Cả một đại sảnh hơn trăm người đều bị câu nói đầy ý nghĩa nhân sinh của Tiêu Hạo cho trầm mặc một lúc, sau đó là từng tiếng vỗ tay vang lên kèm theo là những lời khen.
“Nói rất đúng, nói rất hay.”
“Quả thật là câu nói ý nghĩa, nhân sinh hơn nhau ở hai chữ trân trọng.”
“Tuổi trẻ tài cao, chàng trai trẻ này đã có giác ngộ tốt hơn chúng ta.”
Cố Chấn Hoa cũng không nhịn được kích động cười to.
“Hay, hay lắm, quả nhiên danh xứng với thực Tiêu thần y, tuổi trẻ tài cao, anh hùng xuất thiếu niên.”
Tất cả khách mời bị câu nói của Cố Chấn Hoa cho kinh ngạc, sau đó lộ vẻ mặt không thể tin.
“Chắc hẳn mọi người vô cùng tò mò vị đại nhân vật mà tôi mời đến để tiếp đãi đặc biệt hôm nay là ai đúng không? Cũng không giấu diếm mọi người nữa, người tôi xem như khách quý của Cố gia chúng tôi chính là vị thanh niên trẻ tuổi Tiêu thần y này. Cũng chính Tiêu thần y đã chữa trị tận gốc căn bệnh của tôi không để lại di chứng.”
“Ngoài ra có phải trong số các vị cũng có người nhận ra gương mặt quen thuộc của thần y rồi có đúng không? Không sai, Tiêu thần y cũng chính là chủ tịch dược nghiệp Tân Kỷ Nguyên mà mấy ngày nay báo chí đang đưa tin thật thật giả giả việc nghiên cứu thành công thuốc trì hoãn tế bào ung thư ở giai đoạn cuối cùng các dược phẩm thần kỳ khác.”
Nghe Cố Chấn Hoa thao thao bất tuyệt liên tục giới thiệu mình cho mọi người, Tiêu Hạo có chút cảm kích vì được lão gia tử hỗ trợ thuận nước đẩy thuyền mà gật đầu một cái xác nhận.
“Cố lão gia tử nói không sai, tôi chính là báo chí mấy ngày nay đưa tin nhân vật bán các loại dược phẩm đó. Công ty chúng tôi hiện tại vẫn tiếp tục nhận đơn đặt hàng sản phẩm, nếu các vị có thắc mắc hay muốn kiểm chứng công dụng của sản phẩm thì cứ việc đưa ra ý kiến của mình.”
Mấy khách mời trong số đó cũng có một nhóm người biểu thị không tin mà liên tục đặt câu hỏi cố tình gây khó dễ. Nhưng để bọn họ thất vọng là Tiêu Hạo rất bình tĩnh trả lời trôi chảy, có người muốn thử dược phẩm hiệu quả nên Tiêu Hạo cũng từ trong nhóm khách mời chọn ra 10 người 5 nam 5 nữ dùng thử hiệu quả của sản phẩm.
Ở nhóm 2 người nữ đầu tiên mặt có tàn nhan cùng mụn đỏ dùng thử dưỡng nhan đan cũng đã thấy được hiệu quả tạm thời, vết ửng đỏ trên mặt cũng bị giảm bớt đi nhiều. Hai người liên tục cảm tạ Tiêu Hạo mà chuyển khoản đặt cọc 2 hộp dưỡng nhan đan( 1 hộp = 12 viên).
Toàn bộ khách mời cũng thấy được dược phẩm chỗ thần kỳ nên ùa nhau lên đặt hàng. Tiêu Hạo bắt đầu đánh chủ ý vào đối tượng khách hàng này nên quyết định xuất ra đan dược trung phẩm để bán.
Mặc dù giá cả tăng lên gấp 5 so với ban đầu nhưng hiệu quả lại tốt gấp 10 so với hạ phẩm đan dược.
Sau khi giải quyết xong vị khách cuối cùng chuyển khoản đặt cọc, Tiêu Hạo cười một cái không có ý tứ nói với Cố Chấn Hoa.
“Xin lỗi lão gia tử, từ một tràng tiệc sinh nhật mà biến thành nơi mua bán đúng là có chút không tiện.”
“Không sao, ít ra mọi người ai nấy đều vui vẻ đặt cọc khi biết được dược phẩm của thần y có hiệu quả không phải ư?”
Cố Khuynh Thành cũng chạy đến tò mò hỏi Tiêu Hạo.
“Nè đồ lưu manh, đan dược của mi có thật thần kỳ như vậy sao? như bà cô dùng nó thì có đẹp hơn không?”
Tiêu Hạo cười lắc đầu lộ vẻ tiếc nuối.
“Hiện tại đan dược này nếu cho cô dùng thì không có hiệu quả gì. Đợi tôi nghiên cứu luyện chế một đan phương cao cấp hơn thì may ra có thể.”
“Tiếc nhỉ, vậy khi nào có đan dược đó thì phải bán ưu tiên cho bà đây trước, tiền không là vấn đề.”
“Ok, đại minh tinh thìn cân.”
“Hừ, còn bày đặt chơi từ láy với bà, bà đây cắn chết mi cái đồ lưu manh.”
“Hìhì, đại minh tinh tại sao không chơi trò mày tao xưng hô nữa rồi? mày tao rất dễ chia tiền mà?”
“Chia được thì mi chia cho ta một nửa đi rồi chơi trò mày tao cũng không muộn.”
Hai người cười nói đùa giỡn với nhau một lúc, Tiêu Hạo cũng tiếp đãi một số vị khách muốn hỏi về việc Tiêu Hạo có đồng ý làm bác sĩ tư nhân cho họ không. Đối với việc này, Tiêu Hạo lắc đầu khéo léo từ chối. Nói đùa, Hạo ca còn là học sinh cấp 3 thân gia giá trị tiền ức euro làm sao đi làm bác sĩ tư nhân cho mấy người, nghĩ thật hay đó.
“Thật không ngờ tiểu Hạo lại là nhân vật phong vân trên báo chí mấy bữa nay. Lúc đầu anh nhìn em vô cùng quen mặt, không nghĩ tới em là đại nhân vật có từ khóa hot trên google.”
Đinh Trường có chút cảm thán nói ra làm Tiêu Hạo cảm thấy vô cùng không có ý tứ.
“Anh Trường đừng nói em vậy, em làm việc vốn muốn điệu thấp nhưng không ngờ sức tuyên truyền ảnh hưởng của báo chí cùng internet lại kinh khủng như vậy.”
“Haha, không nói cái này. Đúng rồi, anh cũng muốn đặt mua một ít thanh tâm đan loại trung phẩm, có bao nhiêu mua bấy nhiêu. Vì anh thường hay đi lưu diễn nên có nhiều lúc bị mất ngủ, em nếu có hàng tồn sẵn thì bán trước cho anh vài viên được không? tiền bạc không thành vấn đề!”
“Anh Trường, anh nói vậy coi như không nhận thằng em này rồi? em hiện tại có 10 viên thanh tâm đan trung phẩm, bán anh nữa giá là được rồi. Giữa anh em với nhau em cũng không tính toán gì mớ tiền lẻ đó đâu.”
Đinh Trường sau nhiều lần cự tuyệt cũng cảm thấy có chút không ý tứ mà nhận đan dược với giá tiền giảm 50% rồi cao hứng chào tạm biệt rời đi.
Trò chuyện cũng một số người trẻ tuổi về vấn đề sự nghiệp cùng học tập, trong đó cũng có một cái sinh viên ngành báo chí hỏi Tiêu Hạo mục tiêu tương lai là sẽ tập trung quản lý công ty hay sẽ lên tiếp đại học.
Tiêu Hạo đối với vấn đề này cũng nói rõ, sự nghiệp dù quan trọng nhưng bản thân vẫn muốn theo nguyện vọng của gia đình mà thi vào một trường đại học để trải nghiệm làm sinh viên.
Ở lại đơn độc trò chuyện cùng Cố Chấn Hoa một lúc, Tiêu Hạo cũng gặp được ông ngoại của Dương Sơ Tuyết. Hai ông cháu không ngờ vừa gặp đã làm một ván cờ tướng ngồi ngâm cứu bước đi của đối phương.
Hạ thế quân cờ cuối cùng, Dương Chí Bình cũng cất tiếng cười to vô cùng hài lòng với cháu rể này mà rời đi. Nhưng Dương Chí Bình vẫn nhắc nhở Tiêu Hạo cẩn thận một số phần tử tu đạo giả của Đảo quốc khi tiếp xúc với họ.
Dù Tiêu Hạo không hiểu ý tứ của Dương Chí Bình là gì nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Lái xe về nhà, Dương Sơ Tuyết cười hìhì nói.
“Ông xã, nhìn anh cái bộ dáng ông cụ non lúc chơi cờ mà em không nhịn cười được.”
“Haha, ai bảo ông ngoại em là cao thủ cờ tướng làm gì, anh cũng chỉ biết đi mấy nước cờ cơ bản thôi, bị thua là phải rồi.”
“Hừ, em biết anh là cố ý nhường ông ngoại để ông thua.”
Về đến nhà đã gần 10 giờ khuya, Tiêu Hạo cũng tiến vào tu luyện tháp mà bế quan đánh vững lại đạo cơ của bản thân.
…
Kí chủ: Tiêu Hạo.
Chức nghiệp: Học sinh cấp 3 lớp 12, Địa Cầu tu sĩ, đại sư cấp đầu bếp, y sư( Hoàng cấp hạ phẩm), hacker(chuyên gia), xa vương cấp lái xe, luyện đan sư( nhị phẩm), thần cấp ca sĩ ( bán toàn năng).
Chiến lực: 10885( người bình thường là 5).
Tu vi: Luyện Khí tầng 18.
Điểm hối đoái: 7,638,311.
Vũ kỹ: Diệu Đề chỉ( Huyền cấp hạ phẩm).
Công pháp: m Dương Tạo Hóa quyết( Tiên cấp thượng phẩm), Bất Diệt Thiên công(??? – 0,0001%).
Ý cảnh lĩnh ngộ: Kiếm chi ý cảnh(1,4), Không gian ý cảnh(0,1).
Kỹ năng: Phá Vọng chi nhãn( cấp 1).
Linh căn: Vô Cực linh căn(??? -???).
Thiên phú: thanh đồng 2 sao.
Huyết mạch: không.
Thể chất: Vô Cực phàm thể.
Nhìn bản thân toàn bộ cá nhân thuộc tính, Tiêu Hạo thấy vô cùng thiếu thốn thủ đoạn công kích, phòng ngự cùng lá bài tẩy nếu gặp tình huống chiến đấu.
“Bản thân có là có hỏa diễm, nhưng hiện tại chỉ dùng được 1 phần rất nhỏ công dụng của nó để luyện đan chứ chả được quần què gì nữa. Phải đợi đến tu vi đạt Kim Đan kỳ mới có thể tế luyện làm bản mệnh chi hỏa.”
Buồn bực suy nghĩ, Tiêu Hạo hỏi hệ thống.
“Có đề nghị gì để ta gia tăng thủ đoạn công kích hay phòng ngự mang yếu tố đánh bất ngờ không?”
“Với tu vi hiện tại của kí chủ thì không cần thiết, việc trước mắt kí chủ cần thực hiện là đánh vững đạo cơ của bản thân đi đã.”
“Cũng có lý, căn cơ không vững thì có nhiều vũ kỹ công pháp hay thần binh mạnh mẽ cũng chả phát huy tác dụng được bao nhiêu.”
Nhắm mắt lại, Tiêu Hạo cũng tiến vào trạng thái nhập định tu luyện.
Thời gian cứ vậy mà thoáng cái hết gần 1 tháng trôi qua, Tiêu Hạo quỹ tích sinh hoạt vẫn như thường. Huyết Linh giáo cũng không có tìm tới gây phiền phức gì. Ngược lại người của Quốc An cục nhiều lần tìm đến mời gia nhập vào nhưng Tiêu Hạo kiên quyết từ chối với lý do bận việc học cùng công việc mà không muốn dính vào mấy vấn đề chém giết lung ta lung tung.
Cuối cùng, ở Địch Lệ Diệp Na không biết thế nào thuyết phục được cha mẹ Tiêu Hạo khuyên bản thân làm cái khách khanh của Quốc An cục, không cần làm gì mà cũng đc hưởng chế độ thưởng, nhưng nếu có tình huống gì cần hỗ trợ thì Tiêu Hạo phải ra mặt trợ giúp.
Ngoại trừ việc đến công ty cùng giao việc nhà hàng mở rộng chi nhánh cho Alicia quản lý, Tiêu Hạo thỉnh thoảng cùng 4 nữ đến căn biệt thự chỗ team game thủ mà mình thuê để thực hiện huấn luyện gia tăng phản xạ thần kinh cùng tốc độ phản ứng khi chơi game của mấy cô nàng này.
Tiêu Hạo cùng 4 nữ lúc đầu đến làm team ván 5vs5 với mấy cô gái này. Nhưng sau đó thì bà điên Tô Tích Trúc không hiểu sao cũng có chút hứng thú mà gia nhập vào thay thế vị trí của Tiêu Hạo làm bản thân mỗi lần đến chỉ biết ngồi chơi xơi nước nhìn 10 người đánh nhau trong game.
Có điều để Tiêu Hạo đáng giá lưu ý là Tô Tích Trúc dường như dính vào nhà mình không thể tách rời vậy. Tiêu Hạo cũng âm thầm suy nghĩ làm thế nào để đuổi cái quả bom nổ chậm này đi, ai biết lúc nào nàng không cao hứng lên phất tay diệt mình cướp đi mẫu khoáng thì toi. Càng làm Tiêu Hạo kinh ngạc là mấy hôm trước dự định đưa mẫu khoáng cho Tô Tích Trúc với ý định đuổi nàng đi nhưng lại bị nàng tàn nhẫn cự tuyệt với lý do hết hứng thú rồi khiến Tiêu Hạo triệt để câm nín.
“Ài, cô nàng này không phải vì ưa thích Hạo ca nên mới ở lại chăm sóc làm vui lòng cha mẹ cùng em gái mình đi. Hạo ca quả nhiên mị lực vô biên haha.”
Trong lòng Tiêu Hạo có chút tự luyến thầm nghĩ.