Tối Cường Hệ Thống

Chương 990: Thiệt Thòi Lớn Rồi!



Người dịch: Sunshine
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Thực lực Lâm Phàm hiện giờ đã lợi hại hơn ba năm trước rất nhiều.

Tất cả những thứ này đều nhờ Vị Lai Vô Lượng Vương Phật.

Trong thời không Tam Sinh, chiến đấu giữa Lâm Phàm và Vị Lai Vô Lượng Vương Phật hết sức kịch liệt, triển khai ra vô số thần thông, điều đó khiến Lâm Phàm tu luyện đến cảnh giới cực cao.

Cuối cùng, sau khi trấn áp Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, thần niệm trả cho Lâm Phàm không ít kinh nghiệm.

Một chỉ điểm ra, bao hàm ý cảnh Kiếm đạo chí cao, không chỗ để trốn, ngay cả thời không chung quanh cũng đều bị phong tỏa.

Ngũ Hành Kiếm ý là vô thượng Kiếm đạo thần thông xếp thứ hai mươi mốt trong Thiên Địa Tông, đặc biệt sau khi được Lâm Phàm dung hợp thành từ năm thành một, lại càng biến thái đến cực điểm.

E rằng, dù là thần thông đứng đầu Thiên Địa Tông cũng chưa chắc địch lại.

– Ngươi….

Minh Sát Lão tổ lộ vẻ kinh hoảng, pháp lực toàn thân bị kiếm ý bao vây như bị chặt đứt, xuất hiện thời gian trống.

Pháp lực toàn thân hắn đọng lại, không cách nào vận chuyển.

Mà ngay lúc này, Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm đã cướp lại Thiên La Địa Võng.

Keng!

Chỉ điểm một cái trên trán Minh Sát Lão tổ, nhưng đối với đối phương mà nói nó vô cùng khủng bố, mồ hôi trên trán lăn xuống, ướt đẫm một mảng.

– Chờ chút!

Minh Sát Lão tổ lên tiếng, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ, hắn đã biết thực lực tên trước mắt này bất phàm, mình không phải đối thủ của hắn.

– Không chờ được!

Khóe miệng Lâm Phàm lộ ra vẻ tươi cười, ngón tay điểm một cái, một vòng lại một vòng như gợn sóng bắt đầu tản ra.

Con ngươi Minh Sát Lão tổ đột nhiên trợn to, thân thể khẽ run, một đạo kiếm ý từ ngón tay Lâm Phàm rót vào cơ thể Minh Sát Lão tổ.

Tất cả mọi người đều không biết đang xảy ra chuyện gì.

Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm nhìn tình huống trong hư không, trong lòng cũng đầy nghi hoặc.

Hắn không biết đại ca và Minh Sát Lão tổ đang làm gì.

Nhưng nhìn tình huống này, thật sự có chút quái dị.

Xoạt xoạt!

Lúc này, hư không an tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng giòn giã.

Âm thanh này như pha lê bị vỡ, lanh lảnh khiến lòng người run sợ.

– Làm sao có khả năng, Minh Sát Lão tổ ta ngang dọc một đời, sao có thể bỏ mạng ở đây?

Minh Sát Lão tổ không cam lòng, hắn là Kim tiên cường giả, ngang dọc thiên địa, một thân tu vi kinh thiên động địa mà.

Lần này hắn tới đây vì nghe La Lập kể, nơi này có tuyệt phẩm Tiên khí.

Thật không ngờ sẽ phải bỏ mạng lại đây.

Lâm Phàm chắp hai tay sau lưng, liếc mắt nhìn Minh Sát Lão tổ, sau đó xoay người đên bên cạnh bọn người Thu Trảm Ngư.

– Đại ca, hắn….

Thu Trảm Ngư khẩn trương nhìn Minh Sát Lão tổ trong hư không, hắn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Xoạt xoạt!

Trên mặt Minh Sát Lão tổ xuất hiện vết nứt, sau đó không ngừng nứt toác, từng mảnh vỡ cứ vỡ vụn, bồng bềnh trong hư không.

Mà thân thể hắn dưới lớp quần áo cũng nứt toác ra, sau đó vạn đạo kiếm ý ngút trời trực tiếp phá thể, từng đạo ánh sáng soi sáng thiên địa.

Thân thể Minh Sát Lão tổ như quả cầu ánh sáng sắp nổ tung, ánh sáng xuyên thấu làm người ta không dám nhìn thẳng.

Ầm!

Một tiếng nổ tung, Minh Sát Lão tổ hung uy hiển hách tan thành mây khói.

– Keng, chúc mừng giết được Kim tiên sơ giai Minh Sát Lão tổ.

– Keng, kinh nghiệm được tăng thêm….

– Keng, thu được vô thượng thần thông Thiên Minh Sát Hàn Công.

Lâm Phàm không ngờ lại thu được một môn thần thông, sau đó cầm trong tay.

Môn thần thông này không yếu, chỉ là thực lực Minh Sát Lão tổ không lớn, lại gặp phải Lâm Phàm biến thái, nếu như những người khác, khi đối đầu với Minh Sát Lão tổ, sợ rằng chỉ có một con đường chết.

Lâm Phàm học môn thần thông này luôn, phù văn thần thông trong cơ thể, lại nhiều thêm một cái.

Cái được thêm vào trong đó, hàn khí bốc lên, có thể đông không gian lại, cũng coi như lấy ra được vô thượng thần thông.

– Minh Sát Lão tổ cứ như vậy bị giết.

Phong Diễm Vân nhìn một màn trước mắt, kinh ngạc không biết nói gì.

Lâm Phàm nhìn Phong Diễm Vân còn lão giả bên cạnh có chút nghi ngờ, không biết hai người này là ai, Thu Trảm Ngư sao quen biết những người này?

Thu Trảm Ngư lập tức kể lại những việc xảy ra trong mấy năm nay cho Lâm Phàm.

Sau khi Lâm Phàm nghe xong, cũng sững sờ.

– Ba năm?

– Đúng đấy, đại ca ngươi đã hôn mê ba năm rồi.

Thu Trảm Ngư nói.

– Trời ạ, Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, tên này dám hãm hại lão tử những ba năm.

Lâm Phàm sau khi biết hết mọi chuyện, lửa giận trong lòng bùng cháy.

Cmn, quá đã kích người đi.

Mới đầu, còn có cảm giác kiếm được chút lời sau khi chôn giết được đạo thần niệm của Vị Lai Vô Lượng Vương Phật.

Nhưng giờ biết mình hôn mê tận ba năm, Lâm Phàm suýt chút nữa thổ huyết.

Lại lãng phí ba năm.

Nếu như trong ba năm này mình đi chém giết cường giả, bây giờ tu vi sẽ cường hãn biết bao nhiêu?

Có lẽ đã sớm đạt tới Thiên Quân cảnh rồi.

Hối hận, sâu sắc hối hận, hắn có loại kích động muốn giết Vị Lai Vô Lượng Vương Phật thêm một lần nữa.

Thở dài một tiếng, phát tiết khó chịu trong lòng.

Thôi! Thôi!

Bây giờ mọi chuyện đã thành ra thế này, mình còn có thể nói cái gì.

– Cảm tạ.

Phong Diễm Vân chấp tay nói, nếu như trước đây nàng có dám giữ hai người Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm lại, nhưng giờ đối với Lâm Phàm, nàng lại không dám có ý nghĩ này.

Bởi vì nàng biết, Phong Lâm Thành nhỏ bé này không thể chói chân được đối phương.

Lâm Phàm gật gật đầu, không nói thêm gì.

Thấy đối phương lạnh nhạt, Phong Diễm Vân có vẻ lúng túng nhưng cũng không dám bất mãn, nàng mặc dù là quốc quân của Phong Lâm Thành, nhưng trong mắt cường giả, cũng chỉ là giun dế.

– Các ngươi định thế nào, theo ta tiếp tục lang bạt hay ở lại Phong Lâm Thành này?

Lâm Phàm hỏi.

– Chắc chắn là cùng đại ca lang bạt thế giới rồi, hiện giờ đại ca đã giết được La Lập, nên Phong Lâm Thành không còn nguy hiểm nữa.

Thu Trảm Ngư cười nói.

– Đúng đấy, bây giờ Phong Lâm Thành đã có năng lực bảo vệ tự thân, trong ba năm này, hai người chúng ta đã mở trường dạy võ đạo, tuy không phải người nào cũng đến tập võ nhưng cũng có không ít học sinh thiên tài.

Nấm Kim Châm nói.

Lâm Phàm cười cợt.

– Không ngờ hai người các ngươi lại làm được nhiều chuyện như vậy, có điều yên tâm đi, nếu như đây đã là quê hương các ngươi, ta cũng sẽ không ngồi xem mặc kệ đâu.

Thời khắc này, Lâm Phàm lật bàn tay, triển khai Bản Nguyên Phong Ấn Thuật.

Ngón tay vạch một cái, một đạo kiếm ý hòa vào trong đó.

Bản Nguyên Phong Ấn Thuật được triển khai, bao phủ toàn bộ Phong Lâm Thành, sau đó sáp nhập vào kiếm ý tự thân của Lâm Phàm, đạo kiếm ý này cho dù là Kim tiên cường giả cũng có thể giết chết, như vậy cũng chống đỡ cho nơi này rồi.

– Ở đây đã được ta phong ấn, sau này nếu như gặp phải kẻ địch, cũng sẽ không có vấn đề gì lớn.

Lâm Phàm nói.

– Cám ơn đại ca.

Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm đương nhiên cảm nhận được, trận pháp đang bao phủ trên bầu trời Phong Lâm Thành có bao nhiêu cường hãn.

Cho dù bọn hắn cũng chưa chắc có thể chống đỡ được.

Phong Diễm Vân lại càng cảm kích đến rơi lệ, hận không thể lấy thân báo đáp nhưng có lẽ không lọt nổi mắt xanh của Lâm Phàm.

– Đại ca, bây giờ chúng ta đi đâu?

Thu Trảm Ngư hỏi.

Lâm Phàm có chút do dự, hắn hiện tại vẫn chưa có dự định đi đâu.

– Trước tiên, về tông môn cái đã, ba năm không về rồi, nói không chừng ta sớm đã trở thành người chết rồi.

Lâm Phàm lên tiếng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.