Sở dĩ có từ “Phong Hồi” là bởi vì nơi này có những trận gió cực mạnh thổi qua. Từ xưa đến nay rất nổi tiếng trong Thanh Vân thất mạch, về độ cao thì xếp thứ tư, độ hưng thịnh xếp thứ ba, sát bên hai mạch Thông Thiên Phong và Long Thủ Phong, từ trước đến giờ cũng là một thế lực trọng yếu trong Thanh Vân môn.
Ngày nay, đương kim chưởng giáo Thanh Vân môn Tiêu Dật Tài bạo tay cải biến, phá cũ xây mới, cải cách tổ chức, Thanh Vân môn vốn có bảy mạch phân chia đã bị hủy bỏ. Nhưng vốn là thất mạch truyền thừa từ xưa cũng không thể một đêm liền biến mất không thấy. Vòng tròn nhân tình luẩn quẩn, tình thầy trò ở đâu cũng có nhưng đều phân biệt rành mạch trong cái vòng nhỏ hẹp này.
Trong bảy mạch thì hôm nay, Phong Hồi Phong chẳng những địa vị không bị sụt giảm mà ngược lại càng thêm hiển hách. Mặc dù vẫn kém Thông Thiên Phong nhưng lại có khuynh hướng đuổi kịp Long Thủ Phong. Mọi người đều biết, sau khi hợp nhất bảy mạch thì chưởng giáo chân nhân Tiêu Dật Tài coi như là nắm quyền to nhất, mà người thường ngày được Tiêu chân nhân tin tưởng nhất lại chính là trưởng lão Tăng Thư Thư của Phong Hồi Phong.
Cũng vì như thế, đệ tử Phong Hồi Phong mỗi khi đi ra ngoài đều có thể ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi.
Vương Tế Vũ là một trong những đệ tử xuất thân từ Phong Hồi Phong của Thanh Vân môn cũng coi như không tệ.
Sau khi Tiêu Dật Tài cải cách tổ chế, thực lực trong môn bắt đầu tích tụ về Thông Thiên Phong. Đệ tử kiệt xuất trong các mạch cũng thường bị điều đến Thông Thiên Phong làm việc. Dù sao sau khi hủy bỏ bảy mạch thì trên danh nghĩa chỉ có một Thanh Vân môn, lệnh của chưởng giáo xuất ra tự nhiên hết thảy đều phải nghe theo. Nhưng mà trong chuyện này cũng không phải là tất cả mọi người đều không trở lại. Theo lời mà nói, số lượng người nếu điều đi quá nhiều, thứ nhất các mạch còn lại sẽ đều có phản ứng. Thứ hai, ngoài Thông Thiên Phong còn có sáu ngọn núi cũng là nơi truyền đạo ngàn năm nay của Thanh Vân môn, cũng không thể vì thế mà vứt đi. Cho nên ngày thường trên các núi vẫn có không ít đệ tử ở lại. Tiêu biểu nhất như Đại Trúc Phong quái thai kia, toàn bộ mọi người dứt khoát ở lại trên núi, cộng thêm việc hai tên gia hỏa kia cưới mất hai mỹ nữ của Tiểu Trúc Phong khiến cho nhân số thậm chí còn nhiều hơn…
Nhưng Đại Trúc Phong từ trước đến giờ nhân số đơn bạc, ngày thường thì vắng vẻ, cộng thêm một vài lý do khó nói nên chưởng giáo chân nhân cũng không chấp nhặt. Những năm qua, môn nhân trên đỉnh Đại Trúc Phong đều tự lo về mọi thứ. Về phần Phong Hồi Phong, nhân số đã hụt đi một nửa. Nhưng do trưởng lão Tăng Thư Thư thường xuyên ở lại nên trên núi cũng rất náo nhiệt. Vương Tế Vũ còn biết Tăng trưởng lão có phụ thân từng là thủ tọa Phong Hồi Phong – tổ sư gia Tăng Thúc Thường cũng đang ở một nơi yên tĩnh trong động phủ trên Phong Hồi Phong tĩnh dưỡng tu luyện.
Vị tổ sư này cũng là một nhân vật khó lường. Phải biết rằng, năm đó Thanh Vân Môn danh chấn thiên hạ lúc đại thịnh có bảy đại cao thủ uy danh hiển hách. Hôm nay cũng chỉ còn có mỗi Tăng Thúc Thường như một quả to trên cây đại thụ. Ngay cả chưởng giáo chân nhân Tiêu Dật Tài đến đây cũng phải đối với lão cung kính gọi một tiếng sư thúc.
Chẳng qua là mấy ngày nay thân thể Tăng sư tổ không được tốt, nguyên do là từ hạo kiếp đại chiến Chính Ma năm đó lưu lại. Mặc dù Tăng Thúc Thường còn may mắn sống sót nhưng thân thể cũng chịu trọng thương. Nhiều năm qua, dù Tăng Thư Thư điều trị bằng nhiều loại thuốc và kim châm, dùng hết linh đan diệu dược vẫn không thể khỏi hẳn, ngược lại trong mấy năm gần đây còn phát ra nghiêm trọng hơn.
Bởi vì ở Phong Hồi Phong này, Vương Tế Vũ được Tăng Thư Thư yêu quý, nàng cũng là người cơ trí, nên thường ngày nàng chịu trách nhiệm mỗi ngày đi tới phòng luyện đan dược “Minh lô hiên” lấy thuốc rồi đem đến động phủ của Tăng Thúc Thường để lão ăn. Ngày ngày qua lại, quan hệ của nàng và Tăng lão sư tổ cũng ngày càng hòa thuận, vẫn thường cười cười nói nói.
Hôm nay lại đến thời điểm mang thuốc, Vương Tế Vũ đi thẳng đến Minh Lô Hiên. Tâm tình đang tốt, cảnh sắc xung quanh cũng tươi đẹp hơn trong mắt nàng. Đường mòn quanh co xuyên qua hoa viên, kì hoa dị thảo khắp nơi nở rộ. Tuy là đã đến tháng chín, thắng cảnh tiên gia vẫn là trăm hoa kiều diễm.
Đi một lát, phía trước, nơi cuối đường mòn hiện ra một cổng vòm, đồng thời mùi thuốc nhàn nhạt bay đến. Xuyên qua cổng vòm liền trông thấy một tiểu lâu ba tầng chiếm diện tích khá lớn, tấm bảng trên cửa chính viết ba chữ to bằng vàng: Minh Lô Hiên.
Minh Lô Hiên được Tăng Thư Thư xem như là nơi trọng yếu trên đỉnh Phong Hồi Phong. Đệ tử bình thường không được đi vào. Nhưng Vương Tế Vũ được Tăng Thư Thư coi như đệ tử tâm phúc nên vẫn thường xuyên tự do đi lại ở nơi này. Nàng đi đến, hai vị đệ tử Thanh Vân Môn làm bảo vệ trước cửa cũng mỉm cười với nàng mà không hề ngăn cản. Nguồn truyện: Truyện FULL
Vương Tế Vũ dễ dàng đi vào trong lầu. Ngay giữa Đại đường có đặt một lò bát quát thật lớn, phía dưới mở ra những rãnh lửa. Giờ phút này, mặc dù không nổi lửa nhưng lò bát quái vẫn mơ hồ có một cỗ sóng nhiệt tản ra, ánh sáng nhàn nhạt. Khí bốc lên, lò bát quái này bản thân chính là một món pháp bảo không thể khinh thường.
Phía sau lò bát quái có hai cửa nhỏ thông ra hậu đường. Bên tay phải, sát bên tường còn có một cầu thang có tay vịn thông lên tầng hai. Vương Tế Vũ trực tiếp đi thẳng vào cửa nhỏ bên trái, nơi đó là dược thất của Minh Lô Hiên. Linh đan diệu dược thường ngày đem đi cho Tăng Thúc Thường cũng là do Tăng Thư Thư đích thân luyện chế rồi để tất cả ở nơi này.
Thuốc trong phòng được đặt tại những dược giá ở trên cao, ở đó có nhiều bình hồ lô bằng ngọc lớn nhỏ, được phân loại rõ ràng mạch lạc. Trong không khí tràn ngập mùi thuốc. Khi Vương Tế Vũ vừa bước vào cửa thì chợt ngẩn ra. Ngay bàn tròn chính giữa dược thất có một nam tử đang ngồi ngưng thần suy nghĩ. Chính là Tăng Thư Thư.
Bình thường lúc này Tăng Thư Thư đều ở trên Thông Thiên Phong. Dù sao hắn cũng là trưởng lão được Tiêu Dật Tài nể trọng nhất, lại đang ở thời điểm trẻ trung khỏe mạnh, có khả năng khôn khéo cho nên Tiêu Dật Tài yên tâm giao cho hắn xử trí nhiều sự vụ. Chỉ là không ngờ hôm nay lại len lén trở lại ngồi trong dược thất mà ngẩn người.
“Sư phụ, sao người lại ở đây?” Vương Tế Vũ mang theo mấy phần ngạc nhiên đi đến hỏi.
Tăng Thư Thư ngẩng đầu nhìn lên, “A” một tiếng rồi nói: “Là Tiểu Vũ à?”
Vương Tế Vũ đi đến bên cạnh bàn liền thấy trên bàn trước mặt Tăng Thư Thư có một cái hồ lô màu vàng thường ngày vẫn đựng thuốc, nhìn qua cũng không biết xuất xứ từ đâu. Nhưng thỉnh thoảng Tăng Thư Thư quét mắt nhìn sang hồ lô, trong ánh mắt có mấy phần kì lạ. Tăng Thư Thư cảm giác được ánh mắt có chút kì quái của Vương Tế Vũ, ngẩng lên nhìn nàng một cái rồi nói: “Ngươi đến đây làm gì đấy?”
Vương Tế Vũ cười nói: “Sư phụ, con tới cầm thuốc đi đưa cho sư tổ dùng.”
“À, à đúng rồi.” Tăng Thư Thư trong một giây liền tỉnh ngộ lại, gật đầu lia lịa, nói: “Vậy người nhanh đi lấy thuốc đi.”
Vương Tế Vũ đáp ứng một tiếng, liền đi về bên cạnh giá thuốc. Có điều là mới đi được năm sáu bước chợt nghe cái bàn sau lưng nhẹ vang lên một tiếng “phụt”. Nàng quay đầu nhìn lại thì thấy Tăng Thư Thư đang cầm hồ lô rồi rút nút lọ ra, đổ đan dược bên trong ra bàn.
Trong khoảng thời gian ngắn chỉ nghe “lạch cạch lạch cạch” không ngừng bên tai, tựa như tiếng ngọc rơi ra. Đan dược kia chính là thứ dùng để phân phát cho đệ tử mới dùng thử – Ích Cốc Đan. Vương Tế Vũ không hiểu chuyện gì, nhất thời hai mắt mở to. Chỉ thấy Tăng Thư Thư mặt không đổi sắc nhìn đống Ích Cốc Đan tròn căng trên bàn, sau đó đưa tay qua từ từ bắt đầu đếm:
“Một, năm, mười, mười lăm, hai mươi, hai mươi lăm, hai mươi sáu, hai mươi bảy, hai mươi tám…”
Thanh âm của hắn từ từ trầm thấp xuống nhưng cặp mắt chẳng biết tại sao lại sáng lên. Hắn nhắm mắt suy tư trong chốc lát, sau đó chậm rãi lắc đầu lầm bầm, cười cười nói: “Quả nhiên, theo như lời nói mỗi ngày một viên thì số lượng ít hơn…”
Vương Tế Vũ lấy đan dược xuống. Tổng cộng ba loại chia ra chứa ở hai bình ngọc màu khác nhau bên trong tiểu hồ lô màu đen. Nàng đặt vào bên trong một khay gỗ thông cầm lên đi trở về bên cạnh bàn. Lúc này Tăng Thư Thư đã đem Ích Cốc Đan rơi lả tả trên bàn thu thập lại. Hắn ngẩng đầu nhìn thấy Vương Tế Vũ nâng đan dược đi đến, chần chờ một chút rồi nói: “Đi thôi, ta đi cùng với ngươi.”
Vương Tế Vũ đáp ứng, liền đi theo sau Tăng Thư Thư ra khỏi dược thất. Động phủ mà Tăng Thúc Thường tĩnh tu tại Phong Hồi Phong là một nơi yên tĩnh, cách Minh Lô Hiên một khoảng rất xa. Dù thế, Vương Tế Vũ thường ngày đến đưa thuốc nên đã thông thạo. Về phần Tăng Thư Thư thì đối với đạo hạnh của hắn lại càng dễ dàng. Cũng không lâu lắm, hai người bay qua một sườn núi nhỏ rồi ngừng lại ở trước một sơn động trong một rừng thông u tĩnh. Phóng mắt nhìn xuống nơi này núi rừng tĩnh lặng, chim hót u u. Bên ngoài sơn động là một mảng đất trống hơn mười trượng vuông, thấy nhiều cỏ xanh. Ánh mặt trời xuyên qua bóng cây rậm rạp chiếu xuống mặt đất, ấm áp vô cùng.
Tăng Thư Thư ho khan một tiếng, mới nghĩ sẽ hướng trong sơn động mà lớn tiếng thông báo, ai ngờ vừa ho khan xong liền nghe một âm thanh già nua nói: “Là Thư Thư à, đã đến thì vào ngay. Con mẹ nó, ở bên ngoài ho khan vớ vẩn làm cái gì.”
Tăng Thư Thư cứng miệng trong một giây, cười khổ một tiếng rồi mang theo Vương Tế Vũ đang che miệng cười trộm mà đi vào. Trong động cũng không âm u, trừ cửa động trống trải ra còn mở hai cửa sổ ở bên trên, ban ngày nhìn sáng rực rỡ. Ngoại thất phía trước động phủ rộng rãi, có một cái bàn để tất cả dụng cụ hằng ngày. Chắn ở cửa vào bên trong là một cái bình phong tiên hạc bay lượn, nhìn vào hơi mờ nhưng loáng thoáng có thể thấy là bày biện khá đơn giản, ngoài bồ đoàn thì chỉ có một hai bức tranh chữ treo trên tường mà thôi.
Một thân ảnh già nua từ trên giường đứng dậy, từ từ đi ra.
Râu tóc bạc trắng, nếp nhăn đầy trên mặt. Tuy dung mạo khí sắc không thể gọi bằng hai chữ tiều tụy, nhưng thoạt nhìn cũng không thấy khác người phàm tục là bao. Lấy thân phận của Tăng Thúc Thường khi trước, vậy mà hình dáng lại như thế này, đúng là nguyên khí đã giảm hơn trước rất nhiều.
Tăng Thư Thư nhìn thoáng qua phụ thân, khóe mắt khẽ co quắp một chút, thần sắc trên mặt ngưng trọng lại mấy phần. Nhưng mà thần thái cũng khôi phục lại bình thường rất nhanh, lộ ra một nụ cười. Còn Vương Tế Vũ thì bước nhanh đi đến đỡ lấy Tăng Thúc Thường, mỉm cười nói: “Sư tổ, con tới đỡ người.”
Tăng Thúc Thường năm xưa từng làm thủ tọa Phong Hồi Phong nên ngày thường khí độ uy nghiêm. Đừng nói là đệ tử trong môn đều kính sợ, ngay cả con ruột lão là Tăng Thư Thư gặp lão cũng như là chuột thấy mèo vậy. Nhưng lúc này tính tình lão có chút thay đổi, lão dùng thần thái ôn hòa cười với Vương Tế Vũ một cái rồi mặc cho tiểu cô nương này đỡ cánh tay mình đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống. Lão cũng không đả động gì đến Tăng Thư Thư mà hướng về Vương Tế Vũ cười nói: “Tiểu Vũ quả nhiên là một cô nương có tâm địa thật tốt. Tương lai không biết gia hỏa nhà ai có phúc khí cưới ngươi về làm lão bà đây?”
“Ứ ừ!” Vương Tế Vũ nhất thời mặt đỏ má hồng. Ai mà ngờ đỡ sư tổ một chút đã bị lão trêu cợt. Phát giận ra thì nàng không dám, chỉ hờn dỗi một tiếng rồi nói: “Sư tổ, ngài cũng lớn tuổi lắm rồi nha, sao lại nói ra những lời như thế?”
“Nói cái gì? Buôn chuyện phiếm thôi mà.” Tăng Thúc Thường ha ha trả lời.
Vương Tế Vũ hừ hừ hai tiếng, quay đầu nhìn sang Tăng Thư Thư. Lúc này Tăng Thư Thư ở bên cạnh bàn đã ngồi xuống, cười khoát tay nói: “Được rồi, Tiểu Vũ ngươi có thể đi, nơi này có ta là được rồi.”
Vương Tế Vũ gật đầu, xoay người hướng Tăng Thúc Thưởng thi lễ một cái rồi lui ra ngoài. Phụ tử hai người nhìn bóng lưng đầy thanh xuân đang khoan khoái đi ra cửa động, sau đó đồng thời thu hồi ánh mắt. Tăng Thúc Thường cười cười: “Tiểu Vũ thật là một cô nương tốt.”
Tăng Thư Thư mỉm cười nói: “Đúng vậy.” Vừa nói hắn vừa thuần thục kéo khay gỗ thông rồi lấy bình ngọc đổ đan dược ra, sau đó đứng lên đi sang bên cạnh rót một chén nước và trở lại đưa cho phụ thân.
Tăng Thúc Thường nhận lấy chén đan dược nhưng không uống ngay mà sắc mặt lạnh nhạt nhìn những đan dược trong tay. Sau một lúc lâu, lão ngẩng đầu lên thản nhiên nói: “Còn có thể kéo dài được đến bao lâu?”
Tăng Thư Thư mặt liền biến sắc, nhưng ngay sau đó lại cười lớn một tiếng rồi nói: “Cha, người nói bậy bạ cái gì đó, mau uống đan dược đi.”
Tăng Thúc Thường lặng yên nhìn hắn. Dưới ánh mắt soi mói một cách bình tĩnh của lão, chẳng biết tại sao Tăng Thư Thư lại không dám nhìn, mi mắt thõng xuống. Tăng Thúc Thường khẽ mỉm cười, không nói thêm gì nữa mà đem đan dược đổ vào miệng rồi uống hai ngụm nước nuốt hết vào.
Lúc này Tăng Thư Thư mới thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy thu thập bình bình lọ lọ, muốn nhân cơ hội này lẻn đi thì bỗng nhiên nghe Tăng Thúc Thường vỗ nhè nhẹ lên bàn và nói: “Thư Thư, ngồi xuống đi, trò chuyện với ta một lát.”
Tăng Thư Thư ngơ ngác một chút rồi vội vàng đáp ứng: “Được ạ.”, tiện tay để cái khay qua một bên rồi ngồi bên phụ thân. Nhưng vừa nhìn sắc mặt Tăng Thúc Thường bỗng nhiên hắn lại chần chừ, sau đó không nhịn được đưa tay ra bắt mạch cho lão. Tăng Thúc Thường lắc đầu cười nói: “Tốt mà, ta không có việc gì đâu. Tu luyện nhiều năm như vậy mà thân thể chính mình còn không thể hiểu sao?”
Thư Thư lúc này mới ngượng ngùng thu tay về, trong giây phút này cũng không biết nói cái gì cho phải.
Tăng Thúc Thường trầm ngâm chốc lát, cuối cùng cũng mở miệng hỏi hắn: “Thư Thư, ngươi tiếp chưởng thủ tọa Phong Hồi Phong cũng đã lâu, tình hình đệ tử trong mạch như thế nào ngươi có biết không?”
Tăng Thư Thư ngơ ngác một chút, không nhịn được nói: “Cha, bây giờ thất mạch hợp nhất, cũng không còn cái gì là thủ tọa Phong Hồi Phong nữa rồi chứ đừng nói đến đệ tử…”
Lời nói chưa dứt, liền thấy Tăng Thúc Thường nhàn nhạt liếc hắn hắn một cái, Tăng Thư Thư nhất thời có chút nói không nên lời. Chần chừ một chút, rốt cục hắn vẫn phải khẽ thở dài một hơi rồi nói: “Trong hàng đệ tử đời sau xuất từ nhất mạch sâu xa mà nói, trước mắt có thể xem là không tệ chút nào. Mặc dù vẫn còn kém Thông Thiên Phong nhưng so với Long Thủ Phong cũng không kém là bao. Trong chúng đệ tử, hiện nay tu hành cao nhất chính là hai người Âu Dương Kiếm Thu cùng Liễu Vân. Nhưng mà theo con thấy về tương lai thì người có thiên tư cao nhất cùng thành tựu lớn nhất chỉ sợ ngược lại chính là Tiểu Vũ.”
Tăng Thúc Thường trầm ngâm trong chốc lát rồi chậm rãi gật đầu: “Ánh mắt ngươi rất đúng, những năm qua coi như cũng có mài luyện.”
Tăng Thư Thư cười cười nói: “Cha, xem người nói gì kìa, ta cũng không phải là đứa trẻ vĩnh viễn không trưởng thành. Dù nói thế nào ta bây giờ cũng là trưởng lão thứ năm của Thanh Vân Môn mà, không phải sao?”
Tăng Thúc Thường trừng mắt liếc hắn một cái. Tăng Thư Thư hì hì cười một tiếng để lộ ra nét đơn thuần của tuổi trẻ làm cho Tăng Thúc Thường nhìn bỗng nhiên ngẩn ra, vốn là định mắng mấy câu nhưng chẳng biết tại sao lại nói không nên lời. Lão cúi đầu cầm lấy chén nước trong tay từ từ hớp một ngụm. Trầm mặc một lát sau, sắc mặt khôi phục lại vẻ bình tĩnh, lão nói: “Gần đây trong môn mọi chuyện có tốt không?”
Tăng Thư Thư suy nghĩ một chút rồi nói: “Không có việc đại sự gì, hết thảy đều ổn. Trừ trong biệt viện đang tiến hành hội thi Thanh Vân. Gần đây người của Hạo Thiên Kiếm phái ở Vân Châu đến bái phỏng. Mặc dù giữa cuộc gặp mặt có chút rắc rối xảy ra, nhưng mà bây giờ tất cả đã qua. Trừ lần đó ra thì không có chuyện gì để nói. Bây giờ thất mạch hợp nhất, Tiêu sư huynh nắm quyền chỉ huy, Thanh Vân Môn dần dần đã hình thành bộ dáng hưng thịnh. Nhưng mà…” Hắn vừa nói đến đoạn này chẳng biết sao chân mày nhíu lại, nói đến hai chữ “nhưng mà” thì lời nói bỗng nhiên ngừng lại, chỉ khẽ lắc đầu, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.
Tăng Thúc Thường nhìn hắn một cái, nói: “Nhưng mà như thế nào?”
Tăng Thư Thư cau mày nói: “Cha, lão gia ngài ở đây an tâm tĩnh dưỡng là được, cần gì hao tâm tốn sức rảnh rỗi đi lo chuyện trong môn?”
Tăng Thúc Thường thản nhiên nói: “Tĩnh dưỡng, tĩnh dưỡng. Quá yên lặng đến mức người ở không được rồi. Được rồi, nói chuyện trong môn để ta nghe một chút thì có làm sao. Nói đi, nhưng mà cái gì?”
Tằng Thư Thư thở dài một hơi, do dự một chút, rốt cục vẫn phải thản nhiên nói ra: “Ngày hôm nay bổn môn nhìn càng ngày càng hưng thịnh, nguyên khí khôi phục hơn phân nửa, vốn là chuyện đáng mừng. Tiêu sư huynh chủ trì sự vụ trong môn là người cũng có năng lực. Chẳng qua bây giờ thất mạch hợp nhất, Tiêu sư huynh quyền thế rất cao. So với bổn môn ngày xưa, ngày nay quyền binh của hắn thậm chí còn vượt Đạo Huyền sư bá năm xưa. Nhưng so về đạo hạnh hay danh vọng thì Tiêu sư huynh vẫn kém hơn Đạo Huyền sư bá một chút. Cũng chính vì thế mà trong bổn môn mặc dù nhìn như yên ắng nhưng cũng có không ít người bí mật không phục trong lòng.”
Khóe miệng hắn nhếch lên, ý như không màng lắm, nhưng thần sắc vẫn mang theo mấy phần đau buồn âm thầm, thấp giọng nói: “Trước mắt thế cục thật tốt, không có việc gì. Con chỉ lo lắng là đến thời điểm có dị biến thì không khỏi tránh được ẩn họa ngầm bên trong.”
Tăng Thúc Thường yên lặng gật đầu nhưng thần sắc lúc này vẫn hết sức bình tĩnh. Trầm ngâm một lát sau, lão nói: “Ngươi suy nghĩ như vậy không phải là không có đạo lý. Nhưng mà ngươi dù sao vẫn còn trẻ tuổi, đối với những việc sâu xa của bản môn vẫn không hiểu nhiều lắm. Có một số việc ngươi không biết.”
Tăng Thư Thư chân mày nhếch lên, nhìn về phụ thân.
Tăng Thúc Thường cười cười rồi nói: “Bổn môn truyền thừa đã hơn hai ngàn năm, từ khi tổ sư Thanh Vân Tử sáng lập ra môn phái, rồi đến Thanh Diệp tổ sư trùng hưng, lúc đó danh chấn thiên hạ vì làm lãnh tụ chánh đạo. Bao nhiêu năm tháng qua, có khi nào người nghe nói vị chưởng giáo chân nhân nào của bổn môn là môn đệ của các mạch khác chưa?
Tăng Thư Thư giật mình cả kinh, ngạc nhiên nói: “Cha, lời này của người là ý gì?”
Tăng Thúc Thường khẽ lắc đầu nói: “Không có, chưa từng có qua! Bất cứ lúc nào chức vị chưởng môn cũng là đích tôn đệ tử của Thông Thiên Phong nắm giữ. Nhiều năm rồi, mọi người cũng cảm thấy đó là chuyện đương nhiên. Ngươi từ trước đến nay tự xưng là thông minh, ngươi có nghĩ đến trong chuyện này có nguyên do hay không?”
Tăng Thư Thư ngạc nhiên mà trầm mặc trong chốc lát, hiển nhiên là chẳng bao giờ nghĩ đến việc ấy. Thật ra cũng khó trách Tăng Thư Thư, cái lệ cũ hai nghìn năm tuổi này của Thanh Vân Môn đã sớm làm cho mọi người thành thói quen, căn bản là sẽ không ai nghĩ xem chuyện này rốt cuộc là có đúng hay không, hoặc là có nguyên nhân gì. Nói tóm lại cứ như vậy mà tiếp tục là tốt rồi.
Tăng Thúc Thường thản nhiên nói: “Chức vị chưởng giáo quyền cao chức trọng. Thất mạch của bổn môn từ trước tới giờ có nhiều kì tài tuấn kiệt nhưng cho đến nay chức vị này vẫn thuộc về Thông Thiên Phong là vì từ xưa đến nay đích tôn luôn cho ra nhiều kỳ tài nhất. Người có đạo hạnh cao nhất ở các mạch khác cũng chỉ so được với nhân vật thường thường ở Thông Thiên Phong.” Lão nhẹ nhàng thở một hơi, ánh mắt thêm mấy phần ngưng trọng nhìn chằm chằm vào một nơi vô định, trong chốc lát tựa như đang nhớ lại chuyện cũ. Một lát sau lão nhẹ giọng nói: “Những chuyện này cũng đã sớm có người âm thầm chú ý tới. Chẳng qua là không ai có bằng chứng thì lấy gì nói đây? Kết quả là cứ tiếp tục như vậy đời này truyền sang đời khác.”
“Ngày xưa trước khi sư tổ qua đời đã từng nói với ta chuyện này. Hai người chúng ta thương nghị hồi lâu cuối cùng cũng cảm thấy trong chuyện này hẳn là chỉ có đích tôn họ biết, còn lại sáu mạch cũng không hay biết gì bí mật này.”
“Bí mật?” Tăng Thư Thư lại cả kinh, trong nhất thời có chút cảm giác như kinh hãi, như bất an. Hắn tiếp lời: “Bí mật gì?”
“Không biết. Trừ mấy người đích tôn kia thì khẳng định là không ai biết cả.” Tăng Thúc Thường cười cười rồi nói: “Nhưng mà ta với sư tổ lén suy luận thì cảm thấy nếu thật có loại bí mật này thì chỉ sợ mấu chốt hơn phân nửa khả năng là ở cấm địa của bổn môn – “Huyễn Nguyệt động phủ” phía sau núi Thông Thiên Phong.”
“Huyễn Nguyệt động phủ?”
Tăng Thúc Thường gật đầu nói: “Không sai. Từ trước tới nay, Huyễn Nguyệt động phủ là trọng địa của bổn môn, cho tới bây giờ cũng chỉ cho phép một mình chưởng giáo chân nhân tiến vào. Trong động phủ có cái gì thì tất cả chưởng giáo chân nhân đều giữ kín như bưng, chưa bao giờ chịu tiết lộ nửa phần. Hơn nữa Huyễn Nguyệt động phủ năm xưa chính là nơi Thanh Diệp tổ sư bế quan, tất cả thần công tiên pháp cũng có thể nói là từ nơi này mà truyền ra.”
Tăng Thư Thư im lặng một hồi lâu, vẻ mặt biến ảo, dường như vì nghe nói chuyện này mà có chút giật mình. Tăng Thúc Thường nhìn hắn một cái rồi nói: “Thanh Vân môn từ khi lập phái đến nay đã hơn hai nghìn năm, quãng thời gian này thực sự rất dài. Dõi mắt nhìn ra thiên hạ, các phái Tu Chân Giới dường như chính là một dị số. Duy nhất có thể cùng chúng ta ganh đua thời gian lập phái…” Lão cười cười, trong lời nói bỗng nhiên mang theo chút đắc ý kì quái, nhẹ giọng nói: “Cũng chỉ có một Ma Giáo mà thôi.”
Thư Thư vừa nghe thì sắc mặt đại biến, ngạc nhiên hỏi: “Cha, người nói cái gì?”
Tăng Thúc Thường khoát tay, không nói thêm bất cứ thứ gì về chuyện này nữa. Đồng thời trên khuôn mặt già nua cũng toát ra mấy phần mệt mỏi. Trầm mặc một lát sau, lão nói: “Thư Thư, cha mặc dù già rồi nhưng tự tin mắt vẫn còn tốt. Tiêu Dật Tài mặc dù như lời ngươi nói là danh vọng đạo hạnh vẫn còn thua xa Đạo Huyền sư huynh ngày xưa, nhưng hắn chính là ái đồ đich thân Đạo Huyền sư huynh truyền dạy, tâm cơ thủ đoạn là không chỉ đơn giản là lợi hại thôi. Cộng thêm ngày xưa nếu nói riêng về tư chất, hắn cũng là đệ nhất trong thất mạch võ hội. Đồng lứa đệ tử trẻ tuổi cũng là một nhân vật tuyệt đỉnh. Nếu ta suy đoán không sai thì Huyễn Nguyệt động phủ thực sự có bí mật tồn tại. Người này đạo hạnh tu hành tương lai cũng không thể khinh thường.”
Lão từ từ chống tay vào bàn đứng lên, thân thể đột nhiên run rẩy một chút. Tăng Thư Thư vội vàng đi qua đỡ lấy. Tăng Thúc Thường chăm chú nhìn con trai, đưa tay ra, vỗ nhẹ nhẹ lên bờ vai của hắn, nói: “Thanh Vân hưng thịnh nhưng từ trước đã có nhiều khúc chiết ám đấu trong môn. Chỉ vì trong bổn môn có quá nhiều nhân tài thiên tư siêu quần, thật cũng không xem là cái gì. Nhưng tương lai trong môn nếu có tranh đấu, lấy cặp mắt của ta mà đoán chỉ sợ người bên cạnh cũng chưa chắc có thể dễ dàng rung chuyển Tiêu Dật Tài. Ngươi tốt nhất hay là nên đứng ở phía hắn.”
Tăng Thư Thư gật đầu thấp giọng nói: “Con hiểu được mà. Cha, người đừng nói nữa mà hao tâm tổn sức. Hay là an tâm nghỉ ngơi đi.”
Tăng Thúc Thường dần dần lộ rõ vẻ mệt mỏi, nhưng nhìn ánh mắt nhìn con trai vẫn lộ ra mấy phần ấm áp yêu thương. Lão không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ gật đầu. Sau đó liền để Tăng Thư Thư đỡ mà chậm rãi đi vào bên trong động thất, nằm lên giường. Cũng không lâu lắm, lão liền ngủ thật say.
Tăng Thư Thư đứng bên giường yên lặng một lúc lâu, xác định phụ thân đã ngủ say, lúc này mới lặng lẽ đi ra khỏi sơn động. Đứng ở mặt đất tại cửa động, ánh mặt trời nhàn nhạt rơi xuống, hắn híp mắt nhìn sắc trời một chút, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư. Đứng tại chỗ một lúc lâu hắn mới cất bước đi tới.
Trở về Minh Lô Hiên ở Phong Hồi Phong, hai gã thủ vệ tiểu lâu thấy hắn tới đây liền hướng hắn hành lễ. Tăng Thư Thư gật đầu rồi trầm ngâm, sau chốc lát thì kêu một người trong đó thấp giọng phân phó hai câu. Đệ tử kia sau khi nghe xong thì đáp ứng một tiếng rồi bước nhanh đi. Tăng Thư Thư cũng không nói thêm gì, cứ như vậy đi vào Minh Lô Hiên. Trở lại dược thất và ngồi xuống, trên mặt hắn lộ ra vẻ ngưng trọng, mơ hồ còn có mấy phần lo lắng.
Dược thất an tĩnh không một tiếng động. Ước chừng sau một chén trà thời gian, một trận tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, người mới tới cùng đệ tử thủ vệ thấp giọng nói chuyện với nhau hai câu, sau đó bước vào trong, mặt mày anh tuấn, khí độ tiêu sái, cũng là môn hạ đệ tử đắc ý nhất của Tăng Thư Thư – Âu Dương Kiếm Thu.
Đi vào dược thất, thấy Tăng Thư Thư đang ngồi bên cạnh bàn, Âu Dương Kiếm Thu không dám chậm trễ liền tới làm lễ ra mắt, đồng thời trên mặt hiện vẻ hỏi thăm: “Sư phụ, nghe nói là người muốn gặp con?”
Tăng Thư Thư gật đầu: “Mấy ngày nay ngươi cũng thường xuyên đi xuống biệt viện dưới chân núi làm thủ vệ, đối với việc Thanh Vân môn tuyển đệ tử cũng xem không ít, theo ngươi trong đó có thể có nhân vật xuất sắc không?”
Âu Dương Kiếm Thu ngẩn ra, không nghĩ tới đột nhiên sư phụ lại hỏi chuyện này. Phải biết rằng trong ngũ đại trưởng lão thì Tiêu Dật Tài nắm giữ toàn cục, Tăng Thư Thư là hạng người thông minh tháo vát, được xưng là cánh tay đắc lực phụ tá cho Tiêu Dật Tài. Ngày thường xử lý sự vụ bận rộn cũng không có nhúng tay vào việc chiêu nạp môn hạ của Thanh Vân môn. Còn lại hai vị trưởng lão, Lục Tuyết Kỳ từ trước đến nay rất ít xử lý công việc, cho nên tuyển mộ cho Thanh Vân môn đều do Tống Nhân Từ trong coi. Những thứ khác không nói, nhưng thường ngày trông coi việc này chính là những đệ tử của Tống Đại Nhân.
Chẳng qua hiện nay Thanh Vân môn thất mạch hợp nhất, trưởng bối thì không kể nhưng nhiều đệ tử cũng bị điều khiển đi làm nhiệm vụ. Âu Dương Kiếm Thu đứng yên trầm ngâm một lát rồi nói: “Hồi bẩm sư phụ, lần này quy mô tuyển lựa hơn xa lúc trước. Đệ tử ở trong biệt viện hai tháng, nhìn sơ thì năm nay có nhiều người mới, tư chất cao có không ít. Trong đó nổi bật có đám người Phong Hằng, Quảng Cao, Tô Văn Thanh, Đường Âm Hổ. Chỉ trong hai tháng bọn họ đã tu luyện Thanh Phong quyết lên cảnh giới tầng thứ ba, tư chất thiên phú không thể bảo là không mạnh được. Đợi một thời gian, nếu có thể bái nhập làm Thanh Vân môn hạ, chỉ sợ thành tựu không thể hạn định được.
Tăng Thư Thư nhìn Âu Dương Kiếm Thu một lát, chỉ thấy sắc mặt hắn thản nhiên không chút vẻ kinh dị, trong lòng coi như hài lòng. Đem những cái tên này điểm qua một lần, Tăng Thư Thư bỗng nhiên nhíu chân mày. Hắn mặc dù không thể nào quản việc tuyển mộ nhưng cũng hiểu rõ chút ít. Hơn nữa những đệ tử tham gia tuyển mộ thường thì chỗ dựa phía sau cũng không đơn giản, cũng là điều một Thanh Vân trưởng lão như hắn cần để ý. Chỉ thấy hắn suy tư một lát, sau cùng khẽ lộ ra một nụ cười khổ rồi lắc đầu, nuốt một hơi thản nhiên nói: “Cũng đều là người có gia thế xuất thân?”
Âu Dương Kiếm Thu gật đầu, trên mặt cũng có mấy phần bất đắc dĩ: “Vâng.”
Tăng Thư Thư yên lặng trong chốc lát rồi cười nhạt. Sau đó đem việc này bỏ mặc. Đổi giọng hỏi đệ tử: “Đúng rồi, có một nữ đệ tử đang làm nhiệm vụ trong biệt viện, nghe nói là ở phòng chữ Hỏa số mười bảy, tên là Tô Tiểu Liên. Ngươi có ấn tượng gì không?”
Âu Dương Kiếm Thu nhất thời ngẩn ngơ, đứng tại chỗ ngưng thần suy tư một tý rồi nói: “Đệ tử biết có người này, hình như người phát hiện ra thi thể của gian tế ma giáo trà trộn vào cuộc tuyển mộ ngoài ý muốn bỏ mình vài ngày trước chính là nàng.”
Tăng Thư Thư gật đầu: “Chính là nàng.”
Âu Dương Kiếm Thu hồi tưởng lại: “Tô Tiểu Liên người này thường ngày tựa hồ rất mờ nhạt. Nếu không phải sự kiện kia phát sinh đệ tử thật là không có chú ý tới nàng. Sư phụ đột nhiên hỏi nàng, chẳng lẽ là có chuyện gì?”
Tăng Thư Thư trầm ngâm chốc lát, sau đó hướng đệ tử vẫy vẫy tay ý bảo Âu Dương Kiếm Thu tiến lên phía trước. Âu Dương Kiếm Thu có chút không hiểu, tiến lên phía trước mấy bước đến bên cạnh Tăng Thư Thư. Tăng Thư Thư hạ thấp giọng ghé vào tai hắn nói mấy câu. Âu Dương Kiếm Thu sắc mặt dần ngưng trọng, vẻ mặt biến ảo. Chốc lát sau thì đứng thẳng người rồi gật đầu nói: “Đệ tử đã rõ.”
Tăng Thư Thư lạnh nhạt nói: “Ngươi cũng không cần quá mức dè chừng. Bên cạnh lưu ý nàng nhưng đừng để nàng phát giác. Nếu đột nhiên có cái gì khác với người thường liền tới báo cho ta.”
Âu Dương Kiếm Thu ôm quyền nói: “Vâng.”
Tăng Thư Thư phất phất tay: “Tốt lắm, không còn việc gì nữa, ngươi đi đi.”
Âu Dương Kiếm Thu thi lễ với hắn một cái rồi lui ra ngoài. Dược thất trong Minh Lô Hiên lại chìm vào yên tĩnh. Tằng Thư Thư ngồi một mình, trên mặt từ từ hiện lên một vẻ suy nghĩ sâu xa.
Trong Thanh Vân biệt viện, cuộc sống vẫn bình yên trải qua. Từ Đại Trúc Phong trở về, Vương Tông Cảnh cũng không hiển lộ ra bất kì dấu hiệu khác người nào. Ngược lại so với thường ngày còn càng thêm trầm mặc lặng lẽ. Thậm chí ngay cả thường ngày thường xuyên đi ra ngoài đi lại mấy lần cũng giảm bớt nhiều.
Cho dù bây giờ tuổi hắn không lớn nhưng vẫn có thể mơ hồ cảm giác được vận mệnh mình đang dần dần chuyển hướng. Hai vị tuyệt đối có thể coi như là hai nhân vật đứng đầu Thanh Vân môn, hiển nhiên cũng là nhân vật tuyệt đỉnh Thần Châu Hạo Thổ trong giới tu chân, giống như đang đồng thời tài bồi hắn. Có đôi khi hắn trong mộng tỉnh lại, mặc dù biết đường tương lại chưa hẳn đã tốt nhưng vẫn có một loại cảm giác như đang nằm mộng.
Tiêu Dật Tài truyền cho hắn pháp quyết Thái Cực Huyền Thanh đạo, thanh chánh đại khí, so với Thanh Phong quyết tuyệt đối không chỉ cao minh hơn vài lần. Vừa mới tu luyện đã làm cho Vương Tông Cảnh không tự chủ được mà say mê, có cảm giác như muốn ngừng mà không được. Mà Trương Tiểu Phàm ở trên Đại Trúc Phong cứ cách bảy ngày lại chờ hắn lên núi để dạy bảo hắn, kể cho hắn nghe lịch sử các nhân vật lúc trước, các chi nhánh, phe phái của ma giáo, quan trọng nhất là còn có đủ loại kì công dị pháp, thủ đoạn giết người. Tuy nói thời gian ngắn ngủi vẫn chưa hiểu thấu đáo nhưng sự âm độc tàn nhẫn, tư tưởng kì diệu trong đó cũng đã làm cho Vương Tông Cảnh kinh tâm động phách, phảng phất thấy được hắc ám bí cảnh đang từ từ mở ra trước mắt.
Ma giáo, ma giáo. Một chữ “Ma” bị kêu mấy ngàn năm cũng không phải chỉ là lời đồn.
Nhưng chẳng biết tại sao, rõ ràng là bàng môn tà thuật thì khác hẳn với chánh đạo, nhưng Vương Tông Cảnh cùng vị đầu bếp thần bí có thân phận khó lường tiếp xúc mà đáy lòng không nảy sinh chút cảm giác hoài nghi nào. Ngược lại, từ lúc bắt đầu có một chút kính sợ trở nên ngày càng khâm phục kính phục. Cử chỉ lời nói, khí độ nói năng của người nọ lơ đãng lộ ra vẻ tang thương trong nụ cười ấm áp, giống như ánh mặt trời nhàn nhạt, mặc dù tầm thường cũng ảnh hưởng ngày càng sâu đến hắn.
Vương Tông Cảnh mất đi song thân từ khi còn rất nhỏ, cùng tỷ tỷ Vương Tế Vũ nương tựa lẫn nhau mà lớn lên. Mười mấy năm qua chẳng bao giờ gặp một nam tử cường đại và thành thục tự tin như vậy mà lại còn kiên nhẫn dạy cho mình. Lâm Kinh Vũ mặc dù cũng là nhân vật kinh tài tuyệt diễm tuyệt đỉnh nhưng dù sao tiếp xúc quá ít, trong lòng thiếu niên dù từng kính như người trời nhưng phút này vô tình cũng đã bị Trương Tiểu Phàm thay thế.
Duy nhất có thể đánh đồng vị trí cùng Trương Tiểu Phàm trong lòng Vương Tông Cảnh chính là người mang theo một tia thần bí, cảm giác phảng phất như đứng cùng bóng ma – Tiêu Dật Tài. Nhắc tới cũng kỳ, rõ ràng hai người dạy dỗ hắn là hai loại người hoàn toàn trái ngược nhau. Một chánh một tà, Tiêu Dật Tài minh mà Trương Tiểu Phàm ám. Nhưng trải qua mấy ngày nay, để lại cho Vương Tông Cảnh ấn tượng vô cùng cổ quái là dường như trên người Tiêu Dật Tài có một bóng ma bao phủ, mà ngược lại Trương Tiểu Phàm truyền cho hắn ma giáo dị thuật lại giống như vẫn đứng ở nơi mặt trời ấm áp.
Trừ truyền thụ cho hắn Thái Cực Huyền Thanh đạo pháp quyết ra, Tiêu Dật Tài quả nhiên như lời nói lúc trước, cứ cách ba ngày lại gặp phía sau núi mà truyền thụ một lần. Kiểu gì cũng có mặt đúng hẹn, bất kể mưa gió, lấy thân phận của một chưởng giáo tôn sư như hắn mà xét cũng đủ cho Vương Tông Cảnh cảm động trong lòng, thậm chí không khỏi cảm thấy có chút sợ hãi.
Mà Tiêu Dật Tài cũng chẳng bao giờ hỏi Vương Tông Cảnh bất kì chuyện gì có liên quan đến Trương Tiểu Phàm. Trừ việc tỷ mỉ chỉ đạo Thái Cực Huyền Thanh, hắn kể chuyện cho Vương Tông Cảnh nghe, có lúc là thiên hạ đại thế, có lúc là môn phái dật văn, hoặc là kể một ít đạo lý làm người, sắc mặt lãnh đạm. Ngay cả khi hai người gặp gỡ thường là ở dưới gốc đại thụ trong rừng rậm sâu thẳm vào ban đêm nhưng dưới ánh trăng nhàn nhạt, nam tử kia đứng chắp tay, thân ảnh xúc động nhìn trời đều rơi vào trong mắt Vương Tông Cảnh.
Đường tương lai đến tột cùng sẽ là như thế nào đây?
Vương Tông Cảnh không biết, Tiêu Dật Tài, Trương Tiểu Phàm cũng không biết, thế gian này cũng sẽ không có người biết đến.
Chỉ có thay đổi khôn lường, mặt trời lên mặt trăng xuống, cuộc sống từng ngày lặng lẽ trôi qua, chúng sinh thân bất do kỉ đi về phía trước mà thôi.
Trong nháy mắt, cuộc sống an tĩnh trong Thanh Vân môn lại qua ba tháng. Hôm nay đã vào tháng chạp, từ thu bắt đầu sang mùa đông, mặc dù vẫn chưa có tuyết rơi nhưng khí trời đã dần dần rét lạnh. Nhưng mà tu luyện càng lâu, thân thể Vương Tông Cảnh vốn đã cường tráng nay đã không hề sợ cái lạnh nữa. Huống chi trước đó không lâu, hắn âm thầm tu luyện Thái Cực Huyền Thanh đạo đã chính thức lên một bậc thang mới, tu thành cảnh giới tầng thứ nhất. Tiêu Dật Tài cũng theo đó mà truyền cho hắn pháp quyết tầng hai.
Một ngày đầu tháng chạp, Tiểu Đỉnh trở về núi.
Cũng giống như ngày thường, Vương Tông Cảnh không muốn cùng Tiểu Đỉnh đồng hành, để hắn đi trước chờ ở sơn môn, sau đó mình đi theo. Tiểu Đỉnh cũng theo thói quen mà cười hì hì, mang theo Đại Hoàng, Tiểu Hôi đi trước. Vương Tông Cảnh trong phòng chờ, mọi thứ đã chuẩn bị thỏa đáng. Nghĩ đến sắp được gặp lại Trương Tiểu Phàm mà trong lòng không nhịn được một trận kích động. Mấy ngày nay hắn cùng Trương Tiểu Phàm trên Đại Trúc Phong, mặc dù vô danh thầy trò nhưng trong lòng đối với hắn kính yêu cũng ngày càng tăng.
Đợi trong phòng một lát, hắn mở cửa phòng đi ra ngoài. Mới đi ra tòa viện, chợt thấy Cửu Điêu Tứ thường ngày rất ít xuất hiện nay lại đứng trong sân. Cùng lúc đó Tô Văn Thanh cầm trong tay quyển sách ngồi dựa phía trước cửa sổ tựa hồ như đang nở nụ cười ôn hòa cùng Cửu Điêu Tứ nói chuyện. Lúc này thấy Vương Tông Cảnh đi ra cũng quay đầu nhìn lại, mỉm cười bắt chuyện: “Vương công tử, đi ra ngoài sao?”
Cửu Điêu Tứ đảo mắt nhìn lại chỉ thấy Vương Tông Cảnh bước đi. Nhiều ngày không thấy, Vương Tông Cảnh nhìn càng thần thanh khí sảng, toàn thân khí thế bừng bừng, mặc dù trên mặt nở nụ cười ấm áp nhưng bất tri bất giác lại có thái độ bức người. Cửu Điêu Tứ không khỏi bị ngẩn ra. Vương Tông Cảnh cũng là không tự nhận biết được điều đó. Mấy ngày nay hắn ngày đêm chăm chỉ tu luyện, đạo hạnh tinh tiến, tâm thần hoàn toàn say đắm trong việc tu luyện đạo pháp kì thuật. Vốn là trên người đã mang theo vài phần dã tính hoang dã của rừng rậm, nay lại bị ma luyện lặng lẽ nên càng phát ra rõ rệt.
Vương Tông Cảnh hướng về phía hai người bọn họ mỉm cười bắt chuyện: “Đúng vậy a, ta đi ra ngoài một chút.” Sau đó cũng không nói thêm gì, lập tức hướng ra phía ngoài mà đi. Giờ khắc này trong lòng hắn chỉ nghĩ muốn lên đỉnh Đại Trúc Phong, còn tâm địa nào nhớ đến người khác. Cửu Điêu Tứ nhướng mày nhìn hắn đi ra viện, quay đầu lại chỉ thấy Tô Văn Thanh dựa cửa sổ, ánh mắt nhàn nhạt nhìn bóng lưng của Vương Tông Cảnh như có một tia mất mát lướt qua. Trên mặt Cửu Điêu Tứ bỗng nhiên âm trầm thêm mấy phần.
Đi ra ngoài viện môn, Vương Tông Cảnh liền muốn hướng tới cửa lớn của Thanh Vân biệt viện mà đi. Để cho Tiểu Đỉnh chờ lâu quá cũng không tốt, huống chi lần nào Tiểu Đỉnh cũng đều năn nỉ Đỗ Tất Thư tới đón bọn họ. Đây chính là sư bá tiền bối, Vương Tông Cảnh lá gan lớn hơn nữa cũng không dám làm cho trưởng bối nhân gia chờ hắn.
Chẳng qua, khi hắn đang muốn bước nhanh đi thì chợt nghe đằng sau có một thanh âm gọi hắn lại mang theo mấy phần vui mừng cùng kỳ vọng: “Tông cảnh ca ca, dừng bước đã…”