Huyền Lục

Chương 22: Đêm dài



Màn đêm ngày càng đen, những ánh sao xa xăm đang tỏa ra hào quang tựa như muốn thắp sáng bầu trời. Tiếc thay, đêm sở dĩ là đêm bởi vì trừ mặt trời ra thì không có thứ gì che lấp được nó. Những vì sao dù có nhiều đến đâu thì chúng vẫn rất yếu ớt… tựa như phàm nhân vậy.

Nếu Khương Hy chỉ là một phàm nhân bình thường thì hôm nay hắn đã chết rất thảm rồi. Nhân sinh là vậy, tuy khoái lạc và thú vị nhưng một khi đã tàn nhẫn thì lại rất vô tình. Sinh – lão – bệnh – tử cái vòng tròn này quả thật không khác gì… một lồng giam số phận.

Sau khi hoàn thành việc tắm rửa và tu luyện, Khương Hy liền trở về phòng. Lần này y phục của hắn khác hơn bộ trước rất nhiều, áo trong màu đen gọn nhẹ chỉ vừa dài qua hạ thân, để lộ quần dài trắng ra ngoài, trên eo được buộc một dải vải màu đỏ để giữ áo được gọn gàng. Bên ngoài khoác một trường bào đen chỉ dài đến ngang đùi, trên bộ y phục ngoài hai sắc thái hắc bạch phân minh này ra còn điểm thêm màu đỏ ở vạt và cổ tay áo.

Bộ trang phục này vốn dĩ không nằm trong những bộ được Chiêu Hồng Nan gửi đến mà là do Khương Hy tự mua. So với bộ y phục trông giống công tử nhà giàu kia ra thì bộ này tương đối thoải mái và dễ hoạt động hơn không ít.

Hậu viện Lâm phủ lúc này cảnh giới có thể nói là rất cao, nội mỗi hành lang trở về phòng thôi mà Khương Hy đã gặp đến tám lính gác rồi. Chưa kể Lâm Lục Viễn còn ‘ưu ái’ mà sắp xếp bốn lính gác canh trước cửa phòng hắn và Điền đại phu. Lâm Lục Viễn vốn dĩ muốn sắp xếp thêm nhưng số lượng lính gác lại có hạn và hắn vẫn còn cần một lượng lính gác đủ để bảo vệ hắn nữa.

Nhìn thấy Khương Hy trở về, một vị lính gác trung niên đại bá liền hành lễ nói:

“Khương đại phu, người trở về rồi”.

“Cái gì, đại nhãn tử về rồi”.

Ở trong phòng, một giọng nói già nua đột nhiên phát ra, không cần nói cũng biết là giọng của Điền đại phu. Điền đại phu sau khi chuẩn bị dụng cụ cho ngày mai xong thì định đi ngủ, nào ngờ lại nhận được tin Khương Hy bị ám sát. Lão liền gấp gáp cầm theo hộp thuốc chạy đến phòng tắm, may mắn thay lão liền bị trung niên đại bá kia giữ lại.

Kỳ thật trung niên đại bá nói có chút chậm, hơn nữa trọng tâm vấn đề là Khương Hy đã an toàn lại để ra phía sau. Điền đại phu nghe chưa hết liền động thân, lão còn nghĩ Khương Hy đang hấp hối cũng nên.

Không cần đợi Khương Hy tự mở cửa, Điền đại phu đã ra đón hắn rồi. Vẻ mặt của lão vui mừng vô cùng, nhưng Khương Hy nghĩ trước đó lão hẳn phải lo lắng lắm. Lão nhân không nói gì mà kéo hắn vào phòng, đồng thời kiểm tra xem người hắn có chỗ nào bị thương không.

Nhìn lão nhân trước mặt ân cần mà lo lắng cho hắn như vậy, Khương Hy liền nở một nụ cười, cầm lấy hai bàn tay lão mà nói:

“Lão bá, ta không sao… đám thích khách kia bị ta đánh cho một trận rồi”.

“Ngươi nói thật?”, Điền đại phu nói.

“Ta nói thật, người nhìn xem… ta còn lành lặn đây này”, Khương Hy đáp đồng thời đứng dậy đưa hay tay ra hai bên xoay qua xoay lại cho lão xem.

“Thật?”, lão nhìn hắn mà nghi vấn.

Khương Hy mặt có chút ngờ ngợ, dường như Điền đại phu và hắn không cùng tần sóng vậy. Hắn có thể mơ hồ cảm nhận được câu sau của lão không phải nói về thương thế của hắn hiện tại mà là quá khứ. Lúc này hắn mới hiểu được ý của lão, ý của lão vốn rất rõ ràng.

Nếu đã biết võ công thì sao lần đó bị đánh tơi tả thế?

Suy nghĩ một lúc, hắn bày ra bộ dạng có chút… e thẹn, đáp:

“Sau lần đó… ta mới lén… học chút”.

Điền đại phu thấy vậy thở ra một tiếng rồi nói:

“Đừng để bị thương”.

“Lão bá yên tâm”, Khương Hy cười đáp.

“Còn nữa, khoảng thời gian này đừng rời xa ta quá xa”, Điền đại phu nói.

Khương Hy nghĩ nghĩ rồi gật đầu đáp ứng lão. ĐIền đại phu thấy hắn đáp ứng sau đó không nói gì thêm nữa, lão quay trở lại giường rồi bắt đầu đi ngủ. Nhìn lão nhân có chút mệt mỏi mà đi ngủ, Khương Hy thầm thở dài, có chút tự trách, hắn liền đi thổi tắt nến.

Căn phòng liền tối đi.

Cùng lúc đó, tại phòng riêng của Lâm Lục Viễn và Lâm phu nhân, dù đã qua nửa đêm nhưng đèn ở căn phòng này vẫn còn sáng. Lâm Lục Viễn ngồi trên ghế, tay chống bàn mà lay lay thái dương. Lâm phu nhân ở sau lưng vì hắn mà đấm lưng, nàng nói:

“Lão gia có nghĩ ra… ai không?”

Trước đó Lâm Lục Viễn đang nằm ngủ thì đột nhiên lão quản gia không báo trước mà xông thẳng vào phòng làm hắn tưởng thích khách đột nhập mà hét lên kêu cứu. Sau đó lão quản gia mới báo chuyện cho hắn, hắn liền ngay lập tức ra lệnh gia tăng cảnh giới của Lâm phủ lên. Lâm Lục Viễn lắc đầu, nắm lấy tay nàng vỗ về, trầm mặc một lúc rồi nói:

“Ta không chắc lắm”

“Lão gia đã có đối tượng rồi sao?”, Lâm phu nhân ngạc nhiên nói, nàng còn không nghĩ nổi ra kẻ nào dám ra tay ngay trong Lâm phủ.

“Đúng là có… nhưng ta không dám tin… cũng không muốn nghĩ đến”, Lâm Lục Viễn thở dài nói.

Lâm phu nhân bỗng dưng da đầu có chút tê, nàng có cảm giác không đúng lắm, Lâm Lục Viễn liền nói:

“… là Đình nhi”.

Oành.

Một tiếng nổ bùng phát ngay trong đầu Lâm phu nhân, nàng mở to hai mắt như thể không thể tin được mà nhìn Lâm Lục Viễn, bước chân nàng lùi lại, hô hấp không thông mà nói:

“Lão gia… ngươi… ngươi nói cái gì vậy?”

Nhìn phu nhân của mình, Lâm Lục Viễn hiểu nàng đương nhiên không chấp nhận câu trả lời này của hắn, hắn liền nói:

“Chỉ là suy đoán thôi… nàng đừng nghĩ nhiều”

“Nhưng… ngươi cũng không nên chỉ nghĩ đến mỗi… Đình nhi chứ”, Lâm phu nhân nói.

Mặt Lâm Lục Viễn có chút co quắp lại, hắn không biết phải nói sao. Nếu nói cả Linh Vân trấn ai có hiềm khích với Khương Hy nhất thì e rằng chỉ có mỗi con trai hắn, cả trấn này mang ơn Khương Hy lẫn Điền đại phu còn không hết, nói gì đến việc ám sát chứ.

Còn một điểm khác mà hắn thấy ngạc nhiên nhất là Khương Hy biết võ công. Theo lời của quản gia thì Khương Hy tốn không đến mấy thời gian liền xử lý hết bốn tên thích khách mà không nhận lấy bất cứ thương tổn gì. Lâm Lục Viễn không chỉ ngạc nhiên mà còn thất thố vô cùng, hắn không chỉ nhìn lầm Khương Hy một mà đến những hai lần. Hắn không ngờ tới một thiếu niên nhìn như công tử vô hại như vậy lại là một cao thủ.

Mặt khác, đúng là ngoài Lâm Thanh Đình con trai hắn ra, Lâm Lục Viễn đương nhiên có nghĩ đến người khác. Chỉ có điều hắn khó mà lý giải được động cơ của người này.

Là Gia chủ Thanh gia – Thanh Bình.

Lâm Lục Viễn chưa bao giờ gặp mặt qua người này bao giờ nhưng hắn là người hơn ai hết hiểu rõ lực ảnh hưởng kinh người của vị Thanh lão gia này. Lâm Lục Viễn có cảm giác rằng hắn được phái đến trấn này là để làm nhiệm vụ… bảo an là chính vậy.

Thanh gia có thể nắm giữ huyết mạch kinh tế nhưng lực lượng vũ lực tự vệ thì không. Ở trên đất Đại Nguyệt Hoàng Triều khi chưa được phép mà dám thành lập lực lượng vũ lực riêng thì ngay tức khắc sẽ bị liệt vào tội mưu đồ phản quốc.

Lâm Lục Viễn nghĩ tới nghĩ lui, nếu giả định như Thanh gia muốn hất cẳng hắn ra khỏi Linh Vân trấn thì cơn dịch trùng này chính là đòn trực diện nhất, loại bỏ hắn xong, lấy thanh danh của Thanh gia thì Thanh lão gia hoàn toàn quang minh chính đại mà chấp chưởng Linh Vân trấn. Nhưng đó cũng chỉ là giả định mà thôi, hắn còn chưa chân chính gặp được Thanh lão gia, khó mà làm ra phán đoán được. Tạm thời hắn liền loại Thanh lão gia ra khỏi diện tình nghi.

Còn con trai hắn thì… quá đáng nghi. Chiều nay, Lâm Lục Viễn vô tình phát hiện ra Lâm Thanh Đình đang lén lút làm cái gì đó, hơn nữa hắn cũng để ý đến ánh mắt của con trai hắn. Ánh mắt đó chứa đựng sự thù địch đối với Khương Hy rất mạnh… vậy nên hắn liền hoài nghi. Dự định ban đầu của Lâm Lục Viễn là sẽ răn dạy con trai hắn vào tối nay nhưng công việc bề bộn lại khiến hắn quên đi mất.

Lâm Lục Viễn đưa tay lay lay ấn đường của mình, hắn quả thực đau đầu vô cùng. Trầm mặc một lúc sau, hắn đành thở dài, hướng Lâm phu nhân mà nói:

“Đi nghỉ thôi, ngày mai… quản gia sẽ cho chúng ta câu trả lời”.

“Nhưng…”, Lâm phu nhân dường như còn điều muốn nói.

“Nghỉ thôi”, Lâm Lục Viễn ngắt lời rồi đi lên giường nằm, Lâm phu nhân tuy rằng muốn oán trách vài câu nhưng cũng đành chịu thua.

“Choang”

Tiếng chén rượu bị đập vỡ trên sàn nhà, làm rượu loang hết cả ra. Thủ phạm đương nhiên là Lâm Thanh Đình, vẻ mặt của hắn lúc này vô cùng khó coi. Hắn không nghĩ tới bốn tên thích khách mà hắn thuê lại thất bại, hơn nữa còn thảm hại đến như vậy.

“Khốn kiếp”, Lâm Thanh Đình thấp giọng mắng.

Hắn liếc mắt qua nhìn hai nữ tỳ đang quỳ xuống, thân người run lẩy bẩy. Nếu Khương Hy ở đây tự nhiên sẽ nhận ra hai người này, họ chính là hai nữ tỳ được Lâm Lục Viễn giao cho nhiệm vụ giúp hắn tắm rửa vào hôm trước.

Lúc này, bọn họ thực sự bị dọa sợ, trong mắt bọn họ thiếu gia vốn là người có khí độ nho nhã, không nghĩ tới lại có chuyện có thể khiến thiếu gia tức giận như thế này. Hai nữ tỳ này là đang lo lắng Lâm Thanh Đình giận cá chém thớt lên người họ. Rất tiếc, hai người đó nghĩ hơi xa rồi.

Lâm Thanh Đình mặc cho tức đến đâu thì trong lòng hắn vẫn nổi lên một sự lo lắng. Hắn sợ mấy tên thích khách kia sẽ khai hết ra. Hắn là người Lâm gia, tự nhiên biết xuất thân của lão quản gia. Lão quản gia một khi đã tra xét… e rằng mười phần liền thành công.

Lão quản gia xuất thân chính là lính quan triều, năm xưa bị thương liền buộc phải trở về quê nhà làm ruộng. Những năm tháng sống qua ngày với đồng lương ít ỏi, lão quả thực chịu không nổi. Cũng lúc đó, lão may mắn mới gặp được Lâm Lục Viễn, lão quản gia liền trở thành quản gia của Lâm gia. Khi còn là lính quan triều, lão vốn là một cai ngục. Cai ngục đương nhiên quen thuộc nhất vẫn là… tra khảo.

Lâm Thanh Đình dù không phải là người trực tiếp ra lệnh nhưng gia nhân thân cận nhất của hắn chắc chắn sẽ dính tội, ai dám đảm bảo tên gia nhân đó sẽ không khai ra hắn chứ. Hắn hít một hơi sâu, ngồi lại xuống bàn rót rượu ra một chén khác, trầm mặc một lúc rồi hướng hai nữ tỳ nói:

“Hai ngươi còn quỳ đó làm gì… còn không mau dọn”.

Hai nữ tỳ nghe vậy liền như được đại xá, chỉ nghe một tiếng ‘vâng’ rồi nhanh chóng lại dọn mảnh vỡ. Bỗng nhiên, Lâm Thanh ĐÌnh chỉ vào một người trong đó, nói:

“Ngươi… lại đây”

“Nô… nô tỳ?”, nữ tỳ được chọn tay tự chỉ vào mình, lắp bắp nói.

“Đúng, ngươi lại đây”.

Nữ tỳ kia liền run rẩy, nhè nhẹ mà tiến đến chỗ hắn. Lâm Thanh Đình thấy thế liền không hài lòng, hắn nhíu mày nói:

“Ngươi run cái gì?”

“Thiếu gia tha tội, nô tỳ… không run nữa”, nữ tỳ nghe vậy liền lấy hết can đảm trấn định thân mình rồi nói, tố chất tâm lý của nàng thật không tệ.

Lâm Thanh Đình thấy nữ tỳ không còn run nữa, liền gật đầu rồi ra hiệu cho nàng lại gần. Sau đó thì thầm điều gì đó vào tai nàng. Nữ tỳ nghe xong liền mở to mắt nói:

“Thiếu gia, người…”

Lâm Thanh Đình đưa tay chặn lại, nói:

“Đừng hỏi gì cả, chỉ việc làm theo thôi. Mặt khác, làm xong ngươi trở về đây, ta… sẽ có thưởng”.

Nữ tỳ nghe vậy do dự một chút liền cắn răng, tay nắm chặt y phục trên người rồi nói:

“Nô tỳ… xin nghe”.

Sau đó nàng liền rời khỏi phòng. Nữ tỳ còn lại thu dọn xong mảnh vỡ cũng bị Lâm Thanh Đình đuổi ra. Trong phòng hiện tại liền chỉ còn mình hắn, hắn cầm chén lên uống sạch rượu rồi dùng tay quẹt miệng, đứng dậy đi qua đi lại rất bồn chồn., miệng lẩm bẩm:

“Hi vọng không ai biết”.

“Tiếc thật… ta nghe hết rồi”

Một tiếng thì thào có như không bỗng phát ra, tiếng thì thào này nhỏ vô cùng, đến mức Lâm Thanh Đình ở phía dưới cũng không nghe thấy được. Tại sao lại ở phía dưới?

Bởi vì người nói là một thiếu niên, mà hắn lại đang nằm ngay trên mái nhà của phòng Lâm Thanh Đình. Thiếu niên mặc một bộ y phục đen như hòa vào màn đêm, đến làn da trắng ngọc của hắn cũng không thể sáng hơn được trong đêm tối. Nhưng ánh mắt của hắn lại đầy tinh quang, thanh minh vô cùng. Thiếu niên này đương nhiên là Khương Hy.

Hắn đợi cho Điền đại phu đi ngủ rồi mới lẻn ra ngoài, lấy thực lực của hắn hiện tại, qua mặt bốn tên lính gác quá đơn giản. Chưa kể bốn người đó canh là cửa chính, mà hắn đi là… cửa sổ. Lại thêm chuyện hắn biết võ công nên bốn người kia cũng không tính là cảnh giới quá cao độ.

Khương Hy tự nhiên có những nghi vấn của riêng mình, mà đáng nghi nhất là Thanh gia và Lâm Thanh Đình. Thanh gia thì hắn tạm không xét, dù cho Thanh gia có vấn đề nhưng mạng sống của Thanh Tiêu Nhi vẫn còn chờ Điền đại phu đến cứu. Nếu Thanh gia thực sự không phải là thủ phạm thì bọn họ không có lý do gì phải động đến Khương Hy cả. Chưa kể, ánh mắt kia ở Thanh gia căn bản không mang sát ý nên hắn cũng chưa cân nhắc nhiều.

Còn với Lâm Thanh Đình thì Khương Hy không cần suy xét, ám khí vừa hiện hắn đã biết vị Lâm thiếu gia này không kiên nhẫn được nữa rồi.

Những lời mà Lâm Thanh Đình thì thầm đến nữ tỳ dọn dẹp mảnh vỡ còn không nghe thấy nhưng Khương Hy thì nghe rõ lắm. Lâm Thanh Đình ngay từ đầu vốn đã sai, hắn sai khi chọn đối địch với một tu sĩ.

Không bao lâu sau, nữ tỳ kia liền quay trở lại, hai bên trán còn lấm tấm chút mồ hôi. Xem ra vừa rồi nàng rất gấp gáp, đứng trước phòng nàng liền chỉnh trang lại, lấy tay áo thấm hết mồ hôi rồi gõ cửa. Tiếng Lâm Thanh Đình liền vọng ra:

“Vào đi”.

Thế là nàng liền vào.

Cùng lúc này, Khương Hy bắt đầu động, hắn ngồi dậy quan sát xung quanh. Sau khi xác nhận không có người nào khác, hắn liền nhảy xuống, nhẹ nhàng mà tiếp đất. Khương Hy liền âm thầm mà tiến lại gần cửa, ngồi thụp xuống mà nghe lén.

Xung quanh phòng của Lâm Thanh Đình vốn dĩ là có lính gác được phái đến nhưng hắn đã đuổi đi. Chủ mưu là hắn thì lo cái gì đến thích khách chứ, dù vậy nhưng đám lính gác này cũng không dám đi quá xa. Khương Hy vì thế mà thuận tiện hơn không ít.

Ở trong phòng, Lâm Thanh Đình hai tay nắm nhẹ lấy bả vai nữ tỳ, ôn tồn mà nói:

“Việc ta giao thế nào rồi?”

Nữ tỳ bị nắm bả vai liền có chút cứng người, nghe giọng Lâm Thanh Đình truyền tới, mặt nàng liền có chút ửng đỏ. Nàng ấp úng mà đáp:

“Bẩm thiếu gia… chuyện đó… xong xuôi hết rồi”.

Lâm Thanh Đình nghe vậy liền gật đầu hài lòng, không nắm bả vai nàng nữa. Hắn đưa ngón tay lên lướt nhẹ bên má nàng rồi dừng lại dưới cằm, hắn khẽ nâng cằm nàng lên, nhẹ giọng nói:

“Ngươi làm rất tốt, ngươi… muốn thưởng gì đây?”

Nữ ty nghe vậy liền đỏ mặt, không biết nên nói sao cho phải, chỉ có thể ngập ngà ngập ngùng:

“Nô tỳ… nô tỳ…”

Lâm Thanh Đình từ từ áp sát lại, kề miệng sát tai nàng mà nói:

“Ngươi… muốn chứ?”

Hơi thở nhẹ phả ra làm tai nữ tỳ đỏ hết cả lên. Không đợi trả lời, tay Lâm Thanh Đình liền hạ xuống cổ tháo từng nút áo của nàng ra, hắn lại nói vào tai nàng:

“Yên tâm, ta sẽ nhẹ nhàng”.

Nữ tỳ nghe vậy, mặt ửng hồng lên như bị mê hoặc, ánh mắt liền mong chờ mà ngước lên, nàng đáp:

“Vâng”

Lâm Thanh Đình tay còn lại liền vòng qua ôm lấy eo nàng mà đưa về phía giường. Ở ngoài cửa, Khương Hy thầm nhủ:

“Không uổng công ta đợi”.

Hắn đưa ngón tay trỏ của mình lên lưỡi, thấm nhẹ chút nước bọt rồi đưa lên đục một lỗ nhỏ qua tấm màng giấy ở cửa. Hắn nhìn vào trong, vừa vặn thay, phần lưng của Lâm Thanh Đình đang đưa về phía hắn. Còn về phần nữ tỳ, phần áo phía trên của nàng đã hoàn toàn bị lột ra, chỉ còn một chiếc yếm nhỏ màu đỏ che đi bộ ngực của mình.

Khương Hy không nhìn nhiều nữa, thầm nghĩ bộ ngực kia… nhỏ hơn Chiêu Hồng Nan không ít. Thực tế mà nói, Chiêu Hồng Nan vốn không phải dạng phổng phao mà là ngực nữ tỳ nhỏ quá, khó nghe mà nói là hơi lép

Hắn đưa ngón tay trỏ lên, lần này hắn không vận linh lực nữa mà là pháp lực. Trong đôi mắt to hắc bạch phân minh kia của hắn, một tia đỏ hồng dụ hoặc bỗng nhiên hiện. Hắn liền xuất một chỉ xuyên qua lỗ nhỏ trên cửa. Theo một chỉ này của hắn, một tia pháp lực đỏ hồng lúc ẩn lúc hiện liền phóng ra bắn về hướng Lâm Thanh Đình rồi nhập vào cơ thể hắn.

Đang hoan ái với nữ tỳ bỗng dưng Lâm Thanh Đình cảm thấy rùng mình, hắn liền đình chỉ hành động. Nữ tỳ cảm thấy hắn không động nữa, ánh mắt liền mơ màng nhìn hắn mà nói:

“Thiếu gia… có chuyện gì sao?”

Ngoài sự mơ màng ra, ánh mắt nàng còn lướt qua vẻ khao khát, phải biết nàng là một trong hai nữ tỳ được Lâm Lục Viễn ra lệnh hầu hạ Lâm Thanh Đình. Hầu hạ ở đây chính là việc mà nàng đang làm nhưng lần này khác một chỗ là địa điểm hầu hạ không phải ở phòng tắm. Lâm Thanh Đình có phòng tắm riêng, một phòng tắm hắn chuyên dùng để giao hoan với hai nữ tỳ của hắn. Nữ tỳ hắn chọn… đương nhiên thành thạo nhất vẫn là chuyện phòng the.

Việc hầu hạ ở phòng riêng của Lâm Thanh Đình và phòng tắm rất khác nhau, khác xa hoàn toàn. Một bước lên trời cũng không phải là không thể.

“À không… không có gì”, Lâm Thanh Đình nói.

Hắn liền không nghĩ ngợi nhiều nữa liền tiếp tục hành động của mình. Đột nhiên, hắn cảm thấy có chút nóng lên, hắn cảm nhận được, hạ thân của hắn… động rồi, hơn nữa còn rất khó chịu như muốn được thoát ra.

Lâm Thanh Đình vốn dĩ làm việc này là để bịt miệng nữ tỳ, thân phận của hắn như thế nào chứ, sao lại có hứng thú với nữ tỳ này được. Qua ngày hôm nay, gia nhân kia liền biến mất, hắn không còn tay chân thân cận. Hắn quyết định để nữ nhân này thế chỗ, hơn nữa… nữ nhân so với nam nhân còn dễ lợi dụng hơn nhiều.

Không hiểu sao, hạ thân của hắn động, hắn liền thấy nữ tỳ này… thuận mắt hơn. Dâm niệm nổi lên, ánh mắt hắn liền hóa thành sói đói mà tiến tới. Một mảnh phong tình sắc xuân liền tỏa ra cả phòng.

Ở bên ngoài, khóe miệng Khương Hy liền nhếch lên. Hắn vốn chờ đợi đến lúc này mới động thủ bởi hắn cảm thấy kịch hay thì không thể độc diễn, hắn liền chờ nữ tỳ kia quay lại. Không biết trời xui đất khiến thế nào, Lâm Thanh Đình lại làm theo đúng như Khương Hy dự toán. Thế là hắn thuận thế mà đẩy thuyền thôi.

Khương Hy mặc kệ hai người đang ân ái ở trong kia, hắn liền động thân mà trở về phòng.

Một chỉ kia của Khương Hy là một chiêu trong bộ chiến kỹ của Sắc Dục thiên, gọi là Hư Vô Sinh Dâm.

Tam Dục căn bản chủ tu là linh thức nhưng tu luyện pháp lực cũng không thể coi thường được. Nếu đem ra so sánh về khả năng tu luyện pháp lực thì trong hàng ngũ Kim Đan công pháp, Tam Dục cũng được xếp vào hàng thượng cấp. Chỉ khi kết hợp giữa linh thức và pháp lực với nhau, Tam Dục mới sánh được bốn chữ Nguyên Anh công pháp.

Một chiêu này của Khương Hy không tầm thường. Nó không chỉ là chỉ pháp, mà có thể là quyền pháp, chưởng pháp, thậm chí là kiếm pháp. Tùy vào lượng pháp lực thi triển mà hắn lựa chọn hình thái xuất thủ.

Khương Hy chọn chỉ pháp bởi hắn chưa muốn Lâm Thanh Đình chết sớm đến thế nhưng ăn phải một chỉ này, e rằng Lâm Thanh Đình phải hoan ái liên tục đến sáng mới hết nổi.

Nghĩ đến cảnh này, khóe miệng của Khương Hy liền cong lên, thì thầm mà nói:

“Đêm nay sẽ dài lắm đây”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.