Trong gian phòng trọ, Phi Dương lấy ra cái thạch truyền âm màu đỏ, thử vận dụng ít linh lực, mồm mép nói vào: “Hello, I am a Phi Dương”.
Cái thạch liền rung lên: “Hồ nháo! Kẻ nào dám ăn nói cợt nhả với ta, ngươi là dân bộ lạc nào hả, ta đồ cả nhà ngươi”.
Phi Dương vội vàng vuốt ve cái thạch: “Bình tĩnh, bình tĩnh đi tiền bối, ta còn chưa đánh cái mặt ngài mà”.
“Mặt cái gì, ngươi nghĩ ta là ai mà lúc nào cũng được phép gọi. Ủa, ngươi không phải Đế Thiên, ngươi là kẻ nào”. Cái thạnh thét lớn.
“Được rồi, được rồi tiền bối bình tĩnh, cơm cháo còn đó không sao. Tại hạ là người quen của Đế Thiên đại đế a”- ” Tại hạ thế nhưng là fan cuồng, à nhầm hâm mộ Đế Thiên đại nhân, do ngài ấy cảm nhận lòng thành của tại hạ nên quyết định trao tặng một lần trợ giúp”. Phi Dương hiền dịu nói.
“Bố láo, nói dóc a, Đế Thiên không phải là người như vậy, ngươi không nên đi lừa ta”. Cái thạnh có vẻ tức giận
Phi Dương thầm nghĩ, cha này dễ nổi nóng quá đi, phải thật nhẹ giọng mới được: “Được rồi, Tiền bối hạ hỏa, ta có việc cần nhờ ngài đây, ta có giết vài con chuột, sắp bị mời lên chấp pháp đường, khả năng là tại hạ chết mất”.
Bình tĩnh thanh âm liền đáp lại hắn: “Được rồi, được rồi, ta sẽ giúp ngươi giải quyết. Đợi đấy, ta ở hơi xa, một lúc sẽ tới”.
Thấy cái thạch sắp ngắt, Phi Dương vội vàng nói thêm: “Đợi đã, tu vi nữa, nhỡ tu vi tiền bối không đủ bảo kê ta”.
“Ngươi lo cái gì vậy, ta là trưởng lão, là Võ Tôn Trung Kỳ a”. Một tiếng thoáng qua, cái thạch tắt ngỏm, hiệu lực hết không còn xài được nữa.
Phi Dương há mồm cười vang: “Các ngươi cứ chờ đấy, lão tử sau này sẽ trả thù lại”.
…
Đúng một giờ, một đám kỵ sĩ mang khôi giáp óng ánh hành quân đến cửa nhà trọ của Phi Dương. Mỗi người đều khí tức nội liễm, pháp bảo đầy mình. Đừng nhìn bọn này nát vậy, cơ hồ tất cả đều là Võ Tướng đỉnh phong.
Bắc Khiếu vội vàng can ngăn lũ này: “Các vị bình tĩnh, có gì từ từ hẵng nói, giờ còn sáng, trời chưa có tối”.
Tên binh sĩ gầm thét chĩa lên cái thương: “Sáng với tối liên quan gì với nhau, gọi tên Phi Dương đó ra ngay cho ta”.
Câu nói vừa rớt xuống, thân ảnh Phi Dương liền đã đẩy cửa đi ra khỏi cửa nhìn bọn này. Phi Dương nói: “Chấp pháp huynh, đội trưởng các huynh đúng là tốt a, bất quá các vị vui vẻ không được lâu đâu”.
Tên binh sĩ này liền nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt đoản thương. Hắn tức giận, hắn muốn động thủ nhưng không dám, nhịn lại cơn nộ, liền nói: ” Mời đi theo bọn ta”.
Dứt lời, một đám binh sĩ mặc áo giáp, tay cầm trường thương đi tới, vây quanh Phi Dương, mỗi người đều tỏa ra khí tức ép thẳng mặt hắn, khiêu khích. Phi Dương cười cười, đi theo bọn này, vừa đi Phi Dương vừa khởi động “Song Đấu Cực Quyền” bạo phát hai bên tay.
Hơi nóng lan tỏa, bọn binh sĩ nóng nực cả người, liên tục gãi qua gãi lại, con mắt trừng trừng hắn, mồ hôi chảy ròng rã. Bọn này mặt đỏ mang tai, cắn chặt hàm răng, cố gắng dẫn Phi Dương tiến đến Chấp Pháp Đường.
Đến trước của điện, Phi Dương liền quay ra nhìn tên dẫn đầu, vỗ vai: “Binh huynh, trời nóng a, Hahahaa “. Ngoan thoại một lời, Phi Dương đi thong dong vào điện trường.
Phụt
Thằng binh sĩ này liền một ngụm máu phun ra mấy mét, tròng mắt đỏ lên nhìn Phi Dương gào thét: “Ngươi khinh người quá đáng, aaaaa, đội trưởng hắn chắc chắn sẽ trị được ngươi”.
Pha vừa rồi, Phi Dương tích lửa ở tay đã lên 500°C, vỗ vai cái hắn liền dùng nội lực truyền hết vào người thằng này, giờ chắc là phê, phê như con tê tê thôi mà.
Ngày hôm nay là ngày phát sinh đại án dẫn đến 20 đệ tử bị đánh thành thịt nát, cần phải có sự giải thích rõ ràng, mà kẻ gây nên nhất định phải bị trừng phạt.
Trong chấp pháp đường lúc này, chính là xếp thành hai dãy, một dãy bên trái là Chấp Pháp Đội. Chấp Pháp Đội thành lập mục đích duy trì trật tự toàn bộ cái thành này, những người phụ trách có một đội trưởng, hai đội phó.
Ngoài ra, bên phải còn có Chấp Pháp Trưởng Ti, đều là bọn phán, bàn luận về tội, chứng cớ, nhân chứng này nọ, thường là mấy thằng lão nhân.
Phi Dương giết tận 20 đệ tử ưu tú của tông môn, đều này chính là ảnh hưởng có lớn có nhỏ. Đối với Thiên Bách Tông chết Võ Tướng cũng là chuyện bình thường nhưng chết đệ tử ưu tú lại là chuyện khác, đơn giản vì những người ưu tú có cơ hội thành Võ Hoàng, chính là tổn thất, cần tra xét và thẩm vấn.
Nói Võ Tướng là cai quản một vùng cũng đúng, nhưng số lượng lại không ít, điển hình là Phi Dương đi đường có thể là gặp suốt. Dân số cái hành tinh này nhiều, rơi tầm khoảng 2-3 tỷ người đi, 10% dân là Võ Tướng, 3% là Võ Hoàng. Thì nói ra 10% thì Võ Tướng cũng chiếm gần 300 triệu người đi, đa phần toàn là 50 tuổi mới lên Võ Tướng mà.
Trên chủ tọa thì là một vị Võ Tôn sơ kỳ trưởng lão ngồi ở đấy. Võ Tôn rất ít ra ngoài, thậm chí có người bế quan tận trăm năm. Vụ lần này của Phi Dương sẽ do Tam Mã trưởng lão xét xử.
Trận xét xử này rất nhiều đệ tử biết, đánh nhau to như vậy mà không có ai biết thì là ngu đi, nhưng lại không ai được vào xem cả, kết quả sẽ công bố sớm.
Giờ này, Lục Doanh lòng thầm kêu khổ, không muốn dây dưa chút nào vào chuyện này. Chỉ vào một viên hổ phách đan đắc tội một Võ Hoàng như Phi Dương khiến hắn hơi hối hận. Bất quá, ở đời không có thuốc hối hận để uống, vậy nên đã đắc tội rồi thì cũng chỉ có thể làm tuyệt mà thôi.
Đương nhiên, những điều này, hắn đều không thể biểu hiện ra ngoài được, phải giả giả vờ vờ ngu ngơ, tươi cười.
Nhìn thấy Phi Dương vừa vào, hắn lền đập mạnh cái bàn mình, thét lớn: “Phi Dương, ngươi dám tự tiện giết người vô cớ, dám không tôn trọng quy củ, ngươi đường đường một Võ Hoàng động thủ với kẻ yếu hơn mình, ngươi không biết nhục ư. Nếu những người kia mà không bị ngươi giết, có thể tương lai họ đã trở thành Võ Hoàng rồi”.
Phi Dương thản nhiên cầm cái ghế ra đặt trước đại sảnh, chân ngồi vắt chéo, miệng phun khói: “Nhục, ngươi nói ta phản kháng là nhục, hài hước. Ta giết bọn họ vì ta thích thì sao, hơn nữa, cái gì mà tương lai Võ Hoàng, nghe ngứa tai, đó là tương lai không phải hiện tại nha”.
Lục Doanh mặt đỏ tía tai hô: “Câm miệng! Đây không phải là nơi để ngươi phách lối, ăn nói vô pháp vô thiên. Ngươi giết người là sự thật, ngươi coi mạng người là cỏ rác cũng là sự thật”.
Mấy tên đại hình Trưởng Ti nhìn nhau, cuối cùng một tên ló mặt ra nói: “Phi Dương đúng không, bằng chứng ngươi đâu”.
Phi Dương nhìn lão này, lườm nhẹ: “Bằng chứng, không có a, không có thì làm sao”.
“Ngươi, ngươi, đây là thái độ nói chuyện với người xử án sao”. Lão giả này giận tím mặt á khẩu.
Mấy kẻ đứng hai bên hắn cũng thêm mắm muối:
“Rất đúng, tên này giết người không chứng cứ, còn dám cãi, không coi ai ra gì, cần phải xử lý”.
“Tông môn ta không thể nào chấp nhận một kẻ như vậy làm đệ tử được a”.
“Mới hôm đầu đã giết người, còn không biết sau này hắn sẽ trêu ra cái gì sự tình”.
Nghe đám này nói xôn xao, Lục Doanh cười thầm, nhìn thẳng Phi Dương đắc ý: “Phi Dương a, ngươi chết chắc”.
Tam Mã trưởng lão chủ vị vỗ mạnh “Rầm” hô lớn: “Đủ rồi, trật tự hết cho ta”. Đồng thời, hắn quay sang nhìn Phi Dương nói: “Phi Dương đúng không, ngươi không có chứng cớ, không có cái gì nói lên là ngươi không giết người. Ta có quyền quy án ngươi lúc này, trước đó ngươi có còn gì để nói nữa”.
Bốp bốp bốp, Phi Dương vỗ tay vang ròn rã, cười khúc khíc: “Tốt thủ bút, tốt kế sách, tốt một cái chấp pháp a. Ta xin tuyên bố, tất cả các ngươi tuổi l*n, ta giết người đấy có giỏi xét đi xem nào”.
Tam Mã trưởng lão mặt đỏ tía tai, cơn giận bốc lên, một tên Võ Hoàng giám ở trước mặt hắn phách lối sao, hắn khi nào lại bị như vậy: “Hỗn láo, dám cãi ngang, người đâu tử hình, tử hình hắn cho ta”.
Lập tức, một đám Võ Hoàng từ sau cửa điện bay ra, mỗi người đều khí tức hùng hổ, sức mạnh áp đảo, quyền đấm cước đá tiến tới tấn công Phi Dương.
Đang thời khắc quyết định này, một thanh âm liền xuất hiện, vang vọng khắp đại sảnh. Âm thanh tuy bình thường, nhưng vào tai Tam Mã trưởng lão lại như điện giật, như súng bắn lên tai: “Bất kỳ kẻ nào ở đây, dám động đến hắn, ta giết hết”.
P/s: Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ.