Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 14: Về Thành



Luồng khí trước cái uy áp từ bàn tay Phi Dương bay toán loạn mà ra. 10 m phạm vi bên trong khu vực đã bị tàn phá gần như trơ trụi.

Phi Dương đứng đấy thần sắc lạnh lẽo nhìn về Lưu Hải cùng Du Quang. Dưới con mắt này hai tên trưởng lão máy động trong lòng.

“Chết.”

Phi Dương rống to một tiếng. Linh lực của hắn bạo tăng mà tuôn về hai tay. Luồng hỏa diễm màu xanh xuất hiện khí thế bừng bừng. Không do dự, hắn lao thẳng về phía hai tên trưởng lão.

Thấy thân ảnh Phi Dương đang tiếp cận, hai người không khỏi cảm giác không ổn, họ vội vàng giơ vũ khí lên đón.

Vừa pha bộc phát vừa rồi linh lực tiêu hao. Cả hai cũng không có thời gian quán chú kịp, linh lực chém ra cũng mỏng manh không còn dồi dào tựa như linh lực họ sắp hết.

Mà Phi Dương thì khác, hắn đã để dành linh lực cho thời điểm dầu hết đèn tắt này.

“Song đấu cực quyền.”

Oanh!

Luồng linh lực khổng lồ từ Phi Dương như áp trục đè nén xuống. Lưu Hải cùng Du Quang sắc mặt cuồng biến. Miệng phun máu tươi bay như phản lực bắn ra hơn chục mét.

Không để bọn chúng có cơ hội, Phi Dương rút ra đoản kiếm bay thẳng đến chỗ Lưu Hải.

Nhìn thấy Phi Dương như tử thần tiếp tới, Lưu Hải vội vàng sợ hãi, linh lực của hắn không có nhiều như Du Quang, hắn đã cạn rồi. Bị chém là chết chắc.

Lưu Hải vội vàng nói: “Ta là Thủy Sơn Tông trưởng lão, có gì ta có thể cũng có thể cho ngươi thậm chí nô ấn cũng cũng được.”

“Ngươi nói lời này cũng muộn rồi, ta cũng không cần kẻ yếu như ngươi là thuộc hạ của ta.” Phi Dương không chần chừ cầm thanh kiếm chém ra.

“Đừng, aaa” Rú thảm lên một tiếng, thanh kiếm đã cắm xuyên họng Lưu Hải. Hắn nghẹn họng muốn nói gì đó rồi người rủ xuống.

Phía xa, Du Quang mắt dửng lên, hắn biết giờ chỉ có thể liều mình quyết chiến với tên khốn này. Hắn hét lên một cái khí thế linh lực hỏa tán mà ra, kiếm thế như thiên đào hải lãng từ tay hắn bộc phát. Hiển nhiên là dầu hết đèn tắt rực rỡ phút cuối.

Phi Dương cũng vậy, hắn cũng chỉ còn một lần bộc phát linh lực. Hắn chỉ có thể cầu may đón được qua đòn này. Nhấc lên đoản kiếm, cấp tốc truyền linh lực còn lại của mình vào.

Hai người đồng thời nhìn nhau. Đồng thời khẽ bật mạnh lên lao như một mũi tên va chạm.

Oành.

Hai thanh kiếm vỡ toang ra cùng lúc, luồng rung chấn bạo táng bạo nên một hố sâu 5m. Khói bụi bay toán loạn. Trong làn khói hai người đều cùng nhau gượng dậy.

Du Quang cười nhẹ một cái nhìn chằm chằm Phi Dương nói: “Tiểu tử linh lực ngươi đã hết, giờ đánh võ thuật với ta đi. Hơn nữa, lão phu tất nhiên không sợ thua ngươi, chỉ cần câu giờ vài phút thì các trưởng lão kia sẽ tới.”

Phi Dương nhàn nhạt nói một lời: “Lão đầu tử, có vẻ ngươi hơi bị nhầm rồi, ngươi chưa rõ tại sao đánh lâu vậy mà linh lực ta mới hết sao?.”

Ở bàn tay hắn luồng hỏa diễm màu xanh lại bạo phát mà ra lần nữa. Tất nhiên song đấu cực quyền có hai chế độ là có thể không quán chú hoặc quán chú thêm linh lực để tăng uy lực lên một chút thôi.

Thấy vậy, Du Quang không khỏi biến sắc:”đừng, đừng.” Nhưng không đợi hắn nói hết lời cú đấm của Phi Dương đã bay đến.

Ầm.

Đầu của Du Quang bị đánh nổ tung ra, óc văng lên trời. Để lại một thi thể không đầu ngã quỵ xuống đất.

Lại một lần nữa, cảm nhận được đại lượng sức mạnh lại truyền vào cơ thể. Phi Dương không khỏi vui loạn. Khí tức của hắn lại một lần nữa bạo tăng lên Võ Vương trung kì. Giờ thời hắn có tự tin đến cả Võ Vương đỉnh phong cũng không là gì với hắn.

Bất quá, có kẻ sắp đến, không thể ở đây vui cười được. Hắn còn có thương thế nữa, ít nhất vài tuần mới khỏi được. Xoay người một cái hắn băng vào rừng chạy thẳng về Sơn Dương thành.

Phi Dương vừa đi không lâu, đã có hai thân ảnh chạy đến đây. Thiên Thủy, Hà Sơn trưởng lão thấy vết máu. Họ vội vàng lần theo. Khi thấy thi thể bốn tên trưởng lão bọn hắn không khỏi rú lên.

Thiên trưởng lão than thở một cái: “Mọi người, đến trễ”. Hắn cũng không khỏi buồn khi nhìn thấy cảnh này.

Hà Sơn khóc òa lên, tròng mắt xích hồng như con báo: “Hà sư đệ, nhất định huynh sẽ trả thù cho đệ.”

Một bên Thiên Thủy nói: “Từ từ, Hà trưởng lão, vụ việc đã ngày một nghiêm trọng, chúng ta phải đi báo cho tông chủ ngay”.

Hà Sơn gật đầu, hắn rõ ràng chuyện lần này ngày một nghiêm trọng. Không thể chậm trễ được. Thân ảnh hai người phóng vút trở về trong đêm đen.

Nửa đêm, Phi Dương chạy như chó chết vào thành. Tất nhiên là hắn leo tường vào. Hắn giờ thương thế rất nặng không thể ngất ngoài kia để bị người ám toán được.

Chạy đến trước nhà trọ, Phi Dương nhảy vào cửa sổ ngay. Thanh Liên đang xếp đồ thấy hắn bay vào không khỏi giật mình kêu: “Ai?”.

Giật mình một cái, nhìn thấy Phi Dương máu me đầm đìa nàng không khỏi ngạc nhiên:” Chàng đi đâu mà thương nặng thế kia?”.

Phi Dương không nói gì, hắn ngã thẳng vô giường rồi nói: “Băng bó hộ ta cái.”

“Trời, vừa về đã bắt băng bó rồi.” Nàng tiến lại gần băng lại cho hắn. Một lát sau, nàng thở phào ra một cái: “Xong rồi.”

Nàng đang định đứng dậy đi thì Phi Dương kéo thẳng nàng vào ôm chặt lấy. Giật thót một cái nàng vội nói: “Đợi đã, để thiếp đi nấu cơm, giờ mới chập tối mà.”

Phi Dương cười nói: “Liên nhi à, không ăn uống gì hết, ta mệt ngủ thôi a.” Phi Dương ôm chặt nàng vào lòng như ôm gấu, đắp chăn tắt đèn rồi ngủ liền.

Thanh Liên bất động liền, nàng không dám phản kháng. Ai biết tên này giận sôi lên thì chuyện gì sẽ xảy ra. Hắn mà thổi khẩu khí một cái là nàng bốc hơi liền.

Thủy Sơn Tông, phòng nghị sự.

Thủy Sơn Tông là cự đầu xà vùng này, cũng chính là nhị lưu tông môn chỉ sau các đại tông môn mà thôi. Trên đại lục này nói quyền uy nhất chính là ngũ đại tông môn. Tuy vậy, một nhị lưu tông môn tính là mạnh, nhưng so với đại tông lại là tiểu vu gặp đại vu a.

Bây giờ, mọi người trong sảnh nghị sự đều đang hoang mang. Lúc trước ở đây có sáu tên trưởng lão Võ Vương trung kì cùng hậu kỳ, bốn trưởng lão Võ Vương đỉnh phong.

Vậy mà giờ giảm hẳn đến bốn người. Thật sự là thảm trọng. Bọn hắn ở đây cũng không khỏi hoang mang, đặc biệt là một số trưởng lão còn định trốn ra tông vì sợ chết.

Nhìn thấy cảnh này Thiên Sơn không khỏi đau đầu, hắn quát mạnh một cái “Đủ rồi.”

Các trưởng lão giật nảy mình hoảng hốt cúi đầu xuống.

“Được rồi, từ mai chúng ta sẽ xé bỏ truy nã tên kia đồng thời tập trung đi tìm tiểu tử kia. Nếu thấy không vội giao thủ, truyền tin về ta sẽ tự mình đi bắt hắn.” Thiên Sơn gằn giọng một cái.

Rồi hắn trầm giọng nói thêm một lời: “Giải tán”. Tất cả các trưởng lão vội vàng khúm núm lui bước xuống.

Sau khi mọi người rời đi, bên cạch tông chủ Tống trưởng lão vội nói: “Tông chủ, lão hủ có cảm giác bất an, tên tiểu tử kia ngày một mạnh cực kỳ, sợ rằng sẽ vượt qua khống chế mất.”

Gật đầu một cái, Thiên Sơn không khỏi trầm tư, cuối cùng hắn nói: ” Chỉ là một Võ Vương mà thôi, tông môn này đã được ta tọa trấn trăm năm không đổ, giờ cũng vẫn vậy.”

P/s: chúc các đạo hữu đọc vui vẻ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.