Ngoài cửa Kha Gia, lúc này rất nhiều võ giả liền đã tập hợp về đây, kẻ nào cũng đều là Võ Hoàng, thậm chí Võ Tôn cũng có. Hiển nhiên đây là thế lực của hai nhà Thục gia và Văn gia.
Hai tên gia chủ gặp nhau ở cổng cười cười nhìn nhau như bạn tốt, bọn họ hầu như không cảm nhận được cái gì trong Kha gia, nhưng cả hai lại không muốn vào, căn bản sợ bị bẫy đi.
Thục gia chủ Thục Doanh cười nói: “Văn huynh, ta có nên đi vào trong không, ta sợ rằng sẽ kinh động bọn họ”.
Văn gia chủ Văn Vách quả quyết nói: “Vào chứ, phải vào xem nó như thế nào. Bên nào thắng ta giúp bên ấy, được ân tình, lưỡng bại câu thương thì xin chén canh thôi”.
Thục Doanh cười xì, làm cái điệu nghiêng tay: “Vậy ta mời Vách huynh vào trước a”.
“Doanh huynh không nên nói thế, huynh vào trước xem sao, hơn nữa ta Văn Vách không giỏi ăn nói”. Văn Vách vội vàng nói.
“Vách huynh, mời”.
“Doanh huynh, mời”.
….
Thấy hai người cãi nhau hồi lâu, nhiều tộc nhân cũng không khỏi bay ra can ngăn: “Hai vị đại nhân bình tĩnh đi nào, có vào thì cùng vào chứ sao”.
“Chúng ta người mạnh thế đông vì sao phải sợ”.
“Đúng đấy, chúng ta tới giúp đỡ, đâu phải có ý xấu đâu, căn bản là không chết được a”.
Nghe đám này rôm rả, hai vị gia chủ liếc nhau, cũng có lý phết. Không nghĩ nhiều, cả hai song song đi vào trong Kha Gia.
Vừa bước vào trạch viện, đoàn người liền nhìn thấy thân ảnh Kha Nguyệt và Thục Hiền đang đi về một hướng. Đặc biệt là Thục Hiền máu me đầy người.
Thục Doanh liền hô lớn: “Muội muội a, Kha gia rốt cuộc xảy ra cái vụ gì ghê vậy”.
Giờ này, cả hai người này mới phản ứng đến Thục Doanh, Thục Hiền nói lớn: “Ca à, huynh tuyệt đối đừng đắc tội vị đại nhân kia, hắn rất mạnh, cực mạnh. Giờ hắn đang ở trong tầng hầm, đừng làm phiền a, muội đi tắm đây”.
Thục Doanh, Văn Vách nhìn nhau, hai người liền tiến vào trạch viên ngồi chờ đợi xem là người kia rốt cuộc là ai.
….
Một canh giờ trôi qua, đám gia chủ, cao thủ này vẫn ở Kha gia ngồi đợi, nhãn nhã uống trà, chém gió với nhau vui vẻ. Nhìn sang Thục Hiền mẹ con vừa mới đi vào, Thục Doanh cười cười: “Tiểu muội, không biết vị đại nhân kia trẻ không nhỉ”.
Thục Hiền thì giờ mới hoàn hồn, vừa mới thoát chết xong thì tất nhiên sẽ ám ảnh. Nàng qua loa trả lời: “Ta không biết, trông như một tiểu bạch kiểm đi”.
Mấy tên Võ Tôn nhìn nhau, một tiểu bạch kiểm đã Võ Tôn cảnh, vậy bọn họ từ trước đến giờ tu luyện trên thân chó sao. Nhiều người cũng phản bác: “Không thể nào, không thể nào trẻ vậy”.
“Chắc chắn là cô nhìn nhầm đi à”.
“Hừ, các ngươi ở đây căn bản là không tin đi”. Thục Hiền bĩu môi nói.
Giữa lúc bọn này đang bàn tán sôi động với nhau, liền nghe thấy một âm thanh vọng đến, âm thanh tuy thường thường nhưng rất gây chú ý. Tại hướng thanh âm phát ra, thân ảnh Phi Dương liền đã đi tới đại sảnh.
“Các vị là ai vậy, sao lại bàn tán về tại hạ”.
Nghe thấy câu nói này, đám người liền không nhịn được nhìn ra bên ngoài thân ảnh thiếu niên trẻ tuổi đi vào.
Hai vị gia chủ tại ghế ngồi đấy cũng liền vội vàng đứng dậy chắp tay chào: “Xin hỏi thiếu hiệp chính là…”
Phi Dương khoát tay mình chặn lại nói: “Không cần đa lễ, tại hạ tên là Phi Dương. Còn nữa, Kha gia đã bị tại hạ giết sạch rồi”.
Mấy tên gia chủ nghe vậy cũng liền tin ngay, bọn họ là kẻ già đời, nhìn người tất nhiên phải có. Nếu ngươi thật dám nói ngươi diệt Kha gia thì tất nhiên là ngươi có vốn liếng, tuyệt đối không khoác lác.
Văn Vách, Thục Doanh mỗi người một lời khen ngợi: “Tiểu hữu đúng là tuổi trẻ tài cao a”.
“Tốt, tốt trẻ tuổi, tiểu hữu đến nhà ta chơi đi”.
Phi Dương cũng không khách khí nghe người khác khen ngợi mình, hắn là người rất thoải mái, cường giả vi tôn nịnh bợ là chuyện thường, nghe tốt vui.
Hàn huyên hồi lâu, giải tán cũng đến lúc. Phi Dương liền tiến tới chỗ hai mẹ con Kha Nguyệt, khoát cổ hai người, Phi Dương cười nói: “Các vị a, đêm nay ta mượn hai người họ nhé”.
Đám người nhìn nhau một hồi, rồi tập trung nhìn về Phi Dương ánh mắt kỳ lạ. Tiểu tử, tiểu tử này khẩu vị đúng là quá mặn rồi a.
Bất quá, họ cũng không dám nói không chút nào, cường giả vi tôn. Hơn nữa, hai mẹ con này chính là hưởng phước, được một cường giả bảo hộ chính là mệnh tốt.
Cả đám liền chắp tay xoay người rời khỏi, vừa đi vừa vui cười từ biệt:
“Tiểu hữu, đêm nay vui vẻ”.
“Huynh đệ, tốt mặn mà, ta Lâm mỗ phục”.
“Ta ủng hộ cậu, cố lên”.
Phi Dương cười cười chắp tay: “Các vị đi thong thả”.
….
Tầm 9h tối, Trúc Nhật thành giờ này vẫn chưa tắt đèn lồng, mọi người vẫn ra đường tản bộ, nói chuyện vui vẻ với nhau như ban ngày. Nhưng là họ lại không biết nguy hiểm sắp ập đến.
Cổng thành Trúc Nhật, một loạt thân ảnh màu đen từ trên cao hạ xuống, mặt nạ quỷ, áo giáp treo đầy mình, băng đen quấn phủ kín người để lộ ra mỗi hai con ngươi.
Khí tức bọn này rất hùng hổ, kẻ nào cũng đều là Võ Tôn hết. Mỗi một kẻ toàn thân đều tràn ngập huyết sát chi khí nồng nặc, nhìn cũng đã biết là giết rất nhiều người rồi.
Bọn hộ vệ cửa thành tất nhiên cũng là cao thủ, cảm thấy cái này liền đã biết người đến không thiện, ai nấy thần sắc cũng nghiêm túc. Một tên binh sĩ lách ra khỏi đoàn đội đi ra cảnh báo: “Các vị là ai, tới đây để làm cái gì”.
Tuy nhiên, lũ người áo đen không hề trả lời hắn chút nào. Chỉ có nữ tử che khăn ở giữ trầm giọng: “Giết, giết hết cho ta”.
Câu nói vừa rơi ra, tất cả đám người áo đen tốc độ cực nhanh lao vút về phía đám binh sĩ. Người nào tốc độ cũng vô cùng nhanh, như thể là thuấn di thần tốc.
Lóe lên một cái, đao kiếm liền bay qua cổ lũ binh sĩ. Cả đám đầu bay lên trời, vòi máu bắn ra. Rất nhiều thi thể lạnh băng không đầu ngã xuống.
Đám binh sĩ ở sau vô cùng hốt hoảng, cảm nhận được khí tức Võ Tôn từ đám người áo đen bạo phát ra, đã nói rõ họ không thể thắng. Liên tiếp nhiều binh sĩ lăng không lên trời ý định bỏ trốn mà đi.
Đáng tiếc cho bọn họ là, trước võ tôn chạy là vô ích, hàng loạt phân thân tề tụ mà xuất hiện chặn lại đám này. Cứ thế bị giữ lại, lũ binh sĩ liền bị đám người áo đen liên tiếp thuấn sát.
“Aaaaaaaa”.
“Các người là ai, rốt cuộc là ai”.
“Dám tấn công bọn ta như vậy, không sợ các đại nhân vật sẽ phẫn nộ sao”.
“A!”, “A!”, “A!”, “A!”,….
Bất quá, chửi bới la thét vô dụng đám này cơ hồ bị chém giết sạch sẽ. Kỳ thật đúng như lũ binh sĩ nói, giết người thành này 100% các đại nhân vật sẽ chú ý. Thế giới này nhưng căn cứ tòa thành nhiều Võ Giả đỉnh cao như thế này thường thường sẽ do triều đình và đại tông quản lí.
Vì vậy, giết người bừa bãi thế này căn bản chính là đánh mặt, trần trụi đánh mặt đám thế lực này.
Không chỉ dừng lại ở đấy, đám người áo đen liền bay thẳng vào, cầm kiếm giết người. Mỗi nơi đi qua, cả tảng người chết, như rơm như rạ cường giả ngã xuống.
“Khôngggg g “.
“Dừng lại, dừng….”.
“Mụ mụ, cứu, cứu con”
“Aaaa, tha mạng a”.
“A!”, “A!”, “A!”, “A!”,….
Từng tiếng la hét thảm thiết, thất thanh tràn lan, từng cỗ thi thể băng lãnh xếp đầy đừng phố, nhưng khổ nỗi đám người áo đen vẫn không dừng lại, phảng phất như thể vô tình giống như.
Người chết ở đây hầu như đa phần là Võ Hoàng, Võ Tướng cả. Những người này đặt ở bên ngoài đều là xưng bá một phương, oanh liệt một chỗ. Vậy mà cứ như vậy bị người chém giết thẳng tay, thật đáng tiếc a.
P/s: Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ.