Nghe Tiêu Hạo nói móc xỉa xói châm chọc, Phùng Tuyết Vân sắc mặt âm trầm cười lạnh.
“Thằng nhóc mày mới từ bệnh viện tâm thần chạy ra sao? còn nói công ty này là của mày nữa, đồ bệnh thần kinh không về chuồng mình mà chạy lung tung. Nguyễn thư ký, cô làm việc làm sao lại để mấy cái bệnh thần kinh chạy vào công ty làm loạn vậy hả?”
Nguyễn Thi cô nữ thư ký nghe vậy cũng lắc đầu bất đắc dĩ.
“Xin lỗi Phùng phó tổng, em đã cố gắng hết khả năng nhưng vẫn không ngăn lại được mấy người này.”
Tiêu Hạo khẽ liếc mắt đang ngồi một bên muốn giải thích Dương Sơ Tuyết, khoát tay một cái ra hiệu Ninh Tuyết Yên truyền âm.
“Chị Tuyết, chuyện này cứ để ông xã giải quyết đi, chị cứ ngồi một bên là được.”
Dương Sơ Tuyết gương mặt lộ ra nụ cười khổ, trong lòng cầu khẩn: hy vọng ông xã không nên làm việc gì quá đáng.
Vậy là trong phòng một nhóm người cùng ngồi một chỗ xem kịch vui mà hướng về Tiêu Hạo cùng Phùng Tuyết Vân làm trung tâm nhân vật chính.
“Cô rất không tệ, nhưng tiếc là công việc của cô ở công ty từ hôm nay cũng chấm dứt. Bản thân làm một phần của công ty mà đến ngay cả sản phẩm của mình cũng không đặt được lòng tin thì cũng không cần ở lại công ty nữa.”
Phùng Tuyết Vân quả thật tức muốn điên, đang muốn chuẩn bị nộ quát lên, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống lửa giận mà lộ ra nụ cười lạnh thấu xương.
“Haha, một cái phế sản phẩm mà lại vọng tưởng có thể đưa ra thị trường, đúng là đồ bệnh thần kinh. Dù mày có là ông chủ của công ty này đi chăng nữa, nhưng với tầm nhìn thiển cận cố chấp với nó thì chờ công ty phá sản đi thôi. Hừ, quả thật là làm ơn mà mắc oán mà.”
Ngay từ đầu, Phùng Tuyết Vân cũng nhìn thấy Dương Sơ Tuyết phản ứng khác thường khi thấy ba người đi vào, nhưng bản thân trong lòng vẫn không chấp nhận được sự thật là mình bị một cái thằng nhóc con vắt mũi chưa sạch giáo huấn.
Phùng Tuyết Vân là ai? nàng từng là sinh viên học bá cự đầu ở đại học Văn Lang, học vượt cấp mà chỉ ở năm thứ 2 có thể xin tốt nghiệp. Sau khi xin nhà trường cấp bằng, Phùng Tuyết Vân được đặt cấp học tập ở trường đại học Stanford của Mỹ quốc. Nàng sau hơn 1 năm cũng tốt nghiệp loại xuất sắc với bằng Ph.D(cấp tiến sĩ) về lĩnh vực nhân sự.
Sau đó là dùng thời gian 3 năm làm việc ở toàn bộ các tập đoàn lớn trong lĩnh vực này. Gần như không có công ty nào ở Siscon Valley mà không cần nàng tư vấn về nhân sự cùng huấn luyện.
Bản thân tự xem mình là người tài ba Phùng Tuyết Vân bị một thằng nhóc giáo huấn làm sao có thể nhịn được, thế là một tràng tranh luận qua lại căng thẳng diễn ra.
Tiêu Hạo lộ ra nụ cười châm chọc quay sang nói với đang ngồi sững sờ Dương Sơ Tuyết.
“Dương tổng, cô mang thông tin của cô này đến để tôi duyệt xem thế nào? trước mắt với tính cách thế này thì tôi đã cho 1 cái điểm trừ rồi đấy.”
Dương Sơ Tuyết phục hồi tinh thần lại gật đầu.
“Vâng, ông…x… chủ tịch.”
Ở Dương Sơ Tuyết đang muốn đi lấy hồ sơ, Phùng Tuyết Vân cản nàng lại mà tay chỉ vào laptop cá nhân.
“Sơ Tuyết, không cần phải đi. Bằng cấp của mình đều ở trên mail cá nhân. Thời đại mới rồi mà còn xem trọng cái tờ giấy, quả thật là tầm nhìn hạn hẹp.”
Mở ra laptop cá nhân, Phùng Tuyết Vân truy cập vào mail mình mở ra cho Tiêu Hạo xem. Khi nhìn thấy hai tấm bằng đại học hiện sờ sờ trong màn hình, Tiêu Hạo ánh mắt kinh ngạc.
“Ồ, lại là đại học Văn Lang cùng Stanford, loại xuất sắc cơ đấy. Còn là cấp bậc tiến sĩ lĩnh vực nhân sự.”
Tiêu Hạo quả thật có chút ngoài ý muốn nhìn Phùng Tuyết Vân, trong lòng thật mẹ nó sợ hãi thán phục: đậu xanh, Hạo ca gặp một cái siêu cấp trâu bò học bá. Nhưng không phải tất cả nói mấy cái học bá nữ đều hình dáng dài đến khó coi sao, còn cái cô này dài đến xinh đẹp không kém chút nào Tuyết nhi à. Đặc biệt là còn một cỗ trưởng thành mùi vị nữ nhân.
Thấy Tiêu Hạo kinh ngạc, Phùng Tuyết Vân đắc ý dùng tiếng Anh trôi chảy trêu chọc.
“Có phải không rất kinh ngạc? bà cô đây là bằng cấp chân thật được đích thân hiệu trưởng hai tay cấp cho đấy. Ở lĩnh vực nhân sự, bà cô nói mình thứ 2, không có ai dám nói đứng nhất. Mấy cái công ty lớn thuộc Siscon Valley cũng phải cầu bà đây huấn luyện cùng tư vấn nhóm người bộ phận nhân sự của họ. Giá trị con người của bà không phải dùng tiền là có thể thuê được đâu à nha, đồ mắt mù ông chủ, bây giờ còn muốn đuổi bà cô đi không hả? hừ hừ….”
Tiêu Hạo bị Phùng Tuyết Vân bắn một tràng tiếng Anh khẩu ngữ Mỹ quốc ngụ ý đả kích, khẽ hừ một tiếng mà trong lòng mắng: đậu phộng cái hột gà chấm muối tiêu, tưởng giỏi tiếng Anh học thuật chuyên ngành cái gì là ngon rơ à, Hạo ca sẽ cho cô biết cái gì gọi là tiếng Anh toàn năng.
Từ trong hệ thống cửa hàng, Tiêu Hạo tìm được một bản tiếng Anh toàn năng thẻ giá 5 vạn điểm hối đoái. Dù có hơi đắt một chút nhưng là tất cả tiếng Anh các lĩnh vực hay trong đời sống đều sẽ được quán thâu trong đầu.
Sau khi tiếp nhận trong thẻ toàn bộ kiến thức khoảng 2 phút đồng hồ có hơn, Tiêu Hạo cũng phục hồi tinh thần lại. Phùng Tuyết Vân nghĩ là Tiêu Hạo bị mình bắn tiếng Anh cho không hiểu đến ngu người mới đứng im mà cười đắc ý nhìn mặt ngốc Tiêu Hạo.
Tiêu Hạo cũng thấy nàng vênh váo đắc chí, hừ lạnh một tiếng mà dùng khẩu ngữ của Anh quốc vùng Oxford phản kích.
“Hừ, đừng tưởng có dăm ba cái học thuật chuyên ngành mà đem ra khè thiên hạ. Cô dám nói cô là đứng đầu trong lĩnh vực nhân sự có đúng không? Vậy tôi hỏi cô một câu: cô có định nghĩa được thế nào là nhân sự không?”
Phùng Tuyết Vân mặc dù có chút ngạc nhiên khi nghe Tiêu Hạo nói tiếng Anh Oxford bản ngữ Anh quốc nhưng vẫn không phục mà tự tin trả lời.
“Nhân sự chính là nghệ thuật tuyển người. Kẻ không biết nhân sự là một bộ môn nghệ thuật thì rất khó sống trong môi trường này.”
Tiêu Hạo lạnh rên một tiếng quát lên làm Phùng Tuyết Vân cũng đám mấy người trong phòng mộng bức.
“Đồ ngu. Câu trả lời của cô quá khiến tôi thất vọng. Thế mà lại đạt được bằng cấp tiến sĩ xuất sắc của đại học Stanford, quả thật là nhục nhã danh tiếng của trường, nhục nhã cho ngành nhân sự. Đám người ở thung lũng công nghệ chắc là não tử có nước vào mới thuê cô đến huấn luyện cho nhóm nhân sự của công ty bọn họ.”
Dừng lại một lúc, Tiêu Hạo bắt đầu làm một tràng thuyết giảng, trên người bắt đầu bộc lộ ra một cỗ vô cùng tự tin khí tràng làm trong phòng cũng theo đó mà bắt đầu bị dẫn dắt vào chủ đề.
“Nhân sự là nghệ thuật chó má gì tôi không biết. Thế nhưng nhân sự dịch nôm na theo nghĩa đen là một người làm việc có bản sự, có năng lực, chỉ đơn giản vậy thôi. Nói chung là công ty chúng ta phương châm sẽ là không nuôi phế vật. Tiền với tôi không thiếu, mấy người muốn bao nhiêu cũng có thể, nhưng quan trọng là phải có năng lực để xứng đáng cầm lấy số tiền đó hay không đã, nếu không thì bị chết no lúc nào không hay biết. Người xưa nói rất hay: người chết vì tiền, chim chết vì ăn. Làm nhiều hưởng nhiều làm ít hưởng ít, không có vụ mà làm ít mà đòi lương cao ở cái công ty này. Đó chính là cái mà tôi muốn nói về phần quản lý nhân sự trong công ty.”
“Mấy điều cơ bản nhất mà lại vô cùng đơn giản là…”
“Nó chính xuất phát từ điều tối giản đến tinh giản, phức tạp hóa đơn giản…”
“Về chế độ nhân sự, cô quả thật làm một việc từ ngày đầu vào công ty làm vô cùng sai không hợp thói thường, đó là…”
“Một bước sai từ đầu thì sẽ dẫn theo hệ lụy sai theo cấp số nhân về sau…”
Phùng Tuyết Vân nghe lúc đầu Tiêu Hạo mắng chửi bản thân có chút không phục, nhưng càng nghe những khuyết điểm mà Tiêu Hạo chỉ ra được, Phùng Tuyết Vân càng tập trung lắng nghe càng sợ hãi, càng cảm thấy áy náy mất mặt xấu hổ muốn chết.
Nhóm nhân viên trong công ty cũng nghe bài thuyết giảng của Tiêu Hạo mà cảm thấy xấu hổ cúi thấp đầu xuống không dám đối diện.
Thở ra một ngụm trọc khí, Tiêu Hạo ném xuống một câu kết luận cuối cùng rồi nói.
“Trên đây là tổng cộng hơn 20 cái nhược điểm mà tôi có thể đưa ra lúc này để tất cả mọi người cũng nghĩ biện pháp khắc phục. Muốn công ty vững mạnh, trước hết phải vững mạnh chính mình. Cái nền nhà cấp 4 còn xây không xong thì nói gì đến thầu một công trình lớn.”
Cả phòng họp đang lặng ngắt như tờ cũng bắt đầu khôi phục bầu không khí, ai nấy đều vỗ tay hoan hô lên.
“Quá tuyệt vời, ông chủ thật tuổi trẻ tài cao.”
“So với những gì mà Phùng phó tổng huấn luyện về nhân sự càng đơn giản dễ hiểu.”
“Quả thật không thể tin được ông chủ vẫn là học sinh trong ghế nhà trường đây. Cái này nói cho đúng là không cùng một đẳng cấp.”
“Haha, mấy cô có để ý là lúc ông chủ tập trung thuyết giảng nhìn vô cùng đẹp trai mà rất có mị lực đàn ông không?”
“Yên tâm, ta đã quay lại video rồi, về nhà cần phải xem lại mười, không 100 lần mới đủ.”
Tiêu Hạo cũng bị đám người vỗ tay hoan hô khen tặng mà có chút ngượng ngùng. Cố làm vẻ trấn định mà khoát tay một cái, gương mặt tựa như cười mà không phải cười nhìn Phùng Tuyết Vân.
“Cô nghĩ cái mà cô gọi là huấn luyện nhân sự có giá trị hơn so với những nhược điểm mà tôi vừa đề cập đến không?”
Phùng Tuyết Vân chỉ biết lắc đầu cười khổ, nội tâm đã triệt để tâm phục khẩu phục, cúi đầu xin lỗi.
“Xin lỗi ông chủ, là tôi ánh mắt mù coi thường ngài. Ngài quả thật là tuổi trẻ tài cao, tôi đây tự thẹn không bằng. Nếu công ty đã có ông chủ một con người đầy tài năng như vậy, tôi còn ở lại cũng chỉ làm mất mặt xấu hổ. Vì vậy tôi muốn…”
Tiêu Hạo khoát tay cắt ngang lời nói của Phùng Tuyết Vân.
“Cô yên tâm, lời nói lúc đầu của tôi chỉ mang tính chất cảnh cáo, không phải là muốn đuổi cô đi thật. Dù sao cô cùng Dương tổng cũng là bạn thân, mà cô lại vì bạn thân mình bỏ cả những công việc giá trị đến 7, 8 con số đi chạy đến công ty mới mở này mà giúp đỡ. Điều đó cũng đủ chứng minh cô là một người vô cùng đáng giá tín nhiệm. Được rồi, không muốn nói nhảm. Tóm lại là, cô… hợp cách.”