Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 39: Gặp Đế Thiên



Đi nghỉ lúc, hắn đi thẳng ra khỏi đấu trường nhấc lên thạch truyền âm: “Phi Tuyết, ta có việc cần đi, tý tới trận đánh thì truyền âm cho ta.”

Nói xong xuôi, hắn tiến thẳng về hoàng cung tòa nhà chính. Đi qua những dãy nhà nguy nga này. Phi Dương có thể rõ ràng, Đế Thiên uy vọng cũng rất cao. Mục đích lần này của hắn cũng thực đơn giản. Chính là gặp mặt Đế Thiên.

Đi tới cổng hoàng cung chính giữa lúc. Hai tên hộ vệ vội chặn Phi Dương lại: “Tên kia, đây không phải là chỗ mà ngươi có thể vào được”.

Phi Dương hừ lạnh: “Ta muốn gặp hoàng đế của các ngươi có chuyện cần nói”.

“Hừ, ngươi nghĩ hoàng đế là ai mà muốn gặp là được. Ngươi đó, vẫn là không biết điều”. Gầm lên một tiếng, tên hộ vệ này rút thẳng ra đoản thương đánh về phía Phi Dương. Tương tự tên còn lại cũng làm y hệt như vậy.

Phi Dương không nhanh không chậm, khí thế lập tức bạo tăng, “Song đấu cực quyền” liền đối chọi với hai tên hộ vệ.

Oanh!

Lập tức hai tên hộ vệ bị đánh bay thẳng mà đi đâm vào bậc thang đá “Ầm”. Nổ mạnh một phát, khói bụi mù mịt.

Đột nhiên, một tôn thân ảnh liền được ngưng tụ ra trước mặt Phi Dương khí thế cực kỳ áp bách đè về phía hắn. Nếu nhìn kỹ thân ảnh này, ta có thể thấy rõ đó chính là Đế Thiên.

Phi Dương có thể chưa thấy Đế Thiên bao giờ, nhưng hắn biết mặt. Nếu là người một nước mà không biết mặt vua đó mới là chuyện cười.

Tuy nhiên đó lại không phải Đế Thiên thật mà chính là phân thân a. Kỳ thật, nếu Võ Giả đột phá đến Võ Tôn biến đổi về chất chính là phân thân.

Một tôn Võ Tôn tạo ra phân thân cũng không thì cũng chả có chuyện gì để dùng. Đơn giản chỉ là tách một phân thân ra sẽ mất đi 1/10 sức mạnh, kèm theo phân thân sẽ nắm giữ 1/10 đó mà thôi. Thế cũng không bằng không tách.

Tuy nhiên phân thân cũng có cái tiện, đó chính là có thể ngưng tụ ở bất cứ đâu trong tọa độ mà mình biết, sai khiến đi giải quyết vấn đề. Có mấy đứa con có thể cho ngọc phù, bóp cái phân thân liền chui ra, mà một phân thân chứa 1/10 sức mạnh tu vi chính là Võ Hoàng.

Đế Thiên vẻ mặt âm trầm: “Tiểu bối ngươi tìm trẫm có việc ư. Một con giun dế mà dám có ý định sai khiến ta sao”.

“Không hẳn, tiểu nhân chỉ nhờ ngài một chút chuyện mà thôi, mong rằng ngài đồng ý”. Phi Dương dõng dạc trả lời.

Đế Thiên gật nhẹ đầu: “Thôi Được, đằng nào trẫm cũng rảnh, trẫm sẽ nghe xem ngươi có gì để nói”. Nói xong hắn xoay người đi về một gian phòng ốc.

Phi Dương liền không do dự đi ở phía sau tiến cùng vào. Đế Thiên ngồi trên chủ vị nhìn xuống hắn. Phi Dương cũng không ngần ngại ngồi một bên nói: “Bệ hạ, kỳ thật ta ngứa mắt tên Dương Tiêu đó, vì vậy ta muốn nhờ ngài tài trợ để ta giết chết hắn a”.

Đế Thiên trầm mặc: “Giết hắn ta có lợi gì, huống hồ giết hắn ngươi còn đắc tội một tên trưởng lão đâu. Chẳng nhẽ ngươi nhờ ta cõng nồi giúp ngươi”.

“Ngài nghĩ đúng lắm, kỳ thật ta nhờ ngài cõng nồi giúp ta a, ta định giết Dương Tiêu sau đó đổi sang chọn gia nhập Thiên Bách tông. Nhưng cũng không có nghĩa là tên trưởng lão kia không nhờ người đối phó ta, vì thế ta cần ngài giúp”. Phi Dương cười cười.

“Hừ, ngươi đắc tội hắn, hắn nhờ người trị ngươi, chẳng lẽ còn có sự tình ta nhúng tay, huống chi ta đường đường một Võ Tôn phải đi giúp một giun dế sao”. Đế Thiên gầm thét lên.

Phi Dương nhẹ giọng: “Ngài cứ bình tĩnh đã nào, chẳng nhẽ ngài lại không cài tý gián điệp nào vào một cái đại tông môn a. Câu trả lời tất nhiên là có, vậy nên nếu ta bị khi dễ ta có thể nhờ người này ra mặt được đúng không nào”.

Vừa nghe xong, Đế Thiên sắc mặt biến chút: “Thật thông minh a, ngươi vậy mà cũng nghĩ được tới điều này. Nhưng ta giúp ngươi thì ta được cái gì hả?”. Hắn nhìn Phi Dương, có chút thưởng thức tiểu tử này.

Nói đến đây Phi Dương chỉ có thể lắc đầu: “Ta không có gì để cho ngài, nhưng ân tình này ta ghi nhận ở chỗ ngài, ngày sau ta nhất định sẽ báo đáp”.

Đế Thiên đã sống mấy trăm năm rồi, loại người nào hắn lại không biết. Nhìn thấy phong thái kẻ này hắn có thể chắc chắn là kẻ rất biết giữ lời, huống chi đó cũng chỉ là một ân tình, không có gì to tát.

Đế Thiên trầm tư một lúc: “Được, trẫm sẽ giúp ngươi, chỉ mong ngươi không quên lời mình nói hôm nay”. Nói xong, hắn ném một cái thạch truyền âm về Phi Dương: “Đó chính là thạch đặc biệt chuyên dùng để liên lạc người kia, ngươi cất kỹ”.

Phi Dương cúi thấp đầu xuống: “Tạ ơn điện hạ, sau này báo đáp” rồi hắn lui thẳng ra ngoài. Kỳ thật Đế Nhất đã quyết định đúng, hắn chính là quân tử nói lời giữ lời a.

Ba canh giờ kết thúc, trọng tài leo thẳng lên lôi đài: “Thưa quý vị, sau nhiều thời gian chờ đợi, cuối cùng trận quyết chiến đỉnh cao đã tới. Hứa hẹn sẽ là một trận đánh kịch tính”.

Hắn nói trưng như vậy nhưng tứ phía võ giả đều nhao nhao nhổ ngụm nước bọt. Chứng kiến Dương Tiêu phách lối, tùy tiện giết người như vậy, ai còn dám đấu với hắn. Người kia dù mạnh nhưng cũng chỉ đầu hàng mà thôi.

Trọng tài vừa nói xong, lập tức hai thân ảnh liền bay lên lôi đài. Đó chính là Phi Dương cùng Dương Tiêu.

Nhìn chằm chằm Phi Dương, Dương Tiêu nhe răng: “Ngươi không đầu hàng sao, chẳng nhẽ ngươi không sợ”

“Ngươi là cái đinh gỉ gì mà khiến ta phải sợ. Ta Phi Dương này không sợ trời không sợ đất chẳng nhẽ lại sợ ngươi.” Phi Dương chỉ thẳng tên kia làm ký hiệu hai ngón tay chạm nhau ghiền ghiền như nghền con gián.

Dương Tiêu gào thét: “A, chó chết ngươi dám coi khinh thường ta.” Biểu hiện hơi gắt, giống tâm thần. Dương Tiêu dơ tay lên.

Phanh!

Vèoooo

Lập tức một đạo kiếm quang xuất hiện. Đạo kiếm này chỉ có thể nói nhanh, nhanh, nhanh, nhanh cực hạn ngang với vận tốc ánh sáng đến mức không thể né nổi.

Dù cực nhanh, nhưng chạm đến Phi Dương lúc. Thân ảnh của Phi Dương liền đã biến mất vô tung vô ảnh mất rồi. Đáng lý, Phi Dương phải không né được chứ.

Nhảy sang một bên Phi Dương cười: “Kiếm của ngươi đối với ta cũng chỉ có vậy mà thôi, trận này ta sẽ tiễn ngươi đi”.

Bốn phía khán giả lập tức hò hét:

“Thật đánh, tên kia thật dám đánh với Dương Tiêu.”

“Hắn né được, né được đúng là thiên tài”.

P/s: Chương tiếp theo ta sẽ giải thích lý do sao hắn né được a.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.