Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 432: Bẫy



– Tổ chức này can hệ cực sâu, không phải là thứ mà chúng ta hiện giờ có thể đối đầu. Ta đã báo lại tình hình, bên trên có lệnh ngày mai lui về trấn thủ Bắc Lăng, các ngươi báo xuống cho mọi người chuẩn bị, tối nay hạ trại, sáng mai năm giờ xuất hành.

Đồng Dũng vốn đang suy nghĩ miên man, đến khi nghe được tiếng bất mãn của phó thống lĩnh thì chỉ hơi nhìn hắn lắc đầu, sau đó ra lệnh cho hắn thông báo toàn quân.

– Vâng!

Tên phó thống lĩnh trẻ tuổi tuy nổi giận, nhưng cũng biết thân biết phận, rất nhanh lĩnh mệnh của hắn rời đi. Chỉ còn tên phó thống lĩnh lớn tuổi là còn ở lại, như nghĩ tới cái gì, nhìn Đồng Dũng lo lắng hỏi:

– Thống lĩnh, chúng ta lần này trở về chỉ sợ không dễ chịu.

Nhiệm vụ không thành, còn để chết đi mấy tên Chánh cơ và Binh đoàn trưởng, xét theo quân luật của Thiên Nguyên, bọn hắn dù không bị trách phạt cũng sẽ bị khiển trách, nhất là khi còn rất nhiều kẻ khác đang chờ thời tranh công xét tội.

– Mặc kệ đi, cứ làm tốt phần việc mình là được. Nhiệm vụ này đã bị đánh giá sai cấp độ ngay từ ban đầu, nếu có tội thì tình báo mới là nặng nhất.

Đồng Dũng mỉm cười phất phất tay với thuộc hạ của mình, dường như không quan tâm tới hậu quả sắp tới mà bản thân sắp gặp phải. Thực ra hắn nói cũng không sai, bởi vì Thiên Vân hội là một tồn tại rất khó lường, không phải là một tên Thống lĩnh non trẻ như hắn có thể đối đầu.

Cứ nói thực lực tổng thể của bọn hắn không mạnh, nhưng đó là trong mắt của đám cường giả đỉnh tiêm chứ không phải người thường, muốn đối đầu với Thiên Vân hội, chí ít cũng phải là Đô đốc hoặc Trấn thành sứ trở lên mới đủ tầm.

– Vâng! Việc này ta hiểu, nhưng ngài cũng phải cẩn thận. Ghế ít đít nhiều, bọn hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Tên phó Thống lĩnh tự nhiên cũng minh bạch điểm này, hơi gật đầu đồng ý, nhưng vẫn thập phần lo lắng cho thủ lĩnh của mình.

Lại nhìn thấy Đồng Dũng không quá để tâm đến, hắn chỉ biết thở dài, sau đó như muốn đổi chủ đề, bỗng nhiên hơi nỉ non nói:

– Haiz, cũng không biết là lần này sẽ phái ai tới tiếp thay nhiệm vụ, chắc ít nhất cũng phải là Đô đốc.

Đồng Dũng thân là Thống lĩnh, lại là người nhận lệnh trực tiếp từ cấp trên, tự nhiên biết ai sẽ tới, vừa nghe thuộc hạ đoán già đoán non, không khỏi bật cười lắc đầu, nói:

­- Không cần phải đoán mò. Là Trần Lộc Thống chế tự mình tiếp nhận, không mang theo Lữ đoàn, chỉ điều động một Đại đội trợ giúp.

Cái tên Thống chế vừa ra, liền khiến cho tên phó Thống lĩnh giật mình kinh hãi, hiển nhiên không thể nào nghĩ tới sẽ có nhân vật bậc này tự mình ra trận. Trần Lộc là ai chứ, nhị trưởng lão của Trần Gia, cường giả Vấn Đỉnh sơ kỳ, dưới tay nắm hàng chục triệu binh, có thể nói là quyền thế ngập trời.

Hắn vậy mà lại tiếp nhận nhiệm vụ đáng lẽ chỉ cần Đô đốc thực hiện, nhiêu đó cũng đủ để thấy được, cấp trên đánh giá Thiên Vân hội cao tới mức nào.

– Được rồi, mau nghỉ ngơi đi. Ngày mai còn phải nhanh chóng trở về.

Đồng Dũng trông thấy biểu hiện của thuộc hạ thì hơi mỉm cười phất tay với hắn, sau đó thúc Tam Tinh Hoả Nhãn hổ bay về phía lầu các mà binh lính mới dựng lên cho mình, đi vào trong đó.

Tên phó thống lĩnh hơi cúi đầu, nhìn hắn đi xa như đang suy nghĩ cái gì, một hồi sau mới thúc thú bay về phía một toà lầu các khác.

Mặt trời rất nhanh khuất xuống, mây đen kéo về khắp chốn. Tối hôm ấy rừng hoang đổ cơn mưa rào, khiến cho mặt đất hình thành nên rất nhiều dòng nước tạm thời, len lỏi dưới từng gốc cây rộng lớn.Đâu đó một góc rừng cách vị trí quân doanh chừng năm mươi dặm, có mười mấy bóng người ẩn hiện trong màn nước, lẫn nhau như đang trao đổi điều gì gấp gáp.

– Lui binh?

Lên tiếng là một người cao lớn, toàn thân vận hắc y đen ngòm, trong màn mưa không khác gì u ảnh, thậm chí âm thanh của hắn cũng bị cố ý làm lệch đi, khiến cho người ta chẳng thể phân biệt là nam hay nữ.

– Ừm… Về Bắc Lăng. Chúng ta có lẽ đã bị nghi ngờ, không thể tiếp tục che giấu nàng được nữa, giao lại cho các ngươi, cố gắng đem nàng về giao cho Cố Sở.

Phía trước hắn, một người có vẻ là đàn ông lên tiếng, vừa nói ánh mắt vừa đánh về phía bên cạnh mình, nơi cũng có một tên lính gác cao gầy mảnh khảnh, hơi có chút phờ phạc đang cúi đầu, dường như đang rất mệt mỏi sau những ngày dài chạy trốn.

– Yên tâm, Bắc Lăng tuy rằng bị công phá, nhưng quân đội Tuyết Vũ cũng không phải dạng vừa, hẳn là mấy ngày nữa sẽ phản công chiếm lại. Yết Dương có Cao Văn trấn thủ, chỉ cần đưa nàng tới đó liền coi như an toàn.

Tên cao lớn gật đầu, cũng không có quá lo lắng về việc bảo hộ cô gái, nhẹ nhàng phân tích rõ ràng phương hướng cho đồng bọn, dường như nắm bắt rất rõ cơ cấu và tình hình đóng quân của Tuyết Vũ.

Yết Dương là một trong những mắt xích quan trọng của vành đai vàng Tuyết Vũ, ngăn cách vùng chiến trường giữa hai bên như Bắc Lăng và vùng đất có dân thường như nội vực, cho nên quân đội đóng ở đây luôn luôn đạt tới con số doạ người, tướng lĩnh càng là đỉnh tiêm của cả đại lục. Chỉ cần tới đó, bọn hắn hoàn toàn có thể mượn truyền tống trận, đưa người về Cố Gia đúng với giao ước.

– Vẫn phải cẩn thận, người tới thay chúng ta là Trần Lộc, ta sợ có mờ ám.

Gã đàn ông cũng không phải không tin đồng bọn của mình, mà rõ ràng hắn nhìn ra được có điều không hợp lý, cho nên mới nhắc nhở.

– Trần Lộc… lại là hắn. Mấy năm nay chúng ta gặp không ít phiền, lần nào cũng có mặt hắn, thực nghĩ chúng ta sợ Trần Gia không dám giết hắn sao? Người kia giật mình, cau mày nói, chữ giết bị hắn nhấn lên cao hẳn, dường như đối với Trần Lộc này vô cùng khó chịu.

Ngày đó Thiên Vân hội vừa mới manh nha, đã từng đắc tội với rất nhiều thế lực, nhưng nếu như nói về gay gắt nhất, thì Trần Gia chính là một trong những thế lực hàng đầu.

Còn nhớ năm đó, Trần Gia vì lợi ích mê hoặc mà cùng nhị phương thế lực dẫn quân chinh phạt Bạch Gia, cuối cùng không có lấy được cái gì, còn bị Bạch Chấn Long trả thù tàn nhẫn, suýt nữa giống với Bạch Gia rớt đài thập phương thế lực.

Về sau Thiên Nguyên liên tiếp gặp tai ương, thập phương thế lực chết không biết bao nhiêu người mà nói, những thế lực phía dưới làm sao có thể bỏ qua miếng bánh ngon ăn này, bắt đầu điên cuồng âm thầm nổi dậy, nghĩ ra mọi cách để đạp bọn hắn mà ngoi lên, từ việc tranh đoạt địa bàn, sinh ý, đến việc âm thầm ám sát thành viên, không việc nào là không có.

Mà tất cả những việc bọn hắn gây ra ấy, tối quan trọng nhất chính là tình báo, cho nên đám thế lực hàng đầu như Trần Gia đều vô cùng căm ghét Thiên Vân hội, không ít lần ra quân càn quét, khiến cho hai bên mâu thuẫn không thể nào hoá giải.

Nay Trần Lộc của Trần Gia lại lần nữa xía vào chuyện của bọn hắn, làm sao không khiến cho người này tức giận đây.

– Ha ha ha… sớm nghe danh các vị Thiên Vân hội khí phách đảm lược, không sợ trời không sợ đất, hôm nay được gặp quả là danh bất hư truyền.

Đúng vào thời điểm đó, trong màn mưa hắc ám, một tiếng cười phảng phất vang lên từ tuyển cổ mênh mông truyền tới, ngay sau đó là một hồi sấm động đì đùng, gạt ra lôi vân xoẹt xuống, tựa như có người nào đó giáng lâm thế gian này.

Nhóm người Thiên Vận hội giật mình biến sắc, tên áo đen cao lớn ban nãy mới vừa buông lời sát khí, lúc này đây bỗng ngửa mặt nhìn trời, thấy được trên cao thiên không biết tự lúc nào đã có rất nhiều người bao vây bọn hắn, là quân đội Thiên Nguyên.

– Trần Lộc…

Biến cố bất ngờ khiến cho hắn vô cùng khó coi, nhưng cũng không có bao nhiêu sợ hãi, mà chỉ nhìn về phía trước, nghiến răng nói. Thân là một trong những cao tầng của tổ chức tình báo mạnh nhất Thiên Nguyên, hắn làm sao lại không nhận ra âm thanh vừa nãy chính là Trần Lộc mà hắn vừa nhắc tới.

– Ha ha, đúng vậy, bỉ nhân chính là Trần Lộc trong miệng các vị đây. Thật không nghĩ tới một người như ta cũng được các vị Thiên Vân hội coi trọng thế này, quả là vinh hạnh.

Âm thanh mênh mông lần nữa truyền ra, lần này đã rõ ràng phương vị, khiến cho cả nhóm người Thiên Vân hội đều nhìn tới, không khó để thấy được Bắc phương, Trần Lộc một thân giáp phục, cưỡi trên Bát phẩm yêu thú Huyết Hãn Hoàng Mao Kê, mỉm cười nhìn về phía dưới.

Bên cạnh hắn, phía trước không xa là một tên nam tử trung niên, cao lớn vạm vỡ, ngồi trên long xa, khí tức đơn giản nhưng khí chất lại vô cùng kinh khủng, như cửu long chi thượng, đáng sợ vô cùng. Hắn mặc dù không nói chuyện, nhưng ánh mắt lập loè hàn ý cũng đã đủ khiến cho người ta run sợ.

– Xem ra nội bộ chúng ta cũng bắt đầu có sâu mọt rồi.

Phía dưới, người áo đen hơi liếc nhìn về phía những thành viên của mình, mỉm cười nói.

Đến nước này, hắn làm sao còn không nhận ra đây là một cái bẫy. Giống như đồng bọn của hắn vừa rồi đã nói, cao tầng Thiên Nguyên đã bắt đầu hoài nghi trong quân có nội gián của Thiên Vân hội, cho nên mới cố ý sắp xếp âm mưu, để lộ ra tin tức dụ bọn hắn lộ ra, một mẻ hốt sạch.

Điều này cũng gián tiếp chứng minh rằng, bên trong nội bộ Thiên Vân hội đã không còn như trước, bắt đầu manh nha có kẻ phản bội, hoặc là nội gián.

– Dùng đạo của người để trả cho người thôi. Muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.