Một hồi đọ sức, mạnh yếu tỏ tường, Phong Võ miệng nói nhưng tay không dừng, theo tiếng quát âm trầm của hắn vang ra, khí tức khủng khiếp của bước thứ ba tối đỉnh phá không hiện thế, khiến cho trời cao cũng phải hãi hùng khiếp vía.
Rõ ràng, việc phát hiện ra Cố Sở là Quy Nguyên bước thứ ba đã khiến cho hắn thay đổi thái độ hoàn toàn, có sát ý.
Chỉ thấy hắn điểm chân một cái liền biến mất khỏi thân bè, lấy tốc độ gần như tuyệt đối xuất hiện đằng sau Cố Sở, cánh tay vỗ vào gáy kẻ thù. Quy Nguyên chi khí hùng hồn khủng bố, tại năm ngón tay vừa ra liền dẫn dắt thiên địa thời không, ngưng tụ thành một vệt cầu vồng sắc bén, xuyên thủng qua phòng ngự của đối phương.
Cố Sở bị tốc độ đáng sợ của hắn khiến cho kinh hãi vô cùng, đồng tử co rút thít chặt, vội vàng nghiêng người một góc né qua, sau cùng lại phát hiện cầu vồng truy tung không thể né, chỉ có thể cắn răng triệu hồi ra Quy Nguyên khí, hợp kích đánh về.
Hai chiêu thức thật sự vô cùng đơn giản, thậm chí so với tu sỹ Luyện Khí, Ngưng Nguyên càng thêm đơn giản, nhưng đến cấp độ này của bọn hắn, há lại có thể dùng vẻ bề ngoài để đánh giá.
– Đương…
Chỉ thấy vệt sáng va chạm không khác gì kim thiết chặt vào nhau, Quy Nguyên chi khí túng hoành bắn phá, đem thiên địa đều nổ tung rung động. Cố Sở đến sau còn yếu thế, bị lực lượng đánh tung người ra khỏi chiếc bè, hổ khẩu tràn trề máu tươi, càng thêm kinh hãi sức mạnh kinh hoàng của Phong Võ.
Phong Võ được thế không tha người, thân thể tại trên không xoay tròn, bàn chân quét lên hướng đầu Cố Sở đạp xuống, chớp mắt to dần, kim quang đáng sợ rạch phá chiếc bè và mặt hồ còn sót, xuyên thủng thẳng vào trong lòng núi.
– Phanh… oanh…
Toàn bộ Long Sơn lúc ấy chẳng khác gì một ụ đất sớm vỡ tan còn bị người đạp nát, nổ tung toé thành triệu tỉ mảnh bắn ra khắp trời. Cố Sở có cảm giác như bị đạp gãy hàng tá xương sườn, máu tươi từ nội tạng dập nát sộc lên khắp mặt mày của lão, nhưng cũng không có mấy người nhìn thấy, bởi lão sớm bị chôn vùi vào trong đổ nát.
– Nói đi, nếu không đừng trách ta vô tình.
Phong Võ lạnh lùng truy sát xuyên qua bầu trời, xa xa hàng chục dặm đuổi theo Cố Sở, âm điệu mang theo sự quyết liệt, như là sớm nắm bắt được tính mạng của Cố Sở ở trong lòng bàn tay.
– Vô tình? Làm như ngươi dám giết ta không thành.
Đáp trả cho hắn là một tiếng rên khinh thường và cuồng ngạo không gì sánh nổi. Cố Sở còn chưa bò ra, âm thanh đã từ trong đổ nát truyền tới.
– Các ngươi không hiểu ta đâu.
Lạnh lùng nhìn về phía đất đá tan hoang, Phong Võ dạo bước hư không giết về, bàn tay lần nữa ngưng tụ ra cầu vồng bảy sắc, trong bình minh chói loà doạ người trảm xuống, một cỗ khí thế tuyệt cường từ trong cơ thể hắn bạo phát ra ngoài, nương theo cầu vồng khuếch tán, kinh thiên động địa.
– Ha ha, buồn cười.
Nhưng khiến cho hắn biến sắc là, ở bên trong đổ nát đó, Cố Sở tưởng chừng như phải chết dưới một chém kinh thiên này bỗng nhiên cười lớn, khí thế thoắt cái biến trở nên khủng bố tột cùng.
Chỉ thấy lão bất ngờ đội đất mà lên, tóc tai ướt đẫm máu tươi che đi phần nào khuôn mặt đang cười, trên tay không biết tự lúc nào xuất ra một thanh trường kích ám màu, đỉnh lấy cầu vồng ở trên, gào lên đánh ra một đòn hết lực.
Là Phong Thiên Lạc Địa kích.
Ầm! ầm.
Cầu vồng cự đại không khác gì thái sơn áp đỉnh, Phong Thiên Lạc Địa lại chính là một kích phá trời, vừa va chạm vào nhau liền xốc lên một hồi nổ lớn trước nay chưa từng có. Không gian điên cuồng sụp đổ, xuất hiện chi chít lỗ đen thét gào.
Thế công của Phong Võ vậy mà bị phá, đón lấy phản chấn đẩy lùi, cảm giác quanh thân đã ngập tràn kích ý, sắc bén không gì tả nổi. Thậm chí còn không ít đầu xuyên qua phòng ngự của hắn, đâm ra chi chít vết thương bên ngoài da dẻ.
– Phong Võ, lãnh tụ tinh thần của Thiên Không Trấn Giới đoàn, chúng ta làm sao lại không hiểu ngươi ah.
Theo hắn lùi đi, Cố Sở chớp mắt đã phóng tới tận trên trời, bật cười nói lớn, quần áo rách nát và mái tóc rối mù nhuộm đỏ xoã trên vai lão, nắm tay siết chặt kích thần giết tới, không khác gì một tên ma đầu tuyệt thế.
– Loại người chính nhân, đại nghĩa, đại dũng như ngươi, đương nhiên sẽ không bị cái gọi là tình thân chế ước. Cho nên, một khi ta dám đến, chắc chắn không bao giờ sẽ dựa vào con ngươi hay người phàm.
Tự nhiên, lão rất hiểu ý nghĩ của Phong Võ, không phải vì lão có khả năng đọc vị, mà là bởi vì ngay từ ban đầu, Hoàng Thiên đã cố ý sắp xếp mọi chuyện sao cho Phong Võ buộc phải nghĩ rằng như thế.
Trước hết là bắt cóc Phong Lang, dụ ra Phong Võ, đó rõ ràng là một hành động mà thường chỉ có kẻ yếu mới phải dùng khi đối đầu kẻ mạnh hơn mình. Phong Võ dù muốn hay không, sâu trong nội tâm cũng sẽ có một phần suy nghĩ như thế, cho rằng đối thủ chỉ có thể dựa vào tính mạng con trai để uy hiếp mình, đó là hành vi của kẻ tầm thường nhược tiểu.
Thứ hai là, địa điểm mà hắn chọn không phải là nơi khác, mà lại là Long Sơn, trong mùa đông du khách, hẳn là vì nếu tới đường cùng, có thể dùng an nguy của mấy trăm vạn người làm cái giá, khiến Phong Võ không dám làm càn làm ẩu. Chưa kể tới Long Sơn cũng ở lân cận Hoả Linh Sơn, có thể dễ dàng tẩu thoát.Một yếu tố nếu tách ra, có lẽ còn chưa đủ khiến Phong Võ mắc lừa, nhưng khi tất cả những yếu tố ghép vào, nó lại bày ra hiệu quả rõ ràng.
Mà một khi đối phương có lối suy nghĩ thế này, đồng nghĩa với việc ngươi đã thua một phần. Và rõ ràng, Phong Võ đã sai, bởi vì hắn đi ra chỉ với một mình, không trợ thủ.
Sư tử lạc bầy, lại cường, cũng không thắng được một đàn sói xám.
– Ngươi không dám giết ta, vì ngươi không giết được ta, ngươi không có tư cách đó.
Đó cũng là lý do mà Cố Sở dám tự tin đến mức này, thậm chí không tiếc trọng thương một đối một cùng Phong Võ. Dứt lời, tốc độ của lão liền đột phá cực hạn, gần như đạt tới tốc độ của đối phương. Phong Thiên Lạc Địa kích hưng phấn rít gào, giết thẳng đến sập trời diệt đất.
Cứ như, lúc trước giao phong chỉ là làm nóng người. Bây giờ mới là lúc bọn hắn đem hết toàn lực mình chém giết.
– Hừ… Vậy thì đi chết đi.
Bị Cố Sở ngông cuồng nói ý, Phong Võ dù có lãnh tĩnh lơn cũng phải tức giận trong lòng. Đón lấy đối phương cầm ra tiên khí, hắn rốt cục cũng không có xem thường, mà vươn tay nắm lấy, từ hư không triệu hồi ra một thanh tiên kiếm, cực phẩm, hết sức trảm về.
Chỉ là một kiếm chém ngang, kỳ thực không chút nào cao minh, nhưng cực phẩm tiên khí dưới tay nửa bước chân tiên, há có thể tầm thường? Thậm chí có thể nói, đó là một trong những kiếm mạnh nhất từng được chém ra trên Nguyên Giới này cũng không phải là nói quá.
– Chỉ bằng ngươi? Để ta cho ngươi biết… đâu mới là thứ ta dựa vào.
Cố Sở nhìn trông Phong Võ muốn chém mình thì cười lớn, trên thân bất chợt bùng nổ ra quang mang khiếp sợ quỷ thần. Phong Thiên Lạc Địa được lão nắm chặt bằng hai tay, hướng thẳng vào phía đầu phóng tới:
– Phong Thiên Lạc Địa kích…
Không biết đã là lần thứ bao nhiêu Phong Thiên Lạc Địa tái hiện nhân gian, nhưng mỗi một lần đều mang lại rung động khủng khiếp vô cùng. Bầu trời đỉnh Long Sơn chớp mắt ngập tràn phù văn màu máu, thần hà át hẳn hào quang nắng sớm, bao phủ bát phương, đông cứng bầu trời, đem thiên kia đều đạp xuống.
Bởi vì đó là… Phong Thiên.
Cố Sở cầm kích tung bay, tóc rối theo gió thét gào. Lão phóng thẳng lên thiên, thân thể mặc dù rách nát, nhưng không thể nào che lấp đi cái uy của chiến thần dũng mãnh.
Phong Võ nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp này, trong lòng lần đầu tiên lâm vào sợ hãi, biến sắc thu hồi tiên kiếm bay vọt thẳng trời cao, gần như vô hạn tiếp cận tinh không vũ trụ bên ngoài. Chạy, không phải vì hắn sợ Phong Thiên Lạc Địa, mà là vì hắn cảm nhận được uy năng huỷ diệt tận cùng của nó, thậm chí vượt qua giới hạn chịu đựng của thế giới này. Một khi hắn còn dám cứng đầu va chạm ở độ cao hiện tại, chỉ sợ dư ba cũng có thể đem phân nửa Thiên Nguyên này cày nát, ngàn tỷ sinh linh chôn vùi.
Cố Sở tự nhiên cũng biết được điều này, cho nên sít sao truy vào Phong Võ, mãi cho tới khi đến ngoài tinh không mới cùng đối phương va chạm.
– Thiên Không Tinh Thần.
Phong Võ tự nhiên cũng không hề thua kém, vừa tới ngoài vũ trụ này, liền không chút do dự quay đầu, trảm kiếm. Theo hắn hét lên mấy từ, toàn bộ tinh không xung quanh như ứng dạ đáp lời, hoá kiếm nảy lên, diễn hoá tinh thần, hướng thẳng Cố Sở mà đi.
Oanh… anh…
Như là bầu trời sụp đổ, kiếm kích va đập vào nhau, không gì không phá, không gì không xuyên. Lấy hai người bọn hắn làm trung tâm, một quả cầu năng lượng huỷ diệt khủng bố đánh nổ một góc vũ trụ và bầu trời. Năng lượng hoá vật chất ở hư không tràn đi như sóng lớn, khiến không ít lưu tinh trong phạm vi quanh đó hoá tro tàn. Thậm chí Nguyên Giới đằng sau có giới bích bảo vệ cũng bị nổ rung lên, động đất sóng thần dâng lên khắp chốn.
Thế giới lúc này gần như muốn sụp đổ, tinh không trên bầu trời Thiên Nguyên chỉ còn lại một màu trắng xoá của năng lượng. Vạn vạn sinh linh điên cuồng run rẩy, hoảng sợ nhìn lấy trời cao, tựa như đang lâm vào tận thế.
Mà bên trong hỗn loạn cực cùng đó, Cố Sở bị bắn văng ra không khác gì con kiến nhỏ trong cơn sóng thần. Toàn thân lão vỡ nát, máu tươi ướt đẫm áo bào, chảy vào thân kích, nhưng vẫn như cũ không ngăn được sự điên cuồng đáng sợ:
– Phách Trảm Thiên Hoang.
Tiếng gầm khản đặc như muốn rách tan cuống họng, thần kích trong tay lão sáng lên, tiếp tục lao vào trong vụ nổ một chiêu đệ nhị kích.
– Cút…
Phong Võ lúc ấy vẫn còn bên trong vụ nổ, mặc dù so Cố Sở thì ít thảm hơn nhiều, nhưng há lại dễ dàng. Trông thấy lão như con trâu điên lại lao tới thì quát lạnh, tiên kiếm sáng rực chém trời, một kiếm Cửu U Kinh Phá.
Thật sự quá điên cuồng, nổ tung hỗn độn, thần quang che rợp nền trời. Phong Võ thật sự mạnh mẽ quá lẽ thường, rõ ràng đến sau mà vượt trước, Cửu U Kinh Phá và tiên kiếm đều thua về chất so với Phong Thiên, nhưng vẫn lấy lượng mà áp chế, chém cho Cố Sở suýt bay đầu.
– Ha ha, chết đi.
Ai nghĩ tới Cố Sở như gã điên còn chưa có định hình đã lại lần nữa giết về, hư không rõ ràng không có không khí nhưng trong tâm trí hắn vẫn nghe được tiếng gào thét như điên, doạ cho hắn kinh hồn táng đảm.
– Phong Thiên Lạc Địa thức thứ ba – Kích Đồ Địa Lão.
Kích thứ ba, không đơn thuần là hai kích trước có thể sánh bằng. Nếu như lúc trước hắn có thể đánh bay Cố Sở, thì lần này hắn đã không còn tư cách đó. Phong Võ rốt cục đã sợ, nội tâm càng là hãi nhiên cực cùng. Quát lớn thi triển ra một kiếm được hắn xem là mạnh nhất cuộc đời.
– Đoàng… àng…
Nổ lớn vang xa!
Không biết phải nói thế nào, chỉ có thể nói là huỷ diệt. Tận cùng của huỷ diệt. Thậm chí có cảm giác như, Nguyên Giới đều bị hai đòn của bọn hắn đánh cho lắc lư lăn xuống, lệch ra ngoài quỹ đạo.
Cố Sở chớp mắt bị chém đứt đôi người, nương theo năng lượng tán xạ văng đi, đến hơn vạn dặm mới đâm đầu đập vào một toà thiên thạch, lâm vào nổ lớn, thân xác chỉ còn duy nhất nửa người, tay cầm Phong Thiên ngã xuống.
Phong Võ cũng không khác gì lão hết, thân xác tuy rằng còn nguyên, nhưng nơi ngực rỗng tuếch, bị Phong Thiên Lạc Địa phá xuyên người, đáng sợ đến không gì tả nổi.
Hắn văng đi đập vào một cái hành tinh nhỏ, đem nó đánh tung lên rồi mới có thể đứng lại trở về, ngự ở trong bụi đất, đầu tóc rối tung vương vấn sau đầu, tay cầm kiếm gãy.
Rốt cục, hắn là người chiến thắng. Nhưng Cố Sở mới là người chính xác, hắn không giết được lão.
Chỉ thấy bên kia cách hắn hàng ngàn dặm, Cố Sở nặng nề lăn ở trên phiến đá, há miệng nhổ máu tươi ra ngoài, rồi nhìn về phía hắn mỉm cười ngạo nghễ:
– Thế nào, muốn đánh nữa không?