– Chung quy, vẫn là vì nhỏ yếu.
Nhưng lại thương nặng hơn nữa, hắn vẫn cố chấp đứng thẳng mình, nhìn lấy vết thương đang toé máu, khe khẽ nhe răng cười, tựa đang cười chính bản thân mình yếu đuối.
Đúng vậy, là vì nhỏ yếu a. Nếu hắn có đủ thực lực, đủ mạnh mẽ, ai dám đụng vào em hắn, dám tính kế hắn như thế này? Hắn đủ thực lực, hắn đã trự tiếp tìm Lâm Thanh Phong chém giết mà không cần cái gọi là tính kế, tìm thêm thủ hạ, rồi phải ẫn nhẫn chờ thời. Hắn hận, hận chính bản thân mình nhỏ bé.
– Giờ mới biết? Muộn rồi.
Hắc Minh Long nghe Hoàng Thiên nói, mặc dù không hiểu hết, nhưng cũng được một hai. Hắn khẽ há miệng rồng cười lên trêu tức, móng vuốt to lớn bắt được Hoàng Thiên, nghiến ghì vào da thịt mà bắn ra hoa lửa.
– Vận mệnh, chưa bao giờ nằm trong tay kẻ yếu.
Trông thấy Hoàng Thiên gần như bị mình ép nát, hắn lành lạnh nói ra, âm thanh băng lãnh đến tận cùng.
– Đúng… vì thế nên từ hôm nay… ta sẽ không nhỏ yếu nữa.
Hoàng Thiên cuối cùng như ngộ ra điều gì, bỗng nhiên ngửa mặt lên nhìn thẳng về phía Hắc Minh Long, bàn tay siết chặt, ánh mắt hắt lên nỗi điên cuồng không bờ bến.
– Ta muốn mạnh… mạnh… mạnh hơn nữa.
Theo tiếng hắn thét gào, toàn bộ thân thể hắn đột nhiên nổ tung thành bụi phấn, khiến cho móng vuốt của Hắc Minh Long như bóp vào không khí. Cho tới nửa khắc về sau, một giọt chất lỏng không màu đột nhiên hiện thế, trong nháy mắt chiếu rọi thiên địa này, đem toàn bộ khốn ngục vô biên đều rọi sáng.
Một giọt chất lỏng, nhưng sinh cơ bừng bừng vô hạn, tản ra từng tia sinh mệnh không gì sánh kịp. Một đoá bạch liên yêu dị nở ra giữa trời, không lớn, nhưng vĩ ngạn phi thường, dội xuống tinh không ngàn vạn tinh quang chói sáng.
Bóng dáng Hoàng Thiên lần nữa ngưng ra từ giọt nước, đứng tại đoá bạch liên mặc cho tinh quang thét gào, quanh hắn tiên quang du động, đột nhiên bốc cháy lên một ngọn lửa thần trắng xoá, thiêu đốt toàn bộ sinh cơ quanh hắn, chuyển hoá thành năng lượng tinh thuần đáng sợ.
Hắn lại đang thiêu đốt đi bản mệnh tinh hoa của mình để đánh đổi lấy sức mạnh vô biên, đoá liên hoa vốn đang kỳ nở rộ, chớp mắt thiêu đốt hoá thành phù dung trắng xoá, sớm nở tối tàn.
Thiên Thương chớp mắt rơi về trong tay hắn, một ánh mắt đi lên, thời không thất sắc.
– Cút…
Tiếng quát lạnh lùng, Thiên Thương trảm xuống một chiêu Nhất Thương Vạn Ảnh – Huyết Liên Hoa.
Chỉ thấy một đoá huyết liên khổng lồ nở rộ bên trong long trảo, cánh sen va vào vuốt rồng, bạo ra quang hoa nổ lớn. Chỉ nghe oành một tiếng thật đơn giản, nhưng âm lượng lại so với kinh lôi càng dữ tợn, toàn bộ thời không trong bán kính trăm dặm chớp mắt tan hoang, không gian hoá pha lê vỡ nát.
Hai luồng hung quang khác màu thay nhau tán loạn, hoá thành lực lượng cường đại quét sạch nhân gian. Chỉ gặp bên trong hắc ám, huyết liên như một cỗ máy khổng lồ chém nát vuốt rồng, máu tươi tung toé bắn ra ngoài tứ phía, để lộ ra ở trung tâm là Hoàng Thiên và một đoá bạch liên sáng chói, đang không ngừng bốc cháy.
Hư không bên kia vài chục dặm, thân thể to lớn của Hắc Minh Long chập chờn lui bại, cái đầu to lớn ngửa lên gầm thét đau đớn, bởi vì một chân vừa bị người chặt nát.
– Súc sinh, ta muốn ngươi chết.
Tiếng rồng ngâm nộ oán, Hắc Minh Long điên cuồng quấy phá, phát tán ra sức mạnh bàng bạc vô biên, khí tức hào hùng uy lực rung động tột đỉnh. Một cú cuộn mình, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, há miệng phun ra một hồi hắc ám huỷ diệt, khiến cho tinh không đều phải biến sắc.
– Vô Gian… Phá Diệt.
Đối diện hắn, Hoàng Thiên nghênh phong mà đứng, sợi tóc gào bay. Quanh thân hắn bạch liên ngày một chói sáng, khiến cho sức mạnh của hắn càng thêm to lớn.
Một chiêu Vô Gian Phá Diệt vừa ra, thinh không liền như có Côn Bằng xuất thế, vẫy đuôi vỗ cánh đánh đem đầu rồng đều đánh lệch.
– Ta mạnh, lời ta chính là pháp, ý ta chính là thiên. Cái gì mà đạo đức, cái gì mà luân thường, đều là trò cười.
Hắn cười lạnh lẽo, khiến chư thiên đều ù ù rung động, không gian xoắn vặn, tựa như thiên kia đều bị hắn làm cho nộ ý.
Nhưng nộ thì sao, làm gì được hắn chứ? Chỉ thấy toàn bộ toà ngục giam thoáng chốc như đổi trời, hoá thành hư huyễn, thân rồng to lớn của Hắc Minh Long chớp mắt bị Côn Bằng tát sụp xuống, bốc lên cuồng phong lốc xoáy, long lân tróc vảy không biết bao nhiêu đầu.
Hàng triệu dặm tinh không ầm ầm phá toái, bắt đầu trở nên ngập tràn mùi máu, không phải máu người, mà là máu rồng chí cao vô thượng.
– Graooo…
Hắc Minh Long thê thảm thét gào, lửa giận gần như đã bùng nổ đến tận cùng của nộ ý. Hắn lúc này đã không còn quan tâm đến cái gọi là Tam Thể hay thành tiên nữa, mà chỉ có hận ý tận cùng, muốn chém giết Hoàng Thiên cho hả giận.Kinh lôi không ngừng theo âm thanh của hắn tràn tới, những chân còn lại hoá đao ngập trời, khiến cho không gian chỉ còn lại tiếng đao mang, sóng uy năng ùn ùn kéo tới.
Xa xa trên tinh không, gió giục mây vần, lôi quang chói sáng,thân rồng khổng lồ trăm vạn dặm lê lết trong hư không, bỗng nhiên toát ra từng đạo từng đạo tiên quang thánh khiết, chí cao vô thượng, tôn hắn lên không khác gì một đầu thần long tuyệt thế.
Con ngươi to như hàng chục toà núi lớn của hắn hằn lên đỏ lừ, khí tức cũng không ngừng theo tiên quang tăng vọt, kinh ngợp khắp trời.
– Đáng chết…
– Khí tức này…
Một màn đột ngột khiến cho toàn bộ nhóm người Cố Sở đằng xa tái mét, kinh hồn táng đảm gào lên. Nếu không phải có vách chướng pha lê ngăn cản, chỉ sợ bọn họ đều bị nó ép quỳ.
Trái ngược với cả ba người bọn họ, Mộng Tâm và Cẩu Thủ lại chỉ hơi giật mình, ánh mắt dán tại luồng ánh sáng đáng sợ trên người Hắc Minh Long khẽ nói:
– Tiên Nguyên Lực?
Cố Sở nghe được bọn nó nói, lúc này cũng không thể nào bình tĩnh nữa, thân thể run rẩy nhìn qua, gắt gao hỏi:
– Hắn, rốt cục là tu vi gì?
Cẩu Thủ nhìn lão run sợ, trong lòng vô cùng khinh bỉ, chỉ nhàn nhạt nói ra:
– Chân Tiên.
Đáng chết, Cố Sở nghe thấy hai chữ thì suýt nữa chửi thề quát lớn, nắm tay siết chặt vô cùng, nhìn về phía Hoàng Thiên vô cùng lo lắng. Bởi đây là điều lão không hề nghĩ tới, Hắc Minh Long lại đã trở thành tiên.
Thực ra Cẩu Thủ cũng đang cố ý nói quá làm cho lão sợ, bởi vì Hắc Minh Long dù đã chuyển hoá Nguyên khí thành Tiên Nguyên lực, thậm chí đến Nguyên Thần cũng đã hoá thành Tiên Anh, nhưng còn một bước cuối cùng là Tiên Thể vẫn chưa hoàn thành. Nên có thể nói, hắn có được sức mạnh của tiên, nhưng cảnh giới vẫn chưa thể gọi là Chân Tiên được.
– Tiên?
Hoàng Thiên ở giữa mới là người cảm nhận được áp lực đó kinh thiên nhường nào. Nhưng hắn nào có sợ hãi, chỉ hơi nỉ non trong lòng. Cuối cùng, hắn bỗng nhiên bật cười lạnh lẽo, nắm Thiên Thương lên mà nói:
– Tiên ah… thì sao chứ? Không phục, tiên cũng phải chết. Không có sợ hãi, cũng không có ý lùi, càng không có thương hại hay nhân từ, chỉ có vô cùng sát ý.
Thiên Thương sớm đã ngập tràn trong máu đỏ, được hắn giương lên, cùng với âm thanh uy nghiêm lạnh lẽo, khiến người ta có cảm giác lạnh gai người.
Vạn thiên toái nát, thương ý túng hoành, đao quang chấn phá. Một người một rồng cứ thế chém giết vào nhau, đem hư không đều băng liệt. Một thương tưởng chừng có thể phá nát tinh thần, một đao càng có thể trảm rời đại địa.
Thời gian ngắn ngủi, nhưng hư không hai người đã chém giết đến trời long đất lở. Hắc Minh Long cho dù sức mạnh to lớn như tiên, nhưng Hoàng Thiên cũng không phải là kẻ yếu. Năm đó hắn lĩnh ngộ ra Tam Thế Đồng Nguyên, ngưng tụ ra bản mệnh tinh huyết, sức sống đâu chỉ đơn giản phi thường.
Phải biết, đến cấp độ như đám người Vô Phong, Tử Thanh còn không chắc chắn một lần giết hắn, thì một khi hắn đem toàn bộ sinh cơ đó đốt đâu phải chuyện đùa. Chí ít, trước khi mà sinh cơ cháy sạch, hắn hoàn toàn có đủ khả năng cùng tiên nhân đối chiến.
Vừa mới bắt đầu còn có đao chiêu thương ý hoa lệ, thẳng đến về sau điên cuồng, mỗi một đòn của bọn hắn đều đơn giản trực tiếp, đao chém rách người, thương đâm thủng ruột, máu tươi tung toé khắp trời.
Thật sự quá mức đáng sợ và điên cuồng, tiếng va chạm, tiếng máu thịt văng ra, tiếng gào thét, tiếng gầm rên, hỗn loạn doạ người. Khí lãng, dư ba, hỗn độn không ngừng khuấy động ra ngoài, quét sạch tam phương tứ hướng, doạ cho đám người Cố Sở đều lạnh người.
– Súc sinh… quỳ xuống cho ta.
Cuối cùng, đến khi mà Hoàng Thiên có cảm giác bản thân không còn trụ thêm được nữa, hắn bỗng nhiên nắm chặt bàn tay, chặt tới mức hư không đều vỡ nát, rồi ngửa mặt lên trời quát lớn.
Âm thanh của hắn như khóc như cười, phảng phất tại phát tiết hết bao nhiêu oán nộ trong lòng, phát tiết luôn cả những tâm tình cố chấp, tất cả đau đớn và bi thương.
Thế rồi hắn nắm chặt Thiên Thương, từ trên trời kia oanh xuống.
Chỉ là một thương đơn thuần, nhưng lại là một thương cực hạn nhất mà hắn có thể thi triển ra, như rút đi gần hết sinh cơ từ hắn. Thiên Thương rung động thét gào, phát tán ra ánh sáng huyết mang, bỏng rát. Là Diệt, thức thứ hai.
Sau một khắc, Thiên Thương như biến lớn gấp trăm tỉ lần, xuyên thủng thời không, đập vào trên thân rồng to lớn. Hắc Minh Long vừa mới ngưng tụ thêm Tiên Nguyên lực, còn chưa có làm gì, đã bị doạ cho kinh hãi tột cùng, muốn né đi một thương nhưng không thể nào né được. Thiên Thương vừa ra liền to lớn như muốn xuyên luôn cả toà khốn ngục, khiến cho hắn không có đường nào tránh thoát.
Ánh sáng thông thiên triệt địa, hào quang vô tận vô cùng, điểm nứt thời không biến sắc.
Chỉ nghe oành một tiếng, ngay sau đó âm thanh đều tắt hết. Chỉ thấy một cái vùng năng lượng khổng lồ không có gì sánh được từ trên thân rồng nổ tung bành trướng, hoá thành vô biên vô hạn sắc màu, nháy mắt đem toàn bộ không gian bao phủ, nhoáng cái mà thôi, đất trời đều thành hỗn độn.
Không còn Hoàng Thiên, cũng chẳng có Hắc Minh Long, mà chỉ còn một màu trắng xoá. Đến mức đám người Cố Sở bên ngoài ngay sau đó cũng kinh hồn táng đảm quay đầu bỏ chạy, chưa được bao nhiêu liền bị dư ba bao phủ, vách màng kết giới chẳng khác nào pha lê, toang ra vỡ nát.
Thậm chí, cả ở thế giới bên ngoài, năm cây cột đá đều bị lực lượng huỷ thiên diệt địa này đánh nát thành trăm tỉ mảnh, rúng động hết trời nam Tuyết Vũ.
Mãi cho tới nửa ngày sau, khi quang mang tán bớt, đám người Cố Sở mới chật vật hoảng sợ nhìn qua, nơi khốn ngục sớm bị nổ tung thành hư vô, chỉ có một tràng cảnh vô biên như còn đọng mãi, một người một thương đánh gãy lưng rồng to lớn.
Sắc mặt Hắc Minh Long tái đi, nào có còn cái uy của thần long ngũ trảo. Trên lưng hắn, Thiên Thương vẫn còn dính sát, có vết thương sâu tới tận xương sống, ép thân hắn nằm rạp sâu trong lòng tuyết lạnh, long huyết tràn trề. Hắn thậm chí còn không có thời gian nhìn tới vết thương trên lưng mình, mà rơi ở trên người gã đàn ông phía trước, tràn đầy sợ hãi.
Bởi vì hắn rõ ràng vẫn chưa tiếp thu được việc bị Hoàng Thiên đánh bại, thậm chí bại tới mức chỉ cần hắn dám động thêm, Thiên Thương sẽ đem hắn phanh thành hai nửa.
Hoàng Thiên đứng ở trên đoá bạch liên nhìn hắn, thân hình thẳng tắp như thương, khí thế không có khuếch tán mà nội liễm vô cùng, nhưng vẫn tản mát ra một cỗ miệt thị đất trời.
Thiên Thương trong tay hắn vẫn giữ nguyên, vẫn đè lên trên thân rồng lớn, khiến cho Hắc Minh Long càng thêm hãi hùng, vì hắn biết Hoàng Thiên đang chờ hắn.
Cuối cùng, Hắc Minh Long dường như không thể chịu đựng thêm được nữa, móng vuốt bấm xuống xuyên thủng hàng trăm dặm tuyết băng, run rẩy thân mình, nghiến răng cúi đầu khuất nhục.
Hoàng Thiên nhìn rồng lớn dưới chân mình, ánh mắt lạnh lùng không cảm xúc. Thiên Thương trong tay hắn run lên, phun ra một giọt tinh huyết, đi qua cốt tuỷ của Hắc Minh Long, sau đó xuyên lên phía đầu, đi vào mi tâm thức hải của nó.
Nô huyết hình thành khiến cho Hắc Minh Long kinh hoàng thất sắc, đầu rồng đột ngột vung lên như là phản kháng, long trảo bấm vào mi tâm, khiến cho tinh huyết suýt chút nữa bị bắn ra ngoài.
Nhưng rất nhanh sau đó, hắn đau đớn phát ra tiếng thét gào khủng bố, lưng rồng bị Thiên Thương đè nặng gấp mấy lần, gãy nát, cốt tuỷ đều vặn xoắn. Toàn thân hắn lăn lộn trên tuyết nhưng không thể nào tránh thoát, cuối cùng, vẫn là bị tinh huyết nhập tâm, bộc phát ra liên hệ chủ tớ, viễn siêu tất cả những nguyền rủa ràng buộc nào mà hắn từng biết tới.
– Ngươi… ngươi… đáng chết.
Vừa mới còn uy phong lẫm liệt thần long, sau giây phút này liền như sụp đổ, lăn lộn thét gào trong không gian, sau đó giương mắt nhìn về phía Hoàng Thiên tràn đầy thống hận.