Thần chu trôi dọc theo lòng sông, thu hút ánh mắt của không ít tàu thuyền và người qua lại. Hai bên bờ sông, liễu và tre rũ xuống, xen lẫn vào trong những mái ngói cổ xưa phủ đầy rêu xanh, phong cảnh hữu tình, đẹp không sao tả xiết.
Tập quán của dân chúng ở Thủy Giang đảo này, quả thật là khác xa với tưởng tượng của đại đa số tử đệ Vạn Kiếm tông. Mặc dù phụ thuộc vào một môn phái có quy củ nghiêm khắc như Minh Nhật tông. Nhưng bách tính nơi đây lại có tính cách vô cùng phóng khoáng, bưu hãn. Gặp ở trên đường, chỉ cần hợp nhãn duyên liền có thể mời nhau đi uống rượu, ngắm cảnh, nam nữ chi gian cũng không có nhiều lễ nghĩa như vậy.
Ban nãy, Huyết Minh còn chứng kiến nam nữ ở trên đường lớn thổ lộ tình cảm với nhau. Thậm chí, còn có hai cái nữ hài chen chúc tặng lễ vật tùy thân của mình cho một vị công tử bề ngoài ưa nhìn, giống như là cái phú thương.
Ân, hoặc tỷ như hiện tại…
“Mau, mau, các ngươi mau đến xem a. Đằng kia chính là thần chu của một trong tứ đại tông môn – Vạn Kiếm tông!”
“Ai nha, vị tiên quân kia thật là anh tuấn a.”
“Ngươi xem ngươi xem, tiên quân giống như đang triều ta cười…”
“………………………”
Lúc này, hai bên bờ Lưu Tinh Trường Hà đã tụ tập một đám người đông nghịt như kiến, vây xem thần chu của Vạn Kiếm tông. Khụ khụ…nói chính xác hơn một chút, thì chín thành người ở đây đều đang vây xem Huyết Minh.
Dưới chân Huyết Minh bây giờ cũng đã chất đống trên dưới mấy trăm cái “lễ vật” mà những nữ tử vây xem kia ném lên. Có khăn tay, túi thơm, hoa trâm,… Quả thực là muôn màu muôn vẻ. Trình độ nhiệt tình này, khiến đám đệ tử đứng cạnh Huyết Minh đều có chút không chịu đựng nổi.
“Huyết Minh, bên ngoài gió lớn, nếu không…chúng ta vào trong tránh gió một chút đi?” Vô số ánh mắt nóng bỏng cách không quăng tới, mặc dù đối tượng bị vạn nhân chú mục cũng không phải mình, nhưng Âu Dương Thụy vẫn có chút mao cốt tủng nhiên mà nhận sợ. Thấp giọng khuyên nhủ.
Huyết Minh đã từng làm qua thiên vương, cự tinh, cho nên hiện tại đối diện với loại tràng cảnh này, hắn vẫn như cũ cảm thấy vô cùng bình thường. Nhưng nếu Âu Dương Thụy đều đã nói vậy, thì hắn cũng không tiện chối từ. Cho nên liền lập tức ngượng ngùng nở nụ cười, theo Âu Dương Thụy trở về sương phòng.
Huyết Minh vừa đi, đám người vây xem cũng dần dần tán ra. Nửa nén hương sau, khi mặt trời đã vượt quá ba sào, thần chu cũng cập bến Thủy Giang. Một đám tử đệ lục tục xuống thuyền, theo chân Đông Thư Kiệt đi vào Thủy Giang đảo, tìm tới khách trạm trú tạm, đợi hai ngày sau bái phỏng Minh Nhật tông. ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO
“A Tranh, ngươi xem có thích món nào hay không? Nếu thích liền cứ nói cho ta, ta mua cho ngươi.”
Vốn dĩ, với thân phận của Phó Tử Tranh thì chỉ có thể đi ở phía sau đội ngũ. Nhưng bởi vì Liễu Ninh Anh lôi kéo, nên y liền được phá lệ cho lên dẫn trước. Không ngoài ý liệu nhận được vô số ánh mắt hâm mộ của chúng đệ tử phía sau.
Đối diện với Liễu Ninh Anh luôn tỏ sự ân cần, Phó Tử Tranh chỉ không xa không gần, không kiêu ngạo không siểm nịnh từ chối:”Liễu sư tỷ, ta cũng không đặc biệt yêu thích thứ gì. Ngươi cứ giữ lại cho mình thì hơn đi.”
Mà đi ở cuối đội ngũ, Hạ Vi và Vệ Tiếu Điệp cũng đang sánh vai nhau bước đi. Thời gian nửa tháng này, đã đủ để hai người trở thành khuê mật, thân như tỷ muội. Tính cách Vệ Tiếu Điệp thiên về mưu mô, tính toán, mà Hạ Vi lại tương đối thánh mẫu, ngây thơ. Do tính cách bù đắp, nên việc cả hai hỗn đến cùng nhau cũng không có gì là khó hiểu cả.
Lúc này, Hạ Vi một bên không ngừng đánh giá mọi thứ xung quanh giống như một tiểu hài tử ham học hỏi. Một bên lại len lén dùng ánh mắt ái mộ đi xem Huyết Minh, thiếu nữ tâm không chút nào che giấu.
“Vi Vi, ngươi thích Tiểu cung chủ?” Vệ Tiếu Điệp thấp giọng hỏi, nhưng cũng đã khẳng định từ lâu. Đối với những người khác, nàng vẫn luôn ôm lòng cảnh giác, đem lợi dụng. Duy chỉ khi đối xử với Hạ Vi, thì nàng mới có thể che giấu tư tâm mà thôi.
Bởi vì trong suốt mười mấy năm nhân sinh ngươi lừa ta gạt. Hạ Vi là người duy nhất dùng chân tâm đến đối đãi nàng. Nên nàng cũng không muốn cô phụ lòng tốt của nàng ấy. Nghe thấy câu hỏi của Vệ Tiếu Điệp, gương mặt Hạ Vi liền đỏ bừng, nhưng vẫn thật thà gật đầu, cũng không chối bỏ. Thấy thế, sắc mặt Vệ Tiểu Điệp liền thoáng hiện ra vẻ trầm tư. Nàng đang nghĩ tới khoảng cách về thân phận giữa hai bên. Nếu muốn tác hợp bọn họ, thành toàn Hạ Vi, thì e rằng sẽ có chút khó khăn.
“Tiểu Điệp, có phải là ta đã mơ mộng hảo huyền rồi không? Kỳ thực, ta chỉ muốn từ xa nhìn ngài ấy liền đủ rồi…”
Nhìn thấy vẻ mặt đau buồn, mất mát của Hạ Vi, Vệ Tiếu Điệp liền nhíu mày, trong lòng có phần khó chịu mà xoa đầu nàng. Mở miệng hứa hẹn:”Làm sao có thể, Vi Vi ngươi rất tốt. Ta nhất định sẽ giúp ngươi ở bên cạnh Tiểu cung chủ, ngươi đừng lo.”
“Thật…thật có thể sao?” Được Vệ Tiếu Điệp khích lệ, hai mắt Hạ Vi liền sáng lên, tràn đầy niềm tin cùng chờ mong. Mà bộ dạng không chút tiền đồ này của nàng, cũng khiến Vệ Tiếu Điệp thở dài trong lòng.
Trước hết, trong lúc tìm cách để Hạ Vi và Huyết Minh nảy sinh tình cảm, để hắn tự nguyện giúp Hạ Vi tấn thăng thành hạch tâm đệ tử. Thì nàng cũng phải tìm tới đường ra cho mình, tìm một chỗ dựa để leo lên trên mới được.
Chỗ của Âu Dương Thụy, Triệu Tử Kiều,…khẳng định là không thể xuống tay. Chỗ của Từ Huyết Minh thì lại càng không.
Cho nên, chỉ có thể…
Lúc này, ánh mắt Vệ Tiếu Điệp không khỏi lướt qua bóng lưng của Phó Tử Tranh, Lãnh Hàn, Vô Thừa Ngạo,…những nam đệ tử có thân phận không tồi kia. Đáy mắt thoáng cái trầm ngâm.
Lúc này, Huyết Minh hiển nhiên cũng không biết bản thân đã bị người nhớ thương, thậm chí, kẻ này còn muốn dùng hắn đến làm đá kê chân, để hắn nâng đỡ một nữ nhân khác thượng vị. Nếu không, hắn khẳng định sẽ không chút chần chờ lộ ra nụ cười mỉa mai, chẳng thèm để tâm tới.
Nếu hắn thật dễ bị lợi dụng như vậy, thì hắn đã sớm chết từ mấy chục kiếp trước rồi.
Muốn hắn ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, thì trước hết tu luyện thêm vài kiếp nữa đi.
**P/s: Vệ Tiếu Điệp vs Hạ Vi không phải là nữ chính của A Minh nha. Hai nữ nhân này chỉ là pháo hôi ( có suất diễn và độ tồn tại nhiều hơn diễn viên quần chúng) mà thôi. Hơn nữa hạ tràng còn tương đối thê thảm cái loại kia. Nên mong các ngươi không cần nhận lầm.