Tên này nam tử quay người nhìn muội muội mình: “Ngươi cứ ở im đây hoàn thành tế đàn, ta sẽ đi giải quyết tên kia ngay lập tức”.
Nữ tử gật đầu: “Huynh nhớ đừng thua đó”.
“Ukm”. Nam tử này để lại câu nói, thân ảnh hắn bay vút ra ngoài.
….
Mật thất, này sức mạnh của Phi Dương cũng đã hồi lại 90% rồi. Dưỡng lại tinh thần mình chút, thở dài một hơi, hắn cười: “Hahahaa, tòa thành này còn hai tên rất mạnh, chắc chắn là kẻ cầm đầu, bất quá, dám làm phiền đêm vui vẻ của ta, các ngươi đều phải chết”.
Phi Dương lấy cái Tử Phủ của mình lên lắp vào hộp dắt ngang vai, đoản kiếm dắt về hông, đi bộ nhàn nhã ra ngoài mật thất.
Lúc này vừa đi ra ngoài cùng đám thuộc hạ một quãng, nam tử liền nhíu mày lại, hắn cảm nhận được một kẻ đang bay về phía hắn nhanh như đạn pháo đâm tới.
…..
Thân ảnh Phi Dương bay vút qua bầu trời, con mắt như diều hâu săn mồi ngắm thẳng nam tử phía dưới. Đâm thủng tầng mây, hắn đi ra ngoài, thét lớn:
“Khai Địa”.
Nam tử nhìn ra người lao đến chỗ mình, mặt mày không chút lo lắng, cầm lên cây rìu dắt ngang vai rút ra, một rìu đập thẳng thân ảnh bắn tới.
“Chấn Bạo”.
Rầm!
Hai cây rìu va vào nhau, luồng rung chuyển đại địa lan tràn khắp nơi, ở trung tâm vụ va chạm, một hố sâu được hình thành ở lan tỏa ra. Sóng khí lật tung mấy dãy phố bốc lên bay phất phới.
Trong khói bụi, hai thân ảnh bị bắn bay ra ngoài, mỗi người đều bay về một hướng ngược lại đâm vào mấy tòa kiến trúc.
Rầm
Rầm
Vừa va chạm song, Phi Dương liền đoán ra kẻ này chính là Võ Tôn Đỉnh Phong (20.000 thiên lực/8000 thiên lực/ 1 đòn), còn Phi Dương thì không kém hắn chút nào, hậu kỳ (18.000 thiên lực, 6000 thiên lực/ 1 đòn).
Bùm!
Nhảy ra khỏi cái hố, Xương Hạo cười lớn: “Tốt tốt, đã bao nhiêu lâu ta Xương Hạo mới gặp một kẻ mạnh như ngươi, trận chiến này rất vui”.
Câu nói Phi Dương vang ra từ đống đất đá bên trong kêu lên: “Hừ, tốt, vậy để ta tiễn ngươi lên đường”.
Ầm!
Một bàn tay đẩy ra, đống đá vùi lấp bắn tung tóe lên, thân ảnh Phi Dương dần dần ẩn hiện thuấn di mà lên, tốc độ cực nhanh vọt tới trước mặt Xương Hạo.
Từ trên cao, giữa không trung Phi Dương quay cây Tử Phủ một cái đập xuống.
Oanh!
Xương Hạo cũng nghiêm túc, cây rìu của hắn rung lên bần bật, bởi cảm giác hưng phấn, bởi sự điên cuồng của bản thân mình. Cua lên cái rìu, hắn quét ngang đánh tới Phi Dương.
“Chấn Bạo”.
Rầm Rầm rầm
Bùm!
Va chạm lần hai, cơ hồ lúc này đất đá tung bay, mặt đất tại chỗ hai người lúc này đã bị đánh thành một cái hạp cốc hố sâu lan tràn 5km phạm vi, nếu không phải vật liệu của tòa thành sợ đã thành 60km rồi.
“Ngươi nghĩ ta chỉ có mỗi Chấn Bạo thôi sao” một câu nói vọng ra trong bụi mù, Xương Hạo lần nữa tiếp cận Phi Dương thân ảnh. Một rìu tràn đầy hỏa diễm màu đỏ đập tới.
“Chấn Ngục”.
Rầm! Rầm!
Lưỡi rìu chạm đến, Phi Dương mặt nghiêm, hắn sơ ý, hắn không ngờ đối phương có nhiều bí pháp như vậy. Kỳ thật hắn cũng đoán được phần nào tại sao đối phương mạnh như vậy. Chỉ có thể là tu luyện tà công thì mới có nhiều chiêu trò như vậy, hắn mà không có tà công buff thì Phi Dương giết hắn lâu rồi. Không kịp chặn đánh, Phi Dương chỉ có thể lấy lên chiếc Tử Phủ chắn ra mà thôi.
Bùmmmmmm
Nổ dài một hơi, một lỗ đất to trải dài 8km được tạo thành, Phi Dương liền bị đánh hãm vào hố bên trong, ta hồ ăn đất đá đi mà. Miệng không nhịn nổi bắn ra một cột máu dài phun lên, xương cốt bên trong vỡ vụn mấy mảnh làm hắn đau nhói.
Nhìn Phi Dương tình trạng trong hố lúc này, Xương Hạo tự tin lên hẳn, mặt hắn không khỏi có một vệt cười:
“Tiểu tử, rất giỏi, trẻ vậy đã là Võ Tôn, ta rất thưởng thức, có hứng thú gia nhập ma môn ta không”.
“Hừ”.
“Đừng vội đắc ý, ta sẽ giữ nguyên lời hứa tiễn ngươi lên đường”. Giọng nói Phi Dương trầm ổn vang ra ngoài.
Nói một câu, một tay còn lại của Phi Dương vung lên, “Song Đấu Cực Quyền” bạo phát đập cây rìu của Xương Hạo bật ra bên ngoài.
Rầm!
Vang nhẹ một tiếng, Xương Hạo bị đẩy về sau vài bước, nhân cơ hội, Phi Dương phát động hư không ẩn sát chui từ hố đi ra bên ngoài, thở hổn hển.
“Tốt, ăn một đòn kinh người như vậy của ta mà ngươi không chết, ta hỏi lại lần cuối, ngươi có gia nhập ma môn không”. Xương Hạo lạnh lùng thần sắc.
“Chết”
Oanh!
Phi Dương gào liên một chữ, một chân đạp mạnh xuống đại địa, tạo thành một cái hố nhỏ, cả người hắn đi thẳng đến Xương Hạo trước người đập ra một rìu. Một rìu 5000 thiên lực được phóng xuất đi ra.
“Khai Địa”.
Xương Hạo nhàn nhạt nói: “Ngươi cố chấp đến vậy, thì ta sẽ không nương tay nữa”. Một lời đơn giản, cây rìu của hắn lần nữa gõ đến.
“Chấn Ngục”.
Rầm! Rầm! Rầm!
Một lần nữa bạo phát, cơ hồ lần này diện tích phát nổ thật sự là lớn hơn trước rất nhiều, 15km đại địa phá toái, sụp lún cả xuống. Có thể nhận ra đòn đánh lần này vô cùng mạnh.
Tuy lại bị đánh bay lần nữa rụt về, nhưng là Phi Dương đã có kinh nghiệm hơn, vừa lùi xuống hắn liền đạp xuống đại địa cản lại lực đẩy của không khí rọi về.
Cứ liên tục đạp lên chục bước, tốc độ hắn tăng dần lên, Hư Không Ẩn Sát Thuật tiến thẳng, gấp 2.7 tốc đi thoắt cái vọt đến trước mặt Xương Hạo đấm ra một quyền (4000 tia thiên lực).
Khương Hạo bây giờ cũng đã chuẩn bị tinh thần Phi Dương đánh lén, nhưng là hắn nghĩ mãi không rõ tại sao Phi Dương lại xài quyền cước chứ, rìu hắn để làm gì. Không quan tâm nhiều, Xương Hạo vung rìu đánh ra, lần này cũng không mạnh như lần trước, bởi vì Xương Hạo tổn hao Thiên lực khá nhiều rồi.
“Chấn Bạo”.
“Song Đấu Cực Quyền”- Bạo Kích x3 sát thương.
Quyền với rìu va chạm rung động, lần này rìu đã thua, 4000 tia Thiên lực x3 chính là 12.000 tia Thiên lực. Cực kỳ khủng bố, siêu việt Võ Tôn Đỉnh Phong đấm ra. Đồng thời, Phi Dương đã nỏ mạnh hết đà, át chủ bài ra đến 90% rồi, thiên lực thừa 8000, không còn cái nào để xài nữa.
Răng rắc! Ầm!
Cây rìu lập tức vỡ tan tành tại chỗ, quyền của Phi Dương đánh vào bụng Xương Hạo. “Ầm” một tiếng, bụng Xương Hạo liền bị xuyên thủng, đan điền phá toái, hỏa diễm thiêu rụi cơ thể hắn.
“A!”……
“Không thể nào, không thể nào, tại sao ta có thể thua được, không thể nào, không….”.
Rống to như lợn chết, hỏa diễm phù phiếu lan ra khắp người, cơn đau dằn vặt hắn, nam tử nắm chặt tay Phi Dương thét gào, cả người dần dần xụi lơ xuống.
“Keng, chúc mừng ký chủ chém giết Võ Tôn Đỉnh Phong, kinh nghiệm thu được 3,000,000 điểm.”
Nhìn dưới đất đống tro tàn, Phi Dương lắc cái đầu: “Ta đã nỏ mạnh hết đà rồi, cứ nghĩ rằng không cần xài x3 cũng thắng không ngờ cuối cùng vẫn phải dùng. Không thể đánh được nữa, còn một kẻ, chẳng nhẽ ta lại phải bỏ đi”.
P/s: Mấy hôm nay tác hơi bận, ra chương chậm chút.