Huyết Viêm Đế Tôn (Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần)

Chương 454: Người Trong Lòng.



“A…” Huyết Minh thấp giọng than thở, tựa như rất thất vọng.

“Vậy hai vị sư điệt có thể đi rồi. Chỉ là, mong hai người nhớ kỹ, nơi đây là Minh Nhật tông. Đừng lại làm loại sự tình này ở nơi đây nữa. Nếu bị người khác phát hiện, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Vạn Kiếm tông chúng ta.”

Mặc dù không biết vì sao lại xảy ra loại chuyện như vậy, Hạ Vi cũng không còn thích hắn nữa. Nhưng hắn có linh cảm, chuyện này nhất định không thoát khỏi liên quan với thiếu niên đang đứng bên cạnh mình.

Nghe thấy lời căn dặn của Huyết Minh, Hồ Nhất đương nhiên không dám chậm trễ, vội vàng ứng thanh :”Đa tạ Tiểu cung chủ. Chúng ta về sau tuyệt đối không làm như vậy nữa.”

“Vi Vi, chúng ta đi.” Sau khi bái tạ, Hồ Nhất cũng lập tức đỡ lấy Hạ Vi đi khỏi nơi này.

Nhìn theo bóng lưng bọn họ, Huyết Minh liền khẽ thở dài. Tiếc nuối than thở :”Aiz, kỳ thực ta cảm thấy Hạ sư điệt rất tốt a. Vốn định đem nàng làm mối cho Thế Hiên, nhưng không ngờ rằng nàng lại có người trong lòng rồi. Đúng là người tính không bằng trời tính mà.”

Ở một bên, nghe thấy lời tiếc thương của Huyết Minh, khóe mắt Phó Tử Tranh liền có chút co rút, hơi hơi đồng cảm cho Hạ Vi. Mệt nàng ta chăm sóc, yêu thầm hắn lâu như vậy. Nhưng nào ngờ, hắn lại có dự định giới thiệu nàng ta cho huynh đệ tốt của mình a!

Khoan đã, nói như vậy, y chẳng phải cũng là ghen bóng ghen gió một hồi, làm một chuyện chẳng có ý nghĩa gì?

Nghĩ tới đây, tâm tình Phó Tử Tranh cũng không còn mỹ diệu như ban đầu nữa. Phải biết, để luyện ra Di Tình cổ hạ lên người Hạ Vi, y đã phải chuẩn bị rất lâu a!

“Tiểu sư thúc. Ta cảm thấy trong người có chút mệt mỏi. Ta đi trước.” Tạm thời không muốn đối mặt với Huyết Minh nữa. Phó Tử Tranh chỉ muốn lẳng lặng.

Nhìn thấy bộ dạng này của y, Huyết Minh cũng đã đạt thành mục đích mà gật đầu :”Bên ngoài gió lớn, sư điệt mau quay về nghỉ ngơi trước đi.”

Ha hả, muốn đem ta làm thành thương sử dụng, dù không hố chết ngươi, cũng phải khiến ngươi toàn thân không thoải mái a.

Không nói thêm gì nữa, Phó Tử Tranh liền theo đường cũ trở về cư xá nơi mình ở. Chỉ là, vừa đến trước cửa vào, một thân ảnh liền đã xông đến, từ phía sau ôm chầm lấy hông y.

“Sư đệ…”

Bất động thanh sắc nhịn xuống xúc động hất văng tay kẻ này ra. Phó Tử Tranh liền giấu nhẹm đi sự chán ghét trong mắt, cố gắng câu môi cười, gỡ tay nàng ra, xoay người lại hỏi :”Liễu sư tỷ, khuya như vậy rồi, ngươi tìm ta làm gì?”

“Vậy còn ngươi? Ngươi đi đâu vậy a? Có biết là ta đã đợi ngươi rất lâu rồi không?”

“Ngươi đang chất vấn ta?” Phó Tử Tranh nhướng mày hỏi lại.

Vốn đang oán trách Phó Tử Tranh, nhưng đợi mãi cũng không thấy y tới dỗ dành mình. Hơn nữa, phát hiện giọng điệu của y giống như có hơi không vui, Liễu Ninh Anh cũng không dám tiếp tục làm ra vẻ nữa, lập tức thu liễm tính tình :”Cái đó…ta cũng không phải đang chất vấn ngươi.”

“Được rồi, vậy nói đi. Ngươi tìm ta rốt cuộc là vì chuyện gì? Nói nhanh một chút, ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.”

Nhìn thấy Phó Tử Tranh giống như muốn đi. Liễu Ninh Anh liền vội vàng cản y lại. Cuối cùng, cố lấy hết can đảm, nàng liền ôm lấy Phó Tử Tranh, thấp giọng thổ lộ :”A Tranh, ta thích ngươi, thích từ rất lâu rồi…Chỉ cần ngươi không chê…hiện tại…hiện tại ta…”

“Ta có thể…ủy thân cho ngươi…” Liễu Ninh Anh nói xong liền xấu hổ đến đỏ bừng mặt. Chỉ là, vẫn như cũ nhắm mắt dâng lên môi thơm.

Nhìn thấy gương mặt của thiếu nữ ngày càng phóng đại, Phó Tử Tranh rốt cuộc cũng không kìm nén nổi nữa mà lập tức đem nàng đẩy ra. Dạ dày cuộn trào, có chút buồn nôn.

“Liễu sư tỷ, thỉnh tự trọng.”

Bị Phó Tử Tranh đẩy ra, Liễu Ninh Anh liền sững sờ, hốc mắt đỏ lên, khó thể tin nhìn xem y :”Tại sao ngươi lại từ chối ta chứ? Chẳng lẽ ngươi đã thích con hồ ly tinh nào đó rồi?!!”

Ngoại trừ lý do này ra, Liễu Ninh Anh căn bản là không tìm ra được lý do vì sao y lại từ chối một nữ nhân như nàng dâng đến tận cửa.

Nhìn nàng, Phó Tử Tranh liền vô cùng đau đầu. Bỗng dưng, giống như nghĩ ra điều gì, chân mày của y liền nhếch lên. Sau đó lại vân đạm phong khinh quăng cho Liễu Ninh Anh một đạo trọng kích.

“Đúng vậy. Ta đã có người trong lòng rồi.”

Nghe thấy Phó Tử Tranh thế mà thật thừa nhận, Liễu Ninh Anh liền trừng to mắt. Sau đó thất thanh nói :”Không thể nào! Bởi vì không thích ta, cho nên ngươi mới cố ý lừa ta có đúng không?!!”

Phó Tử Tranh cười nhẹ, không biết vì sao, trong đầu bỗng dưng lại nghĩ tới dung mạo tiên khí phiêu dật của Huyết Minh. Chậm rãi miêu tả.

“Ngươi đừng tự lừa mình dối người nữa. Người mà ta thích, là người có một đôi phượng nhãn rất đẹp…”

“Ta không muốn nghe, ta không muốn nghe.” Liễu Ninh Anh rốt cuộc cũng không giữ lại bình tĩnh được nữa, gương mặt vặn vẹo, quát lớn. Sau đó liền ôm mặt, nức nở chạy đi.

Thành công đuổi đi nàng ta, Phó Tử Tranh chỉ cảm thấy cả người sảng khoái. Không chút để ý đi vào trong cư xá.

Một đường chạy đi, Liễu Ninh Anh một bên không ngừng lau nước mắt, chỉ cảm thấy vô cùng ủy khuất. Hình ảnh Phó Tử Tranh từ chối nàng, cùng với nụ cười ngọt ngào khi nhắc tới ‘người trong lòng’ của y, lại càng khiến nàng đau đớn không thôi.

Bỗng dưng, đang chạy, Liễu Ninh Anh lại chợt ngừng lại. Trong đầu bất chợt xuất hiện hình ảnh của một người cũng có một đôi phượng nhãn câu nhân như vậy.

Tròng mắt từ từ giãn ra, sắc mặt Liễu Ninh Anh càng vặn vẹo đáng sợ. Hung hăng lau chùi vệt nước mắt trên mặt, nàng liền cầm lấy chủy thủ, thay đổi một thân hắc y. Cải biến hướng đi sang một nơi khác.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.