Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 41: Đánh Nổ Dương Tiêu



Trên đài chấp sự.

Mang Sơn nắm chặt nắm đấu của mình: “Đáng chết, ta đành phải để Dương Tiêu giết tiểu tử kia rồi”.

Côn Thác bên cạnh nói: “Dương Tiêu nếu như hắn đầu hàng lúc này còn kịp”.

Nhạc Chiến cười gằn: “Ngươi nhìn lại xem Phi Dương sẽ là loại người như thế sao”.

“Ta thấy các ngươi vẫn quá coi thường Phi Dương đi, hắn chắc hẳn còn ẩn tàng”. Bắc Thập mỉm cười nhìn xuống.

….

Hắn Phi Dương việc gì phải sợ chứ, hắn còn đầy át chủ bài chưa có ra khỏi vỏ đâu này. Dương Tiêu a, hôm nay sẽ là ngày giỗ của ngươi rồi.

Nhìn Dương Tiêu trạng thái lúc này, Phi Dương phủi phủi cái tay: “Được, ngươi rất mạnh, dù có thêm một cảnh giới thì cũng vẫn chỉ như vậy mà thôi”.

“Ngươi, ngươi lại dám coi thường ta”. Dương Tiêu nhe răng ra quát lớn, hắn đưa bàn tay mình về phía chuôi kiếm. Thanh kiếm đang trong vỏ liền rung mạnh lên một cái.

“Nhất Kiếm Khai Thiên”.

Phanh!

Lập tức một luồng kiếm khí khổng lồ liền được tạo ra, uy lực phải nói là mạnh viễn siêu lúc trước rất nhiều. Đòn kiếm khí bắn ra thậm chí còn gây cả rạn nứt không khí.

Đường kiếm bay đi qua gần như lôi đài bị chém lõm xuống một vệt sâu hoắc 10m tiến thẳng đến thân ảnh Phi Dương.

Phi Dương mặt mày không thay đổi. Hư Không Ẩn Sát phát động tới tận cùng, tinh thần hắn chăm chú cảm nhận gió thổi, cỏ lay.

Nhấc lên cây tử phủ, cảm nhận kiếm khí mà tên kia đánh tới. Phi Dương xoay người một cái, lấy đoản búa đánh thẳng một hướng mà đi: “Ta đã bắt được rồi”

“Ầm ầm ầm ầm”.”leng keng leng keng”.

Luồng kiếm khí khổng lồ chạm tới cây rìu lúc, rung chấn cơ hồ bao chùm cả cái lôi đài, trận pháp phòng hộ liên tục rung lắc liên hồi, đung đưa liên tục không khỏi kiến mấy người quan sát gần biến sắc lùi lại.

Răng rắc!

“Không tốt, trận pháp bắt đầu rạn nứt. Mấy tên trận pháp sư đâu mau khống chế”. Mang Sơn quát lớn mà lên.

Liền là lúc này, một đoàn đội trận pháp sư liền bay ra thủ hộ lấy bốn phía quanh lôi đài. Bọn họ liên tục tăng cường linh lực truyền vào sửa chữa trận pháp.

Trong lôi đài, hiện tại Phi Dương đang cầm tử phủ giằng co với kiếm khí, sau một đoạn thời gian, kiếm khí bị triệt tiêu đi, hắn liền bị đập bay thẳng về phía góc của lôi đài.

Dương Tiêu cười gằn: “Đây là cái tự tin của ngươi sao, bất quá cũng chỉ có như vậy mà thôi”. Tuy nhiên, Dương tiêu đang tự phụ, nhưng lòng hắn lại là đang lo lắng.

Giới hạn sử dụng “Nhất Kiếm Khai Thiên” sắp hết, tối đa còn hai lần, bây giờ hắn phải làm như thế nào hắn cũng không rõ nữa.

Trong làn khói thân ảnh Phi Dương dần hiển hiện. Tên này tấn công từ xa, thú thật với hắn là rất phiền phức, nhưng bây giờ đã tới lúc chấm dứt trận đấu rồi. Nãy giờ Phi Dương thủ thế đơn giản chỉ là để tập hợp nguyên lực của hắn vào chân mà thôi.

Thét lên một tiếng sảng khái cho có cái tinh thần. Phi Dương cả người lăng không mà lên, quán chú 2000 tia nguyên lực giẫm mạnh xuống đại địa.

Ầm!

Kèm theo đó, một hố nhỏ 50m liền được tạo nên. Thân ảnh Phi Dương liền bay như tên lửa siêu thanh đụng thẳng vào Dương Tiêu mà đến. Căn bản không nổ to như Sơn Dương thành lúc trước vì vật liệu lôi đài rắn chắn thôi.

Thấy Phi Dương đang lao đến, Dương Tiêu cũng không do dự. Một lần nữa giơ tay cầm vào chuôi kiếm của mình. Rung mạnh cái, “Nhất Kiếm Khai Thiên” thi triển mà ra.

Bây giờ Phi Dương liền đã tới gần Dương Tiêu, hắn cũng lấy ra Tử Phủ của mình ngay, đập thẳng xuống.

“Khai Địa” – bạo kích: gây choáng.

Ầm!

Rìu với kiếm chạm nhau, uy lực bạo phát rung chuyển khắp nơi. Mà lần này đã khác với lúc trước. Luồng kiếm khí liền đã bị luồng chấn của Tử Phủ đánh vỡ tan tành. Không chỉ dừng lại ở đấy, nó liền giáng thẳng xuống Dương Tiêu.

Ầm!

Giáp bảo vệ pháp tướng của hắn tại chỗ vỡ tung tứ tán bay ra, thanh kiếm pháp tướng vỡ vụn. Cả người Dương Tiêu liền bị đánh lui về đằng sau vài chục mét rồi đụng thẳng xuống đất, làm thành một hố nhỏ.

Không để cơ hội tuột mất, Phi Dương cất đi cây Tử Phủ. Truy kích mà lên, lao thẳng về phía Dương Tiêu. Ngọn lửa xanh lập tức được ngưng tụ tại bàn tay hắn, “Song Đấu Cực Quyền” chi uy thi triển mà ra đánh lên pháp tướng của Dương Tiêu.

Ầm!

Giờ này khắc này, hiệu ứng gây choáng đã khiến cho Dương Tiêu vô lực phản kháng. Pháp tướng liền bị đánh mở bụng ra, xương cốt bắt đầu tan ra mà đi.

Tỉnh dậy ngay bây giờ hắn liền nhìn thấy nắm quyền của Phi Dương đến trước người hắn.

Hắn vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác: “Không thể nào, chuyện này là không thể nào”. Tay hắn liền chạm ngay vào kiếm của mình “Nhất Kiếm Khai Thiên” lần cuối thi triển mà ra.

Đáng tiếc, “Song đấu cực quyền” phiên bản pháp tướng đánh với “Nhất Kiếm Khai Thiên” phiên bản người thường thì cái nào mạnh hơn đã quá rõ ràng rồi còn gì.

Oanh!

Cú đánh của Phi Dương ngay lập tức phá nát kiếm khí của Dương Tiêu. Không dừng lại ở đó, nấm đấm của Phi Dương tiếp tục hạ xuống đụng thẳng người hắn.

Ầm!

Dương Tiêu ngay tại chỗ liền ngạch sinh sinh bị đánh nổ, xương cốt bạo liệt, ruột gan, óc não bắn khắp đại địa. Nhìn đến vô cùng bạo lực.

“Keng, chúc mừng ký chủ chém giết Võ Tướng hậu kỳ, kinh nghiệm thu được 70,000 điểm.”

Bốn phía khán đài liền há hốc mồm, nhiều người thì liền nôn ọe tại chỗ, có mấy cô nương thì che mắt lại không giám nhìn thẳng vào.

“Tên Phi Dương này đúng là quá tàn độc, đánh chết người có cần tuyệt như vậy”.

“Không, ta thấy rất tốt kẻ này đáng bị như vậy”.

“Dẫu sao chỉ cần nhìn thấy tên Dương Tiêu đó chết là ta cũng vui vẻ rồi, ha ha”.

Trên đài chấp sự.

Côn Thác lắc đầu: “Hắn thế mà đánh chết Dương Tiêu, vậy là đã đắc tội một vị Trưởng lão Cự Phong Tông rồi”.

“Đúng là được không bù mất, hắn vẫn là trẻ tuổi bồng bột không biết suy nghĩ”. Thương Quang một bên cảm thán.

Nhạc Chiến thì lại tán thưởng: “Ta thì thấy hắn rất có khí phách, kẻ này trưởng thành tất làm nên chuyện”.

Bắc Thập một bên cũng tán đồng ý kiến của mấy người người này.

“Được rồi, bây giờ để ta lên công bố đi nào”. Mang Sơn nói thoáng một câu.

Đứng dậy khỏi ghế, hắn tiến ra trước đài: “Chư vị, lần này khảo hạch xin được phép kết thúc tại đây. Hiện tại, đã có 14 bị người được tuyển chọn danh ngạch, Đứng đầu là Phi Dương, thứ 2 là La Lập, thứ 3 là Thất Khiếu,….được phép gia nhập ngũ đại tông môn một trong là Cự Phong Tông, Thiên Bách Tông, Dương Quan Môn, Thiên Sơn Phái, Nữ Cung Các. Hai ngày nữa, các ngươi cần phải đến địa điểm tập hợp để lên phi chu đến tông môn mà mình chọn. Lưu ý Nữ Cung Các chỉ nhận đệ tử nữ thôi a”.

Cự Phong tông, mật thất một tòa địa phủ.

Lúc này, Một tên lão giả khí chất âm trầm, khuôn mặt già nua nhìn như dầu hết đèn tắt sắp xuống mồ đến nơi. Nhưng sự thật là hắn còn lâu mới chết nha.

Bùm!

Một tiếng nổ thanh thúy vang lên, tấm ngọc bài ghi chữ “Dương Tiêu” treo trên giá sách lập tức nổ bể. Lão giả khuôn mặt đang hiền hòa liền nhăn nhó đến cực điểm.

Dương Tiêu thế nhưng là đệ tử được hắn bồi dưỡng từ bé, thậm chí còn coi như con trai mình vậy mà bị người giết.

Tuyền Thống gầm thét lên: “Aaaaa Kẻ nào, kẻ nào đã giết Dương Tiêu. Tra, tra ngay cho ta, ta nhất định phải ngũ mã phanh thây hắn aaaa”.

Một bóng đen liền đi ra trước mặt lão giả cung kính gật đầu: “Rõ, thưa trưởng lão”.

P/s: Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.