Lúc này, Liệt Trung thì đã đứng dậy lên, Giang Hổ thì há hốc mồm. Hắn không ngờ được người trẻ tuổi này cũng quá mạnh đi. Trong khu vực này khi nào chui ra một tên mạnh như vậy.
Tuy nhiên bây giờ không phải lúc nghĩ nhiều cái gì sự tình. Bên hắn có hai người, tên kia chỉ có một người nhất định là phe hắn thắng.
Liệt Trung với Giang Hổ nhìn nhau, thần sắc nghiêm túc. Bọn họ không thể để thua trận đánh sống còn này. Nhìn thẳng Phi Dương, hai người khí thế bạo thăng lên. Pháp tướng dần dần hiển hiện.
Pháp tướng của Liệt Trung thì cầm kiếm, Pháp tướng của Giang Hổ thì cầm thương. Hai người khí thế bạo liệt mà ra, một cước dẫm vỡ đại địa đâm chém về Phi Dương.
Phi Dương lúc này lại không thích dây dưa với hai thằng này, hắn chọn chính là tên Võ Tướng sơ kỳ vừa bị đánh bay mà đi. Hắn muốn cày kinh nghiệm.
Xoay người, hắn nhảy thẳng tới tên đang bị đánh bay mà đi. Thấy thân ảnh Phi Dương lao đến, tên này thật sự sợ, vừa rồi ăn một đòn kia, pháp tướng của hắn gần như tan thành mây khói, hắn lấy đâu ra cam đảm đối chọi đòn nữa.
Nhanh chân bật người lên, hắn lao người về hướng khác trốn. Tên kia đã chạy ra được 20-30m Phi Dương cũng không bỏ qua. Ẩn sát thuật bộc phát tới tận cùng, tốc độ của hắn tăng gấp đôi mà lên. Mấy hơi về sau, thân ảnh Phi Dương đã gần áp sát tên Võ Tướng sơ kỳ này.
Tên Võ Tướng sơ kỳ thấy Phi Dương đang tiếp cận tâm trạng hắn hoảng loạn. Vội vàng nhấc vũ khí lên đỡ. Phi Dương cười gằn một, nhấc cây tử phủ lên cao, bổ thẳng xuống.
Ầm!
Răng rắc,
Pháp tướng của tên này lập tức bị đánh mở ra, xương cốt đổ vỡ. Bản thể bên trong bị đập thẳng ra ngoài như đạn pháo đánh thủng một lỗ trên đại địa.
Phi Dương dừng lại đập tên này một lúc. Liệt Trung, Gia Hổ đã áp sát hắn, khí thế hùng hổ. Phi Dương không chần chừ nhiều, hắn rút ra đoản kiếm bên hông quán chú 800 nguyên lực, lộ chút người ra khỏi pháp tướng ném “vút” về tên Võ Tướng sơ kỳ đang hấp hối.
Phập!
“Keng, chúc mừng ký chủ chém giết Võ Tướng Sơ kỳ, kinh nghiệm thu được 30,000 điểm.”
Lúc này, pháp tướng của Giang Hổ đã ở sau hắn, cầm đoản thường tràn đầy linh lực chọc mạnh như tia chớp, tràn đầy sát cơ đâm thẳng lưng pháp tướng Phi Dương.
Phi Dương sẽ không để hắn thành công, vừa ném kiếm xong, Phi Dương cho pháp tướng đưa cây tử phủ ra chắn cái thương.
Coong!
Đoản thương này lập tức bị chật hướng sang một bên. Không đợi Phi Dương phản ứng tiếp, Liệt Trung ở một bên kiếm khí đã chém xuống.
Phanh!
Pháp tướng của Phi Dương liền tại chỗ bị đánh lùi về sau vài mét để lại trên thân vết thương hơi sâu chút.
“Tốt, đánh được lắm nhưng các ngươi cũng phải chết mà thôi”. Phi Dương trầm giọng.
“Tiểu tử, đến giờ còn mạnh miệng, mới tý tuổi mà đã bày đặt này nọ, ta lúc trước ra giang hồ sợ ngươi còn đang đóng bỉm”. Liệt Trung chỉ thẳng mặt Phi Dương.
Một bên Giang Hổ gằn lên: “Sư đệ nói, nhiều làm gì, giết hắn”.
Phi Dương lắc đầu: “Nếu các ngươi ra giang hồ sớm như vậy mà vẫn làm tôm tép ư, chỉ là hạng tầm thường”.
Nói xong, Khí tức Phi Dương lại bay lên một đoạn, một bên tử phủ, một bên “song đấu cực quyền” bạo phát, tốc độ nhanh như chớp giẵm xuống đại địa, phóng về hai người kia.
Hai người này cũng nghiêm túc lại, giơ vũ khí của mình lên. Lấy tuyệt chiêu đánh ra về phía thân ảnh Phi Dương đang tiếp cận.
“Lang phong kiếm khí”
“Liệt hổ phần thương”
Tới gần hai tên này, Phi Dương nhếc miệng cười, nụ cười như thể hắn 100% sẽ thắng. Nhấc lên cái tử phủ của mình, hắn đập mạnh xuống Giang Hổ.
“Khai Địa” – bạo kích: hiệu ứng gây choáng.
Ầm!
Trường thương của Giang Hổ vừa chạm tử phủ của Phi Dương lập tức bị đánh bể, cây tử phủ đập thẳng người hắn. Một tiếng chấn vang trong đầu hắn, hắn hoa mắt chóng mặt lùi về mấy bước nhưng không tỉnh lại.
Cũng giờ khắc này, xong đấu cực quyền đã chạm đến Liệt Trung cái kiếm. Phi Dương phát động cũng là
“Song đấu cực quyền” – Bạo kích x2,4 sát thương.
Phanh!
Liệt Trung pháp tướng bị đánh văng lên trời, hộ giáp, kiếm tan nát ra. Pháp tướng cũng liền đập thẳng xuống đất một hố nhỏ.
Chỉ cần như vậy, Phi Dương có cơ hội tiến tới Giang Hổ trước mặt, một nhát tử phủ giã thẳng đầu.
Ầm!
Cái đầu pháp tướng tựa như dưa hấu nổ tung vỡ òa, cả tôn pháp tướng sắp sửa tan vỡ. Giang Hổ sắp tỉnh lại, Phi Dương cho tiếp một giã thứ hai vào.
Ầm!
Pháp tướng của Giang Hổ đã bị đánh mở, khói bụi tung bay bốc lên. Tan biến theo không khí, lộ ra thân thể của Giang Hổ. Bây giờ, Giang Hổ đã tỉnh. Nhìn thấy mình đã không còn pháp tướng, trước mặt hắn chính là pháp tướng của Phi Dương.
“Đợi..”
Câu nói tên này vừa ra khỏi miệng, của tử phủ của Phi Dương đã ầm ầm đánh xuống hắn.
Ầm!
Cơ thể Giang Hổ triệt để tan biến, không còn cả xác thịt lẫn xương cốt. Dưới hố chỉ xót lại một lỗ và một vũng máu.
“Keng, chúc mừng ký chủ chém giết Võ Tướng Trung kỳ, kinh nghiệm thu được 50,000 điểm.”
Phi Dương quay người lại, thân ảnh Liệt Trung bị đánh bay lúc nãy đã chạy mất. Hắn mở “cảm nhận” của hắn sát thuật lên.
“Hừ, muốn chạy a, nằm mở”. Phi Dương nhàn nhạt nói. Gấp hai tốc độ thi triển ra lao về một phía.
Phương xa, Liệt Trung đang dừng lại thở dốc: “Giang huynh đừng trách ta, ta sợ chết”.
“Sau này ta sẽ báo thù cho huynh, núi xanh còn đó vẫn còn củi đốt”.
Hắn vừa thoải mái lúc, thân ảnh Phi Dương đã bay đến: “Tiếc là núi hoang không có củi a”. Phi Dương liền giơ lên nắm quyền, “Song Đấu Cực Quyền” bạo phát chi uy.
Liệt Trung hốt hoảng, hắn cũng hết đường đón nữa, pháp tướng vỡ, sức mạnh đã chẳng còn nhiều. Hắn vừa giải thể pháp tướng vỡ vụn xong, sức còn lại cũng không đủ để ráp nữa rồi.
Phanh!
Dưới một quyền này, Liệt Trung bị đánh bay lên, máu tươi cuồng phún, bụng thủng một lỗ. Ngã xuống đất, mồm hắn phụt máu liên tục rồi nhắm mắt.
“Keng, chúc mừng ký chủ chém giết Võ Tướng Trung kỳ, kinh nghiệm thu được 50,000 điểm.”
“Keng, chúc mừng ký chủ kinh nghiệm đã đầy, thăng một cấp Võ Tướng hậu kì.”
“Keng, thăng một cấp, cơ thể trở lại trạng thái đỉnh phong. Điểm kinh nghiệm tiếp theo cấp là 0/300,000.”
P/s: Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ.