Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 414: Long Sơn chi chiến



Long Sơn, hay nói đúng hơn là Long Giác Sơn, là một toà núi lớn kéo dài ba trăm dặm, nằm trọn bên trong diện tích của Vạn Thú Sơn Lâm.

Nếu như nói Hoả Linh Sơn là một vùng cấm địa không người dám tới, quanh năm khô khốc lửa thiêu, thì Long Sơn lại là một vùng non nước hữu tình, đẹp như tiên cảnh.

Toạ lạc ngay vị trí giao thoa của Hoả Châu và Vạn Thú Sơn Lâm, cách Hoả Linh Sơn chỉ tầm hai trăm dặm. Đứng từ đỉnh Long Sơn, người ta có thể ngắm nhìn được phân nửa đại hoang và vùng lửa bất hủ cháy mãi, khiến cho phong cảnh của Long Sơn trở nên vô cùng tráng lệ, tự lâu trở thành một thắng cảnh nổi tiếng nhất nhì vùng Thiên Quốc.

Mà đã là thắng cảnh, tất nhiên sẽ có nhân khí vô cùng lớn, nhất là bây giờ là khoảng thời gian cuối năm, đa phần phàm nhân và tu sỹ cấp thấp tiến hành du ngạn bốn phương, thả mình sau một năm nỗ lực và cày cuốc.

Dĩ nhiên, cho dù lại có đông đến cỡ nào, thì diện tích của dãy núi dài hơn ba trăm dặm vẫn là vô cùng rộng lớn, nhất là nhân khí chỉ tập trung tại một vài địa điểm đẹp nhất và dễ di chuyển, cho nên đa phần nơi đây vẫn thập phần vắng vẻ, hồ Long Yên là một trong số đó.

Là một lòng hồ nằm cheo leo giữa đỉnh núi cao nhất Long Sơn, nếu nói về phong cảnh hữu tình xinh đẹp, nó đứng thứ hai không có vị trí nào dám nhận là thứ nhất. Từ trên cao nhìn xuống, nó không khác gì một mặt gương cắt ngang sừng rồng lớn, chỉ cần du ở trên hồ liền có thể phóng mắt nhìn khắp trăm vạn dặm.

Nhưng dù lại đẹp hơn nữa, thì vị trí hiểm trở của nó cũng ngăn cản gần như tất cả mọi người, trừ khi ngươi có được tu vi đến Hoá Linh cảnh giới, có thể bay qua vách đá hàng trăm dặm dựng đứng mà đi lên trên này.

Chỉ là tu sỹ đã đạt tới Hoá Linh, có mấy người dám bỏ ra tu luyện, rảnh rỗi du sơn ngoạn thuỷ, nên toàn bộ mặt hồ rộng lớn chỉ có lác đác dăm bảy chiếc du thuyền.

Kỳ lạ là, không hiểu sao lúc này đây những chiếc du thuyền đều chỉ lượn lờ ở vùng ven bờ phía Đông, không có một cái nào dám bén mảng vào vùng khác, trong khi phía Tây mới là vị trí có tầm nhìn đẹp nhất, ngắm được toàn bộ đại hoang và biển lửa của Hoả Linh Sơn.

Phóng tầm mắt gần hơn, không khó để người ta phát hiện ra được mạn phía Tây đó, ngay sát bên bờ vực thẳm, một chiếc bè được ghép bởi vài chục cây tre nhẹ nhàng trôi nổi trên mặt nước, chở một người đàn ông không rõ dáng hình và tuổi tác, lẳng lặng đứng quay lưng lại với bình minh, ánh mắt xa xăm ngắm nhìn về phía vùng núi lửa.

Mà tất cả những du thuyền này, rõ ràng đều vì e ngại sự tồn tại của người đàn ông đó, cho nên mới không dám tiến về.

Có thể mang du thuyền đến tận trên đây du lãm, có người nào không đạt tới Sinh Thần hay Hồng Trần cảnh giới, thế nhưng vẫn bị một người áp cho không dám nói gì, đủ thấy được người đàn ông kia mạnh mẽ thế nào.

Ở một phía khác, lão nhân Tử Thất đứng ở trên mũi một du thuyền, xa xa nhìn về phía chủ nhân, thần sắc vô cùng kích động và kính ngưỡng. Mấy chục năm rồi, hôm nay lão mới lại được thấy phong thái của chủ nhân, mới được thấy hắn ra tay giết người. Chỉ một lát nữa thôi, đám người kia sẽ biết thế nào là trả giá đắt cho những hành vi ngu xuẩn của mình.

– Tiền bối, chúng ta đã cảnh cáo tất cả du thuyền, sẽ không có ai làm phiền ngài ấy hết.

Phía sau lão, ba bốn tên nam tử cung kính cúi đầu bẩm báo, sâu trong đáy mắt mặc dù có bất mãn, nhưng càng nhiều hơn là sợ hãi. Nếu Hoàng Thiên có mặt tại nơi này, tuyệt đối có thể nhận ra được bọn hắn đều là đệ tử của Thiên Hoả Tông.

Bọn hắn vốn đều là đệ tử hạch tâm của Thiên Hoả Tông, thậm chí còn có người là trưởng lão, hôm nay khó khăn lắm mới đem mấy sư muội mời ra ngoài du lãm, nghĩ tới tình thú một phen, ai ngờ tới còn chưa kịp làm gì đã bị người ngăn cản.

Lúc đầu ai nấy đều kiêu căng oán giận, muốn đánh với đối phương, cho tới khi lão nhân này một tát đem hai vị trưởng lão Hồng Trần sơ kỳ đều đập chết, bọn hắn mới biết mình ngu xuẩn, không dám không cúi đầu khuất phục.

– Ân…

Lão nhân Tử Thất tâm tư đều đặt về phía chủ nhân, nào có thời gian phản ứng lại đám người. Chỉ nghe lão khẽ ân một tiếng, sau đó hơi biến sắc mặt hướng phía trên đầu nhìn tới.

Chỉ thấy giữa bình minh nắng sớm, cơn gió ban mai mơn mởn thổi lên một làn khói nhẹ, đón lấy một đạo thân ảnh phiêu du trên chín tầng trời hạ xuống, đứng điểm ngay tại vị trí của đầu bè, mỉm cười nhìn qua Phong Võ.

Định hình một hồi, mới rõ hắn là một lão nhân ngoài vạn tuổi, toàn thân vận hắc y tôn lên chòm râu và tóc trắng, nhưng càng ngắm sâu lại càng thấy lão bình phàm dản dị, không có tiên quang hay khí tức gì nổi trội, mà chỉ là một lão già quá tuổi.Là Cố Sở.

Người cần chờ đã tới, Phong Võ sau nửa hơi thở im lặng mới quay đầu nhìn qua, hai tay hắn vẫn chắp sau lưng, khuôn mặt bình tĩnh không lay động, chăm chăm vào Cố Sở.

– Phong Võ đúng không, chúng ta chờ ngươi đã lâu.

Cố Sở bị Phong Võ nhìn thẳng, chẳng những không sợ mà còn mỉm cười đón lấy, khe khẽ nghiêng đầu nỉ non mở lời.

Chờ? Phong Võ suýt nữa bật cười, cánh tay phải hơi giương lên hướng về Cố Sở, khiến cho mặt hồ tĩnh lặng nhấp nhô gợn sóng, điềm tĩnh mỉm cười mà nói với ông ta:

– Tới đi.

Thân là một tuyệt thế cường giả gần như đứng đầu thế giới, hắn xưa nay chưa bao giờ để cảm xúc trong mình mất khống chế. Dù là đối phương bắt cóc con trai hắn, hay là cho hắn phải đứng chờ ở nơi này hơn bảy ngày mới tới, hắn vẫn không chút nào tỏ ra giận giữ.

– Ha…

Khích tướng không thành, Cố Sở hơi nhếch miệng chẳng đáng than lên. Lão dù không già, nhưng cũng sớm hơn vạn tuổi, làm sao không thấu hiểu ý định của đối phương.

Tiên thủ hậu khẩu, đánh trước nói sau, ngươi muốn cùng ta nói chuyện, vậy trước tiên phải chứng minh tư cách của mình. Nếu không, ngươi sẽ chết. Đó là cái quy của cường giả, xưa giờ không thay đổi.

Cảm nhận rung động của không khí chung quanh mình bắt đầu dâng lên áp lực, lão cũng không dám khinh thường, đưa bàn tay từ sau ra trước, dẫn động khí cơ thiên địa này đáp trả.

Ti… tiii.Chiếc bè rung rinh theo nhịp thở, gợn sóng lan ra mặt hồ. Trong không khí xuất hiện hai luồng khí cơ len lỏi vào nhau, dần dần va chạm. Âm thanh không lớn, nhưng rung động nhanh dần. Toàn bộ mặt hồ vốn phẳng lặng như gương sau phút giây nổi lên trận trận hạt sạn như cát, lan tận tới tất cả du thuyền.

– Oanh… phanh… phanh…

Khí cơ giao động ngày càng khủng bố, cuối cùng dường như đạt đến cực hạn của bùng nổ, vang lên tiếng đứt gãy kinh hoàng. Toàn bộ hồ nước như là có mìn nổ từ bên trong, ù ù rúng động, từ sâu bên dưới chiếc bè nhỏ bé hoá thành sóng lớn lan xa, phá tan toàn bộ bề mặt mặt nước, ngưng tụ sóng thần gào thét lan tràn, không đến một giây liền đánh nổ toàn bộ vách núi kinh thiên.

– Không…

Đám người trên du thuyền vốn còn mang theo tâm thái ngắm trò vui, bây giờ mới biết quyết định đó ngu xuẩn nhường nào. Dưới sự tàn phá kinh khủng của sóng lớn, tất cả tàu thuyền của bọn hắn đều nổ tung thành triệu mảnh, thân thể mang theo đau đớn vỡ nát văng ra khỏi đỉnh núi cao, cùng với hàng tỉ tấn nước tuôn trào xuống dưới đất.

Thậm chí ngay cả lão nhân Tử Thất, Vấn Đỉnh sơ kỳ, cũng bị sóng chấn đánh bay, nương theo làn sóng hàng trăm mét của nước hồ bắn phá, nội thương mang theo máu ứa ra khắp mặt mày.

– Oành….

Lão bị bắn ra còn chưa kịp định hình, một đợt nổ lớn khác lại đã lần nữa vang xa, đem lão đánh gần như phế bỏ, văng tới tận hàng vạn mét bên ngoài mới nặng nề rớt xuống.

Từ xa xa nhìn về, chỉ thấy đỉnh Long Sơn hữu tình phút chốc nổ tung từ ở giữa, không khác gì núi lửa phun trào mang theo sóng thần và đất đá bắn phá trăm dặm xung quanh, rồi lại chớp mắt bị một sức mạnh càng thêm bá đạo hơn huỷ diệt, lay động tận đáy sâu của dãy núi, nổ tung chói loà khắp hàng trăm vạn dặm.

Hàng trăm vạn người du xuân như đám ong kiến vỡ tổ, dẫm đạp lên nhau mà bỏ trốn. Nhưng trốn làm sao được khi mà sóng vật chất tới sau mà đến trước, đem gần như tất cả bọn hắn vùi lấp vào bên trong, cùng dư chấn lan đi tới tận vùng dân cư của Ngũ Hành Thiên Quốc.

Nếu như chẳng phải đám cường giả trấn ải của Quân đội Thiên Nguyên kịp thời ngăn cơn sóng dữ, chỉ sợ phân nửa Hoả Châu đã bị làn sóng này cày lên thành đổ nát.

– Bước thứ ba… Các ngươi rốt cục là ai?

Bên trong vùng trung tâm của vụ nổ, khung cảnh ngược lại vô cùng yên tĩnh, thậm chí bè tre vẫn còn nguyên không chút tổn hại. Phong Võ sau giao phong nào còn thong dong bình tĩnh như lúc đầu, mà hơi kinh hãi biến sắc, lạnh lùng quát lớn đối phương.

Quy Nguyên ba bước, đi đến tận cùng lại hồi nguyên, tam nguyên ứng với mượn nhờ, cộng minh và chưởng khống năng lực thiên địa. Hắn vốn nghĩ Cố Sở cùng lắm là bước thứ hai, hắn hoàn toàn có thể đánh bại, nhưng giao phong vừa rồi, hắn đã cảm nhận được Cố Sở mạnh mẽ đến nhường nào.

Khí cơ thiên địa của lão tuy còn kém xa hắn về mức hồi nguyên tinh thuần, nhưng không kém ở mức dồi dào và sung túc, rõ ràng không còn ở giai đoạn cộng minh nữa mà đã là hoàn toàn chưởng khống, đối phương rõ ràng cũng là đệ tam bước.

Nguyên Giới, tự khi nào lại có thêm một cường giả bậc này, mà lại còn có thù với hắn nữa. Tuyệt đối hậu hoạn vô cùng.

Phong Võ kinh hoảng, Cố Sở cũng không dễ chịu gì. Đừng nhìn lão có thể dẫn dắt khí cơ thiên địa đánh ngang hàng đối thủ mà nhầm lớn, ẩn sâu bên trong vẻ mặt điềm tĩnh của lão lúc này là sự hỗn loạn trước nay chưa từng có.

Nếu chẳng phải giây phút cuối Phong Võ phải phân tâm hoá giải xung lực bảo vệ đám du khách khỏi tai ương, chỉ sợ lão đã bị khí cơ của đối phương thảo phạt. Thậm chí nếu còn kéo dài thêm vài giây vài phút, lão tuyệt đối có thể bị Phong Võ dùng khí cơ đánh nát thân hình.

Đó là chênh lệch của bước thứ ba sơ kỳ và bước thứ ba tối đỉnh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.