Băng Thần chờ đợi Trình Tử Tỉnh về phòng được một lúc rồi mới lẻn theo vào, cô nàng này cũng bất cẩn khi chẳng thèm đóng cửa. Hắn cẩn thận che giấu thì với tu vi vượt trội nàng liền không nhận ra hắn đã vào trong phòng từ khi nào.
Lúc vào trong thì hắn thấy nàng nhìn lên màn thủy tinh đang xem cái gì đó, gần thêm nữa thì hóa ra nàng đang coi hình ảnh kiếp trước của hắn. Trên môi nở nụ cười mãn nguyện hai mắt thì híp lại, Băng Thần cứ như thế đứng im đằng sau cùng nàng xem.
Đoạn này là lúc hắn ta sắp ngã xuống rồi, đợi đến lúc hắn bị người ta giết chết thì nàng trở nên buồn rầu.
Thở dài một hơi nàng khẽ nói:
“Tại sao ngươi lúc nào cũng cứ ngã xuống như thế, chẳng phải chỉ cần vô tình một chút thì tất cả mọi thứ đều qua rồi.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Nếu ta vô tình như thế thì liệu ngươi có còn ngồi đây xem không?”
Trình Tử Tinh hơi giật mình quay đầu lại:
“Tại sao ngươi lại phòng của ta?”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Ta đến tìm Thiên Hậu, không nghĩ tới mình lại có thêm một fan hâm mộ lúc nào không hay. Nhưng ta nói ngươi cũng nên trả lời, xem tới kiếp thứ năm của ta thì ngươi rốt cuộc mất bao nhiêu thời gian thế.”
Trình Tử Tinh cố tỏ vẻ thản nhiên:
“Sư phụ đã hứa sẽ gả ta và chính ngài ấy cho ngươi nếu hai thức sau của Tử Tinh Vô Ảnh Cước được hoàn thành. Ta đây tìm hiểu trước ngươi là con người như thế nào chẳng lẽ không được hay sao?”
Băng Thần nhún vai thản nhiên:
“Thế kết quả nghiên cứu thế nào rồi?”
Trình Tử Tinh chê không tiếc lời:
“Ích kỷ, ác độc, làm việc theo cảm tính quá mức khiến nhiều lần gây ra hậu quả nghiêm trọng. Đã thế còn quá mức hoa tâm, cách theo đuổi nữ nhân đôi khi thật sự đê tiện đến mức người ta không thể tưởng tượng nổi.
Sống gần bằng tuổi thiên địa nhưng vẫn như đứa trẻ suốt ngày hi hi ha ha không biết điểm dừng, chỉ biết trêu chọc nữ nhân khắp nơi mọi chốn. Tài năng cũng có nhưng quá mức lười biếng, tính tình gian manh không có chút nào đáng tin.”
Băng Thần nghe xong gãi đầu cười khổ:
“Ta có tệ đến mức đó sao?”
Trình Tử Tinh bĩu môi:
“Cái này là ta tóm tắt cho ngươi đỡ mất mặt, nếu không tin thì nghe ta nói cho ngươi nghe tiếp.”
Băng Thần xua tay sau đó nắm lấy tay nàng kéo lại phía mình:
“Dù ta có tệ hơn trăm ngàn lần thì nàng cũng chỉ có thể chịu đựng thôi.”
Tay hắn ta đặt lên trán của nàng khẽ điểm một cái rồi cười nói:
“Ta đã giao hàng rồi thế thì tiền thưởng phải tới tay chứ nhỉ?”
Hắn vòng tay xuống bế nàng lên sau đó nghĩ cái gì đó liền đi tới giường túm lấy đang ngủ ngôn Tô Anh lôi vào trong Vô Hạn Giới Chỉ. Lúc này Tô Anh mới mơ màng tỉnh dậy, không biết bao nhiêu năm rồi nàng mới nằm ngủ như người thường.
Bỗng nhiên bị Băng Thần dựng dậy khiến nàng không vui chút nào, hai tay vác lấy hai người mang vào trong giới chỉ.
Tô Anh quát to:
“Ngươi đang tính làm gì thế Băng Thần?”
Hắn mỉm cười nói:
“Nàng có nhớ đã hứa gì với ta không?”
Nàng bực dọc nhìn qua Trình Tử Tinh bỗng trong đầu nảy số:
“Ngươi thành công rồi?”
Hắn hừ một tiếng rồi nói:
“Đã sớm thành công rồi, nàng nghĩ với thiên phú của ta thì mấy cái vũ kỹ này có thể làm khó được ta hay sao. Đừng nói thức thứ mười mà thức thứ mười một nếu ta muốn thì chắc cũng mất không quá nhiều thời gian liền có thể sáng tạo ra.”
Nàng dựng người lên:
“Thế ngươi mau truyền cho ta phương thức tu luyện đi.”
Nhìn vẻ mặt sốt sắng của nàng hắn ta không ngại tặng nàng gáo nước lạnh:
“Bổn công tử muốn thu phí trước khi giao hàng, ngươi nếu muốn nhận hàng thì ngoan ngoãn phối hợp với ta. Nếu ngươi không muốn thì rời đi ta cũng không ép buộc, thế nhưng chắc chắn phương thức tu luyện Họa Nhân Sinh ngươi đừng hòng tới tay.
Ta sẽ chuyền cho Thiên Hậu nhưng ta đảm bảo ngươi nhờ nàng truyền lại hay chỉ lại tất cả đều sẽ chỉ là vô ích. Thứ ta sáng tạo ra làm sao ta lại không biết cách kiểm soát, nghe lời hay không thì tùy ngươi thôi, với lại có phải lần đầu đâu mà cứng ngắc thế.”
Hắn ta quả quyết như thế hoàn toàn nằm ngoài tính toán của Tô Anh, nàng nghĩ đợi lấy được vũ kỹ rồi tìm cách lừa dối cho qua cửa. Nhưng Băng Thần lại là một con cáo già dễ gì nhả ra miếng thịt đã nhét vào bên trong miệng.
Băng Thần cũng hiểu rõ Hạo Nhân Sinh đối với nàng ta quan trọng như thế nào, nó chính là thứ trong tương lai có thể giúp nàng sống lâu hơn rất nhiều. Chỉ là nếu bây giờ bắt nàng cùng một nữ nhân khác không phải Băng Thiên Hậu hầu hạ hắn thì có chút kỳ kỳ.
Tình cảm giữa hai bên còn quá nhạt, tuy rằng đã hiểu rất rõ hắn nhờ số ký ức cùng lần ấm đầu kia nhưng còn quá nhiều thứ đối với nàng quá mức mơ hồ. Bảo nàng hầu hạ hắn chung với Băng Thiên Hậu còn rất ngại ngùng huống chi với người khác.
Tuy đã vô cùng có tuổi nhưng nàng lại chưa có một mảnh tình vắt vai, dù cho số người theo đuổi nàng nhiều không thể đếm nổi. Thế nhưng chưa từng có một ai lọt vào mắt xanh của nàng cả, lý do đương nhiên bởi họ không đủ ưu tú để cho nàng thứ nàng thèm khát.
Khi Băng Thần ném nàng lên trên giường thì cả hai nàng đều có phương thức phản ứng rất dễ thương. Cả hai nằm im một chỗ giống như muốn tuyên bố cho Băng Thần rằng dù chiếm được thể xác của họ nhưng không bao giờ chiếm được linh hồn của bọn họ.
“Ha ha ha ha”
Hắn đột nhiên cười to, Tô Anh tức giận:
“Ngươi cười cái quái gì?”
Băng Thần chỉ hai nàng rồi nói:
“Ta không tin được hai người các ngươi một cái là môn chủ, một cái là thái thượng trưởng lão đấy. Nhìn hai ngươi lúc này giống như như thiếu nữ yếu đuối cam chịu bị cái ác bá khi phụ, thật sự buồn cười vô cùng.
Ta nhớ lúc ta với nàng làm lần đầu nàng cũng thoải mái lắm sao bây giờ lại căng thẳng như thế. Nhất là Tô Anh nhìn buồn cười khỏi phải nói tới luôn, nhìn nàng mất hứng kinh khủng.”
Tô Anh mắt sáng lên:
“Thế ngươi bỏ qua cho ta đúng không?”
Băng Thần gật đầu nháy mắt:
“Đương nhiên không có hứng thì không thu hàng được.”
Nàng nhẹ giọng hỏi:
“Thế còn thức thứ mười của ta thì sao?”
Nàng chưa dứt câu đã thấy mình bị nhấc ngang eo chớp mắt đã ở ngoài phòng rồi.
“Rầm”
Băng Thần to giọng:
“Đợi chừng nào bổn công tử có hứng đã, ta không làm ăn lỗ vốn bao giờ nhé.”
Nàng muốn xông vào nhưng phát hiện Băng Thần đã giăng vài tầng kết giới, cuối cùng nàng chỉ có thể ở cửa thông qua khe hẹp nhìn về phía giường. Băng Thần biểu diễn cho nàng một màn kinh tâm động phách, tiếng rên rỉ của Trình Tử Tinh như ma âm ám lấy.
Đã từng có lúc nàng hỏi đệ tử của mình tại sao thích Băng Thần tới vậy thì một trong những lý do chính là cái chuyện xấu hổ kia. Nàng nhìn quang cảnh bên trong vừa cảm thấy xấu hổ nhưng cả người lại nóng bừng lên, ánh mắt thì không thể nào dứt ra được.
Băng Thần như con sói đói điên cuồng chiếm lấy từng tấc một trên thân thể của Trình Tử Tinh. Sống lâu như vậy nhưng nàng chưa từng thấy quang cảnh kinh tâm động phách đến mức độ này, cả người như dính ma chú dần tựa lên kết giới.
“À….ừm”
Trình Tử Tinh đang trong tư thế cưỡi ngựa bỗng than một tiếng rồi gục ngã trong lòng của Băng Thần thở dốc liên tục. Phía bên ngoài không biết từ lúc nào Tô Anh đã đi tới rất gần, hóa ra kết giới đã bị Băng Thần hóa giải từ lâu.
Ánh mắt say mê đầy quyến rũ của nàng không khỏi khiến Băng Thần cười một tiếng, hai chiếc đuôi phóng ra cuốn lấy nàng ấn xuống giường. Cao quý như đóa Bạch Lan nở rộ lại nằm gọn trong lòng hắn thân thể mềm nhũn ra.
Ngậm lấy đôi môi đỏ đầy quyến rũ của nàng lấy từng chút mật ngọt, đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve thân thể nàng như nâng niu một món bảo vật. Hai tay nàng chống lấy ngực hắn nhưng chỉ trong phút chốc lại từ từ vòng lên cổ sau đó chầm chậm vuốt tấm lưng của hắn.
Băng Thần lui xuống dưới bắt đầu nhấm nháp nàng như đang thưởng thức một món ăn tuyệt mỹ. Làn da trắng muốt mềm mại đến kinh người, cảm giác giống như ngậm trong miệng sẽ tan ra như miếng bánh kem thơm mềm vậy.
Đặc biệt mùi thơm đặc biệt khiến hắn ta hoàn toàn mê đắm, cô nàng này quả thực là cực phẩm trong số các cực phẩm của hắn.