục chính xác bắt được sự tồn tại của đối thủ!
Lục Bình đột nhiên hai tay kết ẩn, giống như xuyên hoa hồ điệp hoa cả mắt vậy. Mỗi một đạo ấn quyết thành hình mang động nguyên khí rung chuyển cũng như cùng đạo sóng biển cọ rửa về phía bờ cát vậy. Hư không bốn phía Lục Bình đều theo hai tay hắn biến hóa mà bắt đầu rung chuyển quỷ dị.
“Thương Hải Tang Điền quyết”!
Đợi đến khi hai tay của Lục Bình kết ấn xong, đây không phải là kiếm thuật thần thông duy nhất trong chín đại bản mệnh vô thượng thần thông được hắn ở Chân Linh đệ nhất cảnh ngưng tụ trong nháy mắt cho thấy uy lực đáng sợ của nó!
Cho thần thông đi qua, hư không áp súc ngưng tụ, thậm chí thời gian phảng phất vào giờ khắc này đều đang trở nên chậm chạp. Lục Bình một bước bước ra, thậm chí không thấy hai đạo kiếm thuật thần thông trước người khuấy động uy năng thật lớn giữa hư không, đi thẳng tới chỗ đối thủ mà thần niệm của hắn bắt được.
Một đạo thân ảnh màu đen đột nhiên phá vỡ hư không xuất hiện, cố gắng muốn bỏ chạy trước mắt Lục Bình, nhận được sự trói buộc của hư không chi lực bốn phía, thân hình không tự chủ được chậm một cái chớp mắt như vậy. Lục Bình đem hết toàn lực bản mệnh thần thông chỉ có thể khiến đối thủ chậm hơn một cái chớp mắt như vậy!
Nhưng chính là đó đã đủ rồi!
Chân Linh Chi Kiếm không biết vì sao lúc đó đến trong tay Lục Bình, “Phí Phản Doanh Thiên kiếm quyết” dâng lên dưới chân từ nghi tự khối lội Giao đạo nhân. Kiếm quang mênh mông dâng lên từ dưới chân của lão ta, trong nháy mắt nuốt mất lão ta.
– Hả? Tiểu tử thú vị!
Một giọng nói nắm chắc như trong lòng bàn tay làm cho Lục Bình như bị sét đánh: người nào, là ai bên tai vừa nói? Chẳng lẽ là khôi lỗi trước mắt? Chẳng lẽ lão ta không phải là khối lội, là chân chánh Giao đạo nhân?
Trên mặt của Lục Bình chẳng những không chút biểu lộ nghiên cứu hỏi thăm, ngược lại khuôn mặt vẻ sợ hãi!
Hắn sợ không phải là thân ảnh rõ ràng bị kiếm quang nuốt mất nhưng chưa hề bị “Phí Phản Doanh Thiên kiếm quyết” giảo sát, mà là một đạo thanh âm mang một tia “vui mừng” đột ngột vang lên bên tai.
Loại “vui mừng” đó khiến cho Lục Bình cảm giác dị thường rõ ràng, giống như là một món đồ chơi đột nhiên thoát khỏi sự thiết tưởng của chủ nhân. Nhưng hắn vẫn là món đồ chơi thôi, thủy chung không cách nào thoát khỏi chủ nhân chưởng không, nhiều nhất cũng bất quá là chủ nhân chơi đùa tăng thêm một tia vui thú ngạch ngoại vậy.
Là người nào phát ra âm thanh?
Hai mắt của Lục Bình rốt cục lần nữa khai ích, đảo qua bốn phía thật nhanh. Trừ các vị Chân Linh tu sĩ đang hôn chiên ra không còn người khác, người nấp trong giật dây rốt cuộc là người nào?
Một đạo ý niệm thoáng qua, Lục Bình không thu hoạch được gì không thể không đem toàn bộ tinh lực lần nữa đặt trên thân hình Giao đạo nhân nghi tự khôi lỗi trước mắt.
Lục Bình bày sát cục bị lão ta dễ dàng thoát khỏi, trong nháy mắt người này thi triển ra thần thông cũng khiến cho hắn kinh nghi bất định: “Man Thiên Quá Hải quyết”, cực kỳ giống “Man Thiên Quá Hải quyết”!
Chẳng lẽ khôi lỗi trước mắt đúng thật là chân thân của Giao đạo nhân sao?
Trong giây lát đó ý niệm của Lục Bình xoay trở trăm chiều, nhưng thần thông trong tay trong lúc sinh tử này chưa hề có sự trì hoãn chút nào. Trên thực tế mặc dù Lục Bình đối mặt là một vị khôi lỗi chỉ có thể đem các loại thần thông phát huy ra Chân Linh đệ nhất cảnh, nhưng cũng chưa từng nghĩ dựa vào một đạo vô thượng kiếm thuật thần thông sẽ có thể chém chết lão ta.
Khôi lỗi này mặc dù trong chớp mắt chạy thoát khỏi bị “Phí Phản Doanh Thiên kiếm quyết” giảo sát, nhưng một đạo liên hoa trận đồ sớm đã nở rộ dưới chân ngay lúc thi triển kiếm quyết, hơn nữa trong nháy mắt cầm giữ hư không bốn phía.
Vô luận lúc này mình có phải là con rối cho người giật dây hay không, giờ Lục Bình trừ liều mạng ra không còn lựa chọn nào khác!
Mười hai viên Nguyên Thần châu trải rộng các phương vị bầu trời Bạch Ngọc Liên Hoa. Ánh sáng ngũ sắc hai bên buộc vòng quanh một tòa nguyên thần trận pháp không gian, vây lấy Giao đạo nhân khối lối chân thân trong đó.
“Trấn nhạc!”
“Kích thần!”
“Đạo hải!”
“Ngất trời!”
Chân nguyên trong cơ thể giống như dòng nước đỏ ngầu hội để nghiêng đổ vào trong nguyên thần đại trận. Sắc mặt của Lục Bình đỏ bừng, thần sắc dữ tợn. Lần đầu tiên hắn toàn lực ứng phó đi vận chuyển bản mệnh nguyên thần đại trận như vậy.
Thế nhưng, trong nguyên nhân không gian, khôi lỗi chân thân ấy đột nhiên hai tay ôm vào hư không. Thuần Dương phi kiếm ngự sử lúc trước treo đứng trong đó, mũi kiếm hướng lên trên thanh kiếm xuống phía dưới. Một đạo kiếm khí màu xanh biếc đột nhiên chia ra phát triển dọc theo người trên dưới nguyên thần không gian, tạo thành một cây kiếm mộc thật lớn, gắt gao chống nổi nguyên thần không gian. Mặc cho Lục Bình phát huy uy lực của nguyên thần đại trận đến cực hạn, nhưng mãi không thể rung chuyển cự mộc lấy kiếm khí ngưng tụ.
Cự mộc xanh thiên thần thông! Đây chính là cự mộc xanh thiên thần thông!
Tương truyền năm đó Giao đạo nhân khai ích Đông Hải tu luyện giới, chính là lấy ba thanh Thuần Dương phi kiếm thi triển cự mộc xanh thiên thần thông tạo ra hư không, rồi sau đó lại đem Đông Hải tu luyện giới từ từ khai ích vững chắc. Sau đó ba thanh Thuần Dương phi kiếm cũng bất kham trọng phụ đua nhau gãy đoạn. Khai thiên đoạn kiếm mà Tiêu Bạch Vũ đoạt được năm đó chính là một trong ba thanh Thuần Dương phi kiếm dùng để chống lên Đông Hải tu luyện giới.&