Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 22: Đột Phá Võ Tướng Cảnh



Cuối cùng, đám thuộc hạ cũng dẫn Thanh Liên tới gặp hắn. Kỳ thật lúc đánh nhau hắn đã hạn chế không chạy đến chỗ nhà trọ của nàng. Vì vậy nàng kịp chạy thoát.

Liên nhi thấy Phi Dương lại bị thương nàng không khỏi nói: “Ngươi lại đi đánh nhau.”

Phi Dương gật đầu: “Ừm, nàng không cần phải lo, bọn tạp ngư ấy mà.” Xoa đầu nàng một cái, hắn lại nói: “Tiếp tới có khi ta phải đi xa một chuyến, ta sẽ nhờ lũ thuộc hạ hộ tống nàng về lại gia tộc.”

“Tiện thể ta sẽ cho nàng một tên Võ Vương đi cùng về, gia tộc nàng thực thiếu cường giả là không tốt.” “Ta hứa, mấy năm nữa ta sẽ đến cửa hỏi cưới nàng.”

Nàng nhẹ gật đầu dựa vào lòng hắn: “Chẳng nhẽ ta không đi cùng ngươi được.”

Phi Dương lắc đầu: “Rất nguy hiểm, ta không thể lúc nào cũng bên cạnh nàng được, chỉ khi thực lực đầy đủ thì mới không xảy ra cái gì bất trắc được, ba ngày nữa ta sẽ đi.”

Hắn không phải thằng hay gánh tạ a, mang theo thì hắn sẽ bị gò bó chân tay không tiện để hắn đi đắc tội người khác chút nào.

Nói xong hắn ôm chặt nàng vào lòng, hôn nàng thật lâu. Hắn cũng rất buồn vì phải xa nàng nhưng hắn phải làm, hắn còn có tương lai dù yêu nhưng hắn không thể vì một người mà thay đổi mục đích được.

3 ngày sau,

Đến tối mọi người tập tụ lại ăn uống hò hét. Đám đông nhao nhao uống rượu cạn ly. Một nhóm xúm lại vây quanh Thanh Liên.

“Đại tẩu, đại tẩu với đại ca đã cưới hỏi gì chưa.”

“Đại tẩu đúng là số hưởng vạn người chắc được một người a.”

“Tiểu đệ kính đại tẩu một chén.”

Thanh Liên chỉ là tiểu thư lồng chim trong nhà, nàng có bao giờ giao lưu đâu, bị một đám người vây quanh, mặt nàng đỏ như trái ớt vội vàng nấp ra sau Phi Dương.

Phi Dương cười to một cái nhấc lên ly rượu: “Các ngươi đừng làm khó liên nhi, khi nào cưới các ngươi sẽ được đi dự thôi.”

Đám người nhao nhao nhấc rượu kính Phi Dương liên tục. Bữa tiệc vô cùng vui vẻ. Tan tiệc một cái, Phi Dương chuồn nhanh như chuột, hắn ôm thẳng liên nhi bay về phòng ngủ, ném nàng lên giường ngay.

Đêm ấy, có mấy âm thanh không phù hợp bay từ phòng hắn ra, đám thuộc hạ nghe thấy không khỏi biến sắc.

Nhao nhao thu dọn đồ đạc trốn thẳng ra ngoài. Thú thật, nếu đại ca mà biết bọn hắn nghe thấy mấy cái này mà không mổ bụng, phanh thây bọn hắn mới là chuyện lạ đó.

Phi Dương tỉnh dậy, hắn dậy khá sớm chắc tầm 4h sáng đi, hắn nhìn sang Liên Nhi, cúi xuống hôn nàng một lần cuối hắn nói nhỏ một câu: “Ta đi đây.”

Đeo lên mình đoản kiếm, hắn đẩy cửa mà đi ra ngoài. Lúc hắn vừa đi, Liên nhi lại mở mắt ra: “Mong là ngươi sẽ giữ lời hứa.”

Phi Dương đi ra ngoài, mọi người đã tập hợp đầy đủ, 40 người trang nghiêm về phía hắn: “Kính chào đại ca.”

Phi Dương chỉ tay về phía Phong Dương: “Ngươi dẫn đường mang theo 19 người bảo vệ vợ ta tiến về gia tộc, tiện thể ở tại bên cạnh nàng làm thuộc hạ thân tín không được hai lòng.”

“Còn lại hai mươi người sẽ do Cung Hi dẫn đầu theo ta rời đi, rõ chưa.” Mệnh lệnh của hắn vừa truyền ra. Tất cả mọi người đồng thanh hô lớn:”Rõ.” Rồi tách ra làm hai đoàn.

Phi Dương xoay người cưỡi lên chiến mã, Cung Hi cùng mọi người cũng đều làm như vậy. Đoàn người không nhanh không chậm đi ra khỏi thành.

Chuyến đi này hắn chính là tham gia khảo hạch của ngũ đại tông môn còn hai tháng nữa là khởi hành, địa điểm đặt chân tiếp theo đặt chân của hắn chính là Mê Dung Thành. Có thể mất mấy nửa tháng đi ngựa đến đấy. Ở đấy hắn có thể dùng truyền truyền tống trận để tới gần nơi địa điểm khảo hạch.

Tuy nhiên tới đấy sẽ có rất nhiều kẻ mạnh, hắn không thể khinh suất và cũng không dám khinh xuất. Theo hắn biết càng vào sâu trong lục địa sẽ càng nhiều kẻ mạnh. Cơ hồ tại chỗ khảo hạch đấy Võ Tướng cảnh chỉ là trung lưu thế lực mà thôi. Hắn cần phải mạnh hơn, mạnh hơn nữa.

Lũ thuộc hạ đi ngựa cũng gật đầu cẩn thận, biết nơi đại ca định đến cũng không phải tầm thường, vì đấy là địa phương mà phách lối dễ chết sớm nhất.

Liên tục mấy ngày trôi qua, đoàn người lại tụ lại nói chuyện phiếm bên đống lửa. Phi Dương thì cũng vừa nghe vừa gật đầu, ra giang hồ chưa được bao lâu hắn có biết cái chó gì đâu.

Bên cạnh, Cung Hi cứ ngồi ôm tay hắn, cái ngực thì cứ liên tục nhún nhẩy ấn vào cánh tay hắn. Mặt Phi Dương thì lúc nào cũng đỏ lên, cái trò này lặp lại mấy hôm nay rồi, đây căn bản chính là rủ hắn làm bậy.

Tuy hắn đã thề sẽ lấy một người và không bao giờ chết vì gái, chứ không có nghĩ là hắn không được phép hái hoa sau lưng a. Liên nhi còn sợ hắn như chuột sợ voi mà, lo gì.

Đằng nào cũng là thuộc hạ mình, thế nào mà chả được, tiểu đệ của mình hắn dùng để đái mấy hôm cũng thấy vô nghĩa rồi.

Nhìn về phía Cung Hi, hắn nháy mắt đồng ý một phát, bây giờ thì không thể nhịn được nữa rồi. Cung Hi sắc mặt đỏ ửng càng ôm chặt hắn hơn.

Phi Dương trầm giọng sủa lớn: “Tất cả đi ngủ.” Đám thuộc hạ thấy biểu hiện của đại ca nãy giờ cũng rõ ràng. Vội vàng thu dọn tắt lửa.

Đêm tối, Phi Dương lại lần nữa như chuột chạy đến túp lều của Cung Hi. Thấy Cung Hi ra hiệu vẫy tay hắn vội vàng chui vào.

Vào trong một cái, Cung Hi vội ôm chặt lấy hắn: “Đại ca, anh thật là ngầu.” Phi Dương nghe xong không khỏi cảm khái, đậu má đây là gái ngành có hiệu.

Chẳng do dự, hắn thò tay vào thẳng ngực nàng bóp bóp, nắn nắn. Mặt Cung Hi bắt đầu ửng hồn. Không do dự hắn vật ngã Cung Hi xuống, liên tục hôn chặt lấy môi nàng, tay hắn thì lại tăng tốc cởi đồ mà ra. Cung Hi không khỏi đỏ mặt kêu lên: “Từ từ thôi.”

Nửa đêm, tiếng kêu rên lại vang lên, đám thuộc hạ trong giấc ngủ lại tỉnh giấc, linh thức cửa võ giả rất mạnh. Biết đại ca lại đang làm chuyện đó. Cả đảm lại thi nhau lấy nút bịt tai lại, giả vờ không nghe thấy để tránh tai bay vạ gió.

Sáng sớm, Cung Hi tỉnh dậy, nàng không nhìn thấy Phi Dương nằm cạnh nàng. Nhíu mày, nàng lại cảm nhận thấy luồng khí khổng lồ nghẹt thở đang bao vây túp lều.

Nhìn về túp lều của Phi Dương, nàng vội vàng hô lên: “Mọi người ra hộ pháp, Dương đại ca sắp trở thành Võ Tướng.”

Đám người cũng không chậm, bay như điên ra vây quanh túp lều của Phi Dương xếp thành vòng tròn bảo hộ. Bọn hắn không cần Phi Dương nhắc vì đây là bổn phận thuộc hạ a.

Trong lều, khí tức của Phi Dương điên cuồng tăng lên, linh lực trong cơ thể của hắn liên tục va chạm vào với nhau như thể một cơn bão đang tích tụ lại.

Khi đánh chết Thiên Sơn, hắn đã có cảm ngộ của tên đó, đồng thời tư chất cảm ngộ của hắn đã biến thuế thành xanh. Để tránh cho việc phải tiếp tục đánh với Võ Tướng chật vật nữa.

Hắn bỏ ra liên tiếp mấy ngày đi cảm ngộ thậm chí Cung Hi dụ dỗ hắn cũng phải nhịn lại. Đến giờ thì hắn đã chạm đến được Võ Tướng.

Liên tục bốn tia linh lực trong người hắn lại hợp thể thành một tia nguyên lực, đồng thời tiếp tục hấp thu linh khí vào người chuyển hóa. Lý do cần hộ pháp chính là phải bảo vệ hắn lúc chuyển hóa này. Bốn canh giờ trôi qua, nguyên lực của hắn đã tới cực hạn, linh lực bạo nổ.

“Rầm, rầm rầm.”

Túp lều lập tực phá toái mà ra, linh lực phản chấn khiến cây cối xung quanh liên tục sụp đổ, cả cảnh rừng liên tục chấn động, chim muông bay tan tác.

Đám người xoay mặt nhìn lại, thân ảnh Phi Dương từ làn khói đi ra khí tức quanh người liên tục bao động xào sạt:” Ta, đã đột phá Võ Tướng chi cảnh.”

P/s: Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.