Tên này Liệt công tử xải bước đi đến chỗ truyền tống trận. Nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như hoa đứng đấy lòng hắn rạo rực, cả người run run vì phê.
Đây là cô gái xinh nhất mà hắn từng gặp a. Nhưng khi nhìn thấy nàng này đang bị một lên tiểu bạch kiểm đang liên tục sờ mó ở ngực sắc mặt hắn đen lại.
Cảm nhận được ánh mắt soi mói lên người mình, Phi Dương nhìn sang bên Liệt Công tử: “Nhìn nhìn cái gì hả thằng kia?”.
“Ngươi ngươi dám ở giữa ban ngày ban mặt hãm hiếp một cô gái, thấy ngươi trướng mắt, bản công tử muốn dạy ngươi một bài học”. Liệt công tử nghiến răng nghiến lợi thốt lên chỉ ngón tay thẳng Phi Dương.
“Trời, đó là Liệt công tử còn Giang công tử nữa”.
“Chắc hai vị công tử định cho tên này một bài học đây mà”.
“Đúng rồi, ta nhìn hắn ngứa mắt nãy giờ”.
Bọn võ giả xung quanh liên tục bàn tay xôn xao, Phi Dương nghe vào tai thì khinh bỉ. Cái gì Liệt, cái gì Giang tất cả đều chỉ là một kiếm sự tình mà thôi.
Theo hắn nghe được, Nam Phụng Thành có một cái sơn trại rất là uy quyền. Do hai anh em kết nghĩa mà nên, cái trại này cũng chỉ có tý thực lực thế mà định làm thổ bá vương chỗ này. Hình như là tu vi Võ Vương đi, trong mắt hắn bất quá tiểu giun dế.
Hai tên trại chủ có hai đứa con. Thình lình chính là thằng Liệt với thằng Giang công tử này thôi. Mới ra giang hồ mà đã đòi anh hùng cứu mỹ nhân rồi, quá ngây thơ mà.
Vị kia Giang công tử tiến lên vỗ vai Liệt công tử: “Liệt huynh bĩnh tĩnh đi, chỉ là một đứa con gái thôi”.
“Nhưng ta muốn, Giang huynh giúp ta lần này, thế nhưng vật ấy ta cho huynh”. Liệt công tử quay sang nói.
“Hảo, vậy thì được”. Giang công tử cười tủm tỉm đáp ứng. Hắn đi lên nhìn về Phi Dương: “Tiểu tử, thả vị cô nương ấy ra, không thì liệu hồn đấy”.
Bên kia, không chỉ Phi Dương mà Cung Hi cũng nhìn hai tên này như hai thằng ngu. Đùa với Phi Dương là đùa với lửa a.
Tuy nàng bị sờ soạng có chút xấu hổ với khó chịu nhưng ít ra không ảnh hưởng đến tính mạng mình, còn bọn kia thì hôm nay chắc là ngày giỗ rồi.
Phi Dương cười lớn: “Ta không thả đấy thì sao”. Phi Dương vui, thật sự vui, tâm tình không tốt, cần phát tiết.
Tên này Liệt công tử tối mặt lại nhìn về đám hộ vệ: ” Ê, còn không động thủ sao, chẳng nhẽ để bản công tử phải ra tay?”.
Tên kia hộ vệ nhảy ra trước mặt Phi Dương hùng hùng hổ hổ: “Tiểu tử, ta thấy ngươi là không biết chữ sợ viết như thế nào đi, công tử ta đã nói rồi. Ngươi đừng có”.
Tên hộ vệ kia mới nói đến đây, Phi Dương liền giơ tay lên, một quyền đấm thẳng mặt tên này.
“Ầm”
Cái tên kia đầu lập tức như cái quả bóng nước nổ tung tóe, óc vẩy vung vãi cái sân, thi thể không đầu ầm ầm ngã xuống.
“Keng, chúc mừng ký chủ chém giết Võ Vương sơ kỳ, kinh nghiệm thu được 4000 điểm.”
Thấy một người sống bị đánh nổ đầu, đám võ giả xung quanh hét toáng lên, sắc mặt tái mét. Bọn họ thực có giết người nhưng chưa thấy ai làm man rợ như vậy.
Trong lòng Phi Dương thì đang đậu đen rau muống, mẹ nó, kinh nghiệm cũng ít quá đi thôi.
“Ngươi ngươi thật dám giết”.
“Tốt, tốt tất cả lên hết cho ta, nhất định phải đánh nổ đầu hắn”. Giang công tử gầm thét chỉ vào đám hộ vệ.
Tất cả đám hộ vệ nghe vậy, tất cả đều rút ra binh khí lên lao thẳng về phía Phi Dương chém tới. Theo bọn hắn dò xét tu vi, Phi Dương bất qua Võ Vương trung kì sao mà ăn nổi 2 hai tên Võ Vương hậu kỳ bên bọn họ đây.
Phi Dương nhìn về Cung Hi: “Tất cả lên, đánh lũ Võ Linh thôi, Võ Tướng thì né đi”. Cung Hi cùng đám thuộc hạ thắc mắc một chút, rồi vẫn gật đầu tiến lên đánh.
Khi mấy tay hộ về cầm lưỡi đao gần chạm tới Phi Dương lúc, khí thế hắn tự nhiên tăng lên từ Võ Vương trung kỳ nhảy lên Võ Vương đỉnh phong.
“Không tốt.” Đám người này hốt hoảng la lên nhưng đã quá muộn rồi, bọn hắn đã vào tầm ngắm của Phi Dương a.
Phi Dương thời điểm này không định bạo phát ra Võ Tướng tu vi, giờ hắn muốn giết người, giết thật thống khoái. Nếu bạo hết ra địch sẽ sợ và bỏ trốn, mất vui lắm.
Phanh phanh phanh phanh
Liên tục đấm ra bốn phát, bốn tên võ giả lập tức bị đánh xuyên qua người bay thẳng ra ngoài lập tức tử vong.
“Keng, chúc mừng ký chủ chém giết Võ Vương trung kỳ, kinh nghiệm thu được 5000 điểm.”
“Keng, chúc mừng ký chủ chém giết Võ Vương trung kỳ, kinh nghiệm thu được 5000 điểm.”
“Keng, chúc mừng ký chủ chém giết Võ Vương trung kỳ, kinh nghiệm thu được 5000 điểm.”
“Keng, chúc mừng ký chủ chém giết Võ Vương trung kỳ, kinh nghiệm thu được 5000 điểm.”
Còn thừa lại vài tên tép diu Phi Dương cũng không tha, hắn nhảy thẳng vào đám động cầm kiếm tàn sát, một người một kiếm cứ thế mà chết đi. Chỉ mấy hơi thời gian, hầu như người chết sạch.
…
Thấy cả đám thuộc hạ của mình mấy hơi thở liền chết hết, Giang công tử cùng Liệt công tử đồng thời run lẩy bẩy lùi về phía sau chỉ chỉ vào Phi Dương: “Ngươi ngươi đừng qua đây, cha ta thế nhưng là trại chủ Long Hổ trại đấy”.
Giờ khắc này thì Liệt công tử không còn dám nghĩ tới đứa con gái kia thật rồi, hắn chỉ muốn thoát ra khỏi đây. Một bên Giang công tử cũng sợ a, đâu còn nghĩ tới điều kiện điều cò gì nữa.
Phi Dương bình thản: “Đậu má, gặp nguy hiểm lôi bố lôi mẹ ra đây là cái gì, Ta Phi Long chán ghét nhất thế nhưng là cái trò rẻ rách này”
Hai tên Võ Vương hậu kỳ đứng đằng sau lập tức chạy nhanh đứng trước hai vị công tử: “Các hạ thứ lỗi, làm người có gì lưu một đường, sau này dễ nói”.
“Lưu ư, lưu cái con c*c, các ngươi tốt nhất là đi thôi”. Phi Dương không không có lắm lời, hắn lao thẳng về phía hai tên Võ Vương. Ngọn lửa xanh dần dần hiển hiện ở tay hắn, song quyền giơ lên đánh về hai tên này.
Hai tên Võ Vương hậu kỳ lòng thầm chửi mẹ. Một tên ngoảnh mặt về sau: “hai vị công tử chạy, chạy càng xa càng tốt”.
Câu nói vừa dứt xuống, hai người ngày liền thôi động toàn thân linh lực của mình ra cứng đối cứng với Phi Dương.
“Song Đấu cực quyền”
Buồn thay, dưới uy áp khổng lồ đánh xuống, hai tên này dù có thôi động toàn bộ linh lực thì vẫn vô ích. Hai bàn tay Phi Dương lập tức đục hai lỗ lên bụng hai tên này.
Trước khi chết, cả hai nắm chặt tay Phi Dương, vành mắt đỏ bừng như không thể tin: “Võ, Võ Tướ.” Cũng chưa kịp nói hết, đã tắt thở.
P/s: Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ.