Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 457: Biến cố



– Phanh… anh…

Xác thịt va chạm nhưng âm vang như thép đúc, chiêu thức của bọn hắn nhìn qua có vẻ vô cùng đơn điệu, nhưng bản chất lại cực kỳ biến hóa, sát ý ẩn tàng đáng sợ.

– Đệ nhất thiên tài Cố Gia, quả nhiên không tầm thường.

Giữa biển năng lượng chói lòa bùng nổ, sấm chớp sáng rực lan tỏa khắp mấy chục dặm bầu trời. Đồng Dũng bị hất văng ra tầm vạn mét, sắc mặt ửng hồng nhộn nhạo, rõ ràng là ăn thiệt thòi sau liên hoàn công kích.

Chỉ là hắn cũng không quá bất ngờ, đơn giản mỉm cười nhẹ một tiếng tán thán rồi thôi, sau đó lần thứ hai phóng thẳng lên chiến trường. Cố Anh rất mạnh, thậm chí nếu xét riêng về kỹ năng và kinh nghiệm chiến đấu, hắn hoàn toàn không có cửa so bì. Nhưng không bằng thì không bằng, chỉ dựa vào chút chênh lệch đó mà muốn giết hắn thì đúng là mơ tưởng.

Nên nhớ, hắn cũng không phải kẻ tầm thường, mà là một trong số ít người có tiềm lực phát triển bậc nhất Thiên Nguyên. Nếu chẳng phải những năm này hắn quá chú tâm vào ma luyện cầm quân, chỉ sợ Cố Anh so với hắn còn kém mấy phần.

Mà ngay lúc hắn dứt lời, trong tay bỗng nhiên hiện ra một cây bổng dài non hai mét, thuần một sắc bạc. Ở giữa đường giết tới, người hắn liền lăng không một vặn, mang theo lực lượng thuần túy trong thân bổng, xẹt qua nền trời, như muốn đem thinh không đều chia làm hai nửa.

– Hừ… điêu trùng tiểu kỹ.

Đối diện hắn, Cố Anh tự nhiên không thể yếu thế. Đương đầu với một gậy đáng sợ này, Tử Lôi Tinh Linh vực nhất tề hiện thế. Giữa muôn trùng hào quang tím ngắt, Cố Anh ngự ở trung tâm, quanh thân tràn trề tia điện, rực rỡ năm màu, kết thành một cái quang luân chói sáng.

Hai luồng lực lượng chí dương chí cương xuất thế, va đập vào nhau, bầu không khí trong hàng chục dặm đột nhiên như bị ai đó bơm đầy, căng cứng rồi nhất tề bùng nổ. Sóng âm lan xa khiến cho hàng triệu quân binh nín thở, cơ ngực tưng tức tựa hồ cũng muốn bạo nổ theo.

Loại sức mạnh bậc này, thật sự rất đáng sợ, gần như đã chạm tới ngưỡng Hồng Trần hậu kỳ cường giả. Dù cho mấy tên phó Thống Đốc của Thiên Nguyên quân cũng không thể không lui lại, ánh mắt nhìn về phía hai người đang chiến đấu tràn đầy kiêng kỵ.

Nếu như nói vừa rồi bọn hắn còn xem Cố Anh và Đồng Dũng chỉ là mấy tên oắt con vắt mũi chưa sạch, dựa vào quan hệ mới leo lên tới tầng thứ này, thì bây giờ, bọn hắn đã biết mình sai lầm nghiêm trọng. Bất cứ ai trong hai người cũng đều rất mạnh, mạnh đến mức có thể chém bọn hắn mà không cần quá nhiều trả giá.

Tử Lôi Tinh Linh vực quả thực rất khủng bố, dù mạnh như Đồng Dũng cũng khó có thể cầm cự quá lâu trong đó, mỗi giây đều có hàng vạn đạo nổ xuống người, thân xác nào chịu nổi.

– Hừ…

Biết rõ giao tranh trong lĩnh vực của đối phương chắc chắn sẽ thiệt thòi, Đồng Dũng tự nhiên không giấu diếm nữa, một bổng bung ra, vạn đạo lôi quang tán nát.

Trong chớp mắt, cây bổng tựa hồ hóa thành đại thụ vạn năm, thông thấu trên trời dưới đất, định trụ càn khôn thiên địa. Theo sau nó, một khu sâm lâm hắc ám đột nhiên hình thành nên trên khắp thảo nguyên, đối nghịch với biển sấm sét trên trời.

– Hắc Ám Sâm Lâm…

Cố Anh hơi biến sắc hô lên, nhìn thấy rừng hoang phía dưới đang mọc ra hàng tỷ đại thụ và ma đằng len lỏi vào Tử Lôi Tinh Linh vực thì thầm hô không ổn, lăng không điều động tử lôi tập trung dày đặc quanh mình.

Hưu một tiếng!

Nhưng là vẫn chậm một nhịp, ma đằng đen nhánh như là vạn đạo đao kiếm sắc lẹm xoẹt qua, trực tiếp len lỏi vào trong kẽ hở, chém thẳng trên người Cố Anh.

Chỉ nghe tiếng xác thịt xé rách, trên người Cố Anh bị quất ra vô cùng nhiều vết máu, tựa như diều đứt dây băng băng rớt ra ngoài.

Hắn cũng không phải dễ đối phó, trước giây phút văng đi vẫn đủ quyết đoán, trực tiếp kẹp lôi quang thành gọng kìm đánh phá, hủy đi rất nhiều ma đằng và cổ thụ, khiến cho Đồng Dũng cũng phải tái nhợt mặt mày.

– Ca…

Máu tươi vẩy khắp trời cao, khiến cho không ít người khiếp hãi. Cố Lệ Yên trông thấy Cố Anh bị đánh lui thì gấp gáp hô lên, gương mặt tuyệt mỹ tràn đầy vẻ lo lắng.

– Đừng làm rộn, hắn còn không có việc gì.Bên cạnh nàng, Khương Hồng so ra còn tỉnh táo hơn nhiều, khoát tay nói, đồng thời ánh mắt cũng tỏa ra tinh quang nhìn về phía lôi vân và sâm lâm phía trước, tràn đầy sắc thái tán thưởng.

Cùng lúc đó, trên trời đã đánh nhau gần như chạm vào sinh tử. Hắc Ám Sâm Lâm mặc dù rất mạnh, nhưng trước sấm sét vẫn là yếu hơn đôi phần, sau hơn nửa ngày liền bị nghiền ép. Biển sấm sét đổ ầm vào trong Hắc Ám Sâm Lâm, càn quét ra hàng vạn tỷ mảnh vỡ sắc lẹm, tung bay khắp trời.

Lĩnh vực nổ nát, nhưng Đồng Dũng chẳng chút nào kinh sợ, vì ngay từ đầu chỗ hắn dựa vào chẳng phải là lĩnh vực, mà chỉ đơn giản là muốn kìm nén Tử Lôi Tinh Linh vực của Cố Anh một chút mà thôi.

Quả nhiên, ngay sau thời khắc Hắc Ám Sâm Lâm của hắn bị hủy diệt, hàng vạn tỷ mảnh vụn gỗ bỗng nhiên như bị người khiêu động, ráp lại với nhau thành một thể khổng lồ, dài tới hàng chục dặm.

Đồng Dũng ở cuối đầu cây, ôm lấy cự bổng không khác gì con kiến cỏ trên đại thụ triệu năm, gầm lên một tiếng kinh thiên đem cự bổng đập mạnh xuống đầu đối thủ.

Năng lượng vô cùng kinh khủng bao phủ đất trời, thần bổng to lớn càn phá không gian, khiến cho vô số người rung động.

Thật sự quá lớn, lớn tới mức khiến cho người ta có cảm giác toàn bộ chiến trường này đều biến nhỏ, không thể dung nạp được cây cự bổng kinh thiên này.

Cố Anh ban đầu còn muốn tránh né, nhưng hoảng hốt phát hiện ra không gian lại bị giam cầm cứng ngắc, tứ phía là hàng tỷ đạo mảnh gỗ sắc lẹm như đao đang không ngừng áp lực tới, khiến cho hắn chỉ có thể đương đầu với cự bổng trên trời.

– Cút…

Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể cường ngạnh đối kháng. Tiếng quát lạnh rít gào như thần minh, uy chấn thiên địa.

– Phanh… ầm ầm… ầm.

Chớp mắt sau đó, người ta chẳng còn thấy Cố Anh đâu nữa, chỉ có một cái gậy to lớn như cột chống trời nện xuống giữa bình nguyên, dấy lên hai làn sóng đất ngàn mét, khủng khiếp vô cùng.

– Thật đáng sợ…

Ba quân khiếp hãi, muôn người sợ than. Thậm chí còn quên mất đi giờ khắc này là đang trên chiến trường.- Ha ha… Đệ nhất thiên tài, cũng chỉ có vậy…

Mấy tên Phó Thống đốc Thiên Nguyên sau phút giây kinh hoàng rất nhanh lộ ra vui mừng cực độ, đắc ý cười thật to. Đang muốn vũ động ba quân phát chiến, thì một biến cố đáng sợ khiến cho nét đắc ý trên mặt bọn hắn thoáng chốc hóa thành khiếp hãi.

Chỉ thấy cự bổng sau khi xé rách hơn dặm đất không hiểu sao đột nhiên cứng lại. Ở sâu dưới lòng đất mà không ai trông thấy nổi, ánh sáng bằng cách nào đó lại có thể len lỏi qua các kẽ hở liên kết của bổng kia, bắn phá ra bên ngoài, kinh thiên động địa.

– Oanh… oanh…

Chớp mắt sau đó, như là tiên khí bạo nổ. Toàn bộ cự bổng khổng lồ đột nhiên như tự hủy, nơi đầu bổng nổ tung tóe thành ngàn tỷ mảnh rời, giăng kín trăm dặm không gian.

Một người được bao bọc bởi ánh sáng đậm đặc vọt ra từ trung tâm vụ nổ, quang luân sau lưng sáng rỡ như mặt trời, ngưng thành thực chất, dọc đường xoay tròn thành lốc xoáy, thẳng hướng thân bổng hủy diệt mà đi.

Cự bổng to lớn hàng chục dặm, nhưng mà chớp mắt đã bị hủy diệt thành không. Lốc xoáy lôi quang thế tới hùng cường không thể đỡ, sau khi hủy diệt bổng kia liền đánh vào người Đồng Dũng, khiến cho giáp phục của hắn tan thành ngàn mảnh, cả người ngậm máu lao đi hàng vạn mét.

– Lĩnh vực thật đáng sợ…

Cày nát không biết bao nhiêu đất đá, Đồng Dũng gần như đã bị phế phân nửa chiến lực, sắc mặt tái đi không còn chút máu nào, thê thảm đến tận cùng.

Nhìn trông người đàn ông phía trước mình, hắn dù cao ngạo cũng không thể không chấp nhận sự thật đối phương mạnh hơn mình rất nhiều.

– Tặc nhân Thiên Nguyên, đi chết đi.

Phía trước, Cố Anh sau khoảnh khắc sinh tử, tuyệt nhiên không có ý định nương tay với kẻ thù, ở trên bầu trời phóng xuống, muốn đem Đồng Dũng giết chết.

Đồng Dũng nhìn Cố Anh đằng đằng sát khí, nắm tay âm thầm siết chặt, có lẽ là không cam lòng, nhưng tuyệt nhiên không hề có sợ hãi. Bởi vì hắn biết hắn chắc chắn sẽ không chết.

– Hừ…

Quả nhiên, đúng vào lúc đó, trên cao thiên bỗng nhiên vang lên tiếng hừ lạnh lẽo.

Chỉ thấy bầu trời hỗn loạn chớp mắt sau đột ngột như bị người nào xé rách ra, một cây thần bổng từ hư không điên cuồng đánh xuống, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai nện thẳng vào thế tới của Cố Anh, lực lượng kinh khủng đến mức dù Cố Anh đang trong trạng thái toàn lực cũng chẳng khác nào con kiến cỏ, bị nện nát tan người, văng sâu vào đại địa quân mình.

Rất nhanh, nhanh đến mức tất cả mọi người còn không kịp giật mình, thần bổng đã lần nữa đem phân nửa đại địa hủy diệt nát bét. Nếu như nói một bổng vừa rồi của Đồng Dũng là kinh thiên, thì một bổng này càng thêm đáng sợ, không khác gì hủy thiên diệt địa, đè ép bất cứ thứ gì ở trên đường đi của nó.

Thật sự rất đáng sợ, dù ở xa cả vạn dặm cũng có thể nhìn thấy một màn đó, thần bổng xuyên không gian đem thế giới phía dưới chia làm hai nửa.

Đồng Dũng thoát chết trong gang tấc, không khỏi hít sâu một hơi thật đầy, ánh mắt gắt gao nhìn về phía hư không nơi cuối đầu thần bổng, tràn đầy kiêng kị.

Vì hắn biết người tới là ai.

Quả nhiên, chớp mắt sau mà thôi, thần bổng đột nhiên thu nhỏ lại, ở trong không trung lui về trong tay của một gã đàn ông cao lớn.

Đó là một đạo hình bóng khoác trên mình chiến giáp, giơ cao thần bổng, thân hình so với một bổng đáng sợ vừa rồi có vẻ đơn bạc, nhưng khí thế tuyệt nhiên để cho hàng triệu người sợ hãi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.