Người dịch: Sunshine
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Chỗ ngồi của Thần tử Côn Lôn Thần tông.
Chín tên Thần tử ngồi ở đó, một người trong đó cười nói.
– Các ngươi nói người này rơi vào tay sư muội, có thể chống đỡ được mấy chiêu?
Một Thần tử khác lắc đầu.
– Điều này khó nói, nếu sư muội ra tay thật, ta thấy chỉ cần mười chiêu, chắc chắn trấn áp được đối phương.
– Nếu sư muội có ý định mèo vơn chuột, sẽ lâu một chút, nhưng như vậy Linh Võ Tôn sẽ thật sự rất mất mặt.
Một Thần tử trả lời.
– Ha ha, ta cũng nghĩ như vậy, sư muội mặc dù là hạng người nữ lưu nhưng cũng không thể coi thường.
….
Chỗ ngồi của Tông chủ.
– Hàn Tông chủ, ngươi thấy nữ đệ tử này thế nào?
Tông chủ Côn Lôn Thần tông cười hỏi.
Hàn Quân Thiên liếc mắt nhìn.
– Cũng được.
– Ha ha.
Tông chủ Côn Lôn Thần tông cười yếu ớt một tiếng, tự nhủ.
– Không thể coi thường được đâu, ta nghĩ đệ tử này của ngươi lát nữa sẽ gặp xui xẻo.
Hàn Quân Thiên không nói gì, ánh mắt nhìn tình huống trên đài.
– Xin chỉ giáo.
Linh Võ Tôn nói xong, thân thể hơi động, vẻ mặt nghiêm túc, trực tiếp triển khai thần thông, đánh ra một chưởng, Già Thiên pháp lực bay thẳng đến Yến Khuynh Tuyết.
Thân thể Yến Khuynh Tuyết biến hóa.
– Không tồi, không tồi, Càn Khôn Ngũ Hành Chưởng, phong tỏa thiên địa, trực tiếp phong tỏa hướng đi của ta, đáng tiếc ngươi tu luyện vẫn còn chưa đủ.
Yến Khuynh Tuyết hơi ngưng lại, trong tay đột nhiên xuất hiện một cây trường tiên, roi dài toàn thân trắng như tuyết, khi rơi trên mặt đất, khiến toàn bộ võ đài bị đông lại.
Giơ tay xoay ngang, roi dài đánh vào hư không, hư không cũng lập tức đông lại.
– Thế nào, có phải cảm thấy hành động của mình chậm đi không ít không?
Yến Khuynh Tuyết nói.
Trong lòng Linh Võ Tôn tức giận, đang giao đấu sao phí lời nhiều như vậy, sau đó thân thể hắn chấn động, phía sau tỏa ra ánh sáng như Liệt Dương, ánh hào quang phóng lên trời, xuyên thấu hư không.
Hư không đang bị đông cứng lập tức hòa tan.
– Không tồi, không tồi, Thần tử Thiên Địa Tông cũng có chút năng lực, nhưng thế này vẫn chưa đủ.
Yến Khuynh Tuyết trầm thấp một tiếng, vung roi dài trong tay, roi dài như con Cự Long xoay tròn ra bay thẳng đến đâm xuyên qua lồng ngực Linh Võ Tôn.
– Đại La Hoàng Thiên Thủ, trấn áp.
Linh Võ Tôn mấy năm qua tiến bộ cũng ít, tu luyện được nhiều môn thần thông mạnh mẽ.
Đặc biệt là Đại La Hoàng Thiên Thủ lại càng cường hãn, Đại La ra tay, không gian vĩnh hằng, vượt qua tất cả.
Một chưởng này khí thế phi phàm, trực tiếp bao phủ toàn bộ luận võ đài, khiến Yến Khuynh Tuyết không còn chỗ để trốn.
– Được.
Kiếm Thương Khung thấy cảnh này, nhất thời kinh hô.
Các đệ tử khác cũng thảo luận xôn xao.
– Thực lực Linh sư huynh thật mạnh, môn thần thông này là vô thượng thần thông nổi danh của tông môn.
– Cô gái này xong đời rồi, trong tay Linh sư huynh, nàng có thể chống đỡ được mấy chiêu?
– Thần tử Côn Lôn Thần tông thực sự quá kiêu ngạo, chúng thật cho rằng các sư huynh Thiên Địa Tông chúng ta dẽ bắt nạt hay sao?
– Sư huynh cố lên!
….
Đám Thần tử Côn Lôn thấy cảnh này cũng bàn tán sôi nổi, náo nhiệt.
– Không tệ, Linh Võ Tôn đã tu luyện được môn thần thông này đến cảnh giới nhất định.
– Đúng đấy, người bình thường đúng là không thể chống đỡ, nhưng đối với sư muội, vẫn chênh lệch rất nhiều.
– Các ngươi nhìn xem, sư muội có vẻ như không muốn chơi đùa cùng đối phương.
– Kết thúc, Côn Lôn Thần tông quét ngang Thiên Địa Tông, lần thi đấu này cũng đủ để Côn Lôn Thần tông áp chế Thiên Địa Tông trăm năm a.
….
– Vô vị, vô vị, ta còn đang nghĩ xem ngươi mạnh bao nhiêu, không ngờ rằng cũng chỉ như thế.
Yến Khuynh Tuyết nhìn Linh Võ Tôn, khóe miệng lộ vẻ tươi cười.
– Thực lực của ngươi, cũng chỉ là đệ tử nội môn trong Côn Lôn Thần tông thôi.
– Ngươi….
Linh Võ Tôn tức sắp hộc máu, miệng lưỡi con mụ trước mắt này thật sự quá ác độc, dám nói những lời nhục nhã mình.
Còn ác độc hơn tên Lâm Phàm kia nữa.
– Trong lúc tỷ võ, không nên bất cẩn.
Đúng lúc này, Yến Khuynh Tuyết đột nhiên xuất hiện trước mặt Linh Võ Tôn.
Linh Võ Tôn nhất thời kinh hãi, mặt lộ vẻ kinh hoảng, muốn đẩy lui đối phương nhưng lúc này đã không kịp, chỉ thấy Yến Khuynh Tuyết dùng một cước đá qua, đạp trên mặt Linh Võ Tôn.
Ầm!
Luận võ đài đột nhiên chấn động, gạch đá cứng rắn đột nhiên nổ tung, một mảnh tro bụi bao phủ toàn bộ luận võ đài.
– Đã xảy ra chuyện gì?
– Linh sư huynh không thua chứ?
– Không thể, khẳng định không thể.
Sau khi tro bụi tiêu tan, khi mọi người thấy tình cảnh trên tỷ võ đài, ai nấy cũng mang biểu cảm không biết nói gì hơn, hai mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Linh sư huynh, bại.
Trong lòng các Thần tử Thiên Địa Tông đau xót, lại thất bại.
– Thực lực ngươi thật sự quá yếu.
Yến Khuynh Tuyết đạp Linh Võ Tôn dưới chân, điều này không thể chịu đựng được đối với bất kỳ Thần Tử nào, đặc biệt, còn bị một người con gái đạp dưới chân nữa chứ, nhục nhã như vậy, sau này làm sao đối mặt với mọi người.
– Đáng ghét!
Linh Võ Tôn rống giận.
Khuôn mặt khuynh thành của Yến Khuynh Tuyết lộ vẻ khinh thường.
– Không cần gầm to như vậy, thực lực ngươi cách biệt quá lớn so với ta, cho ngươi tu luyện một trăm năm nữa, ngươi cũng không phải đối thủ của ta.
– Bỏ chân của ngươi ra.
Linh Võ Tôn không nghĩ mình lại thất bại nhanh như vậy, ngay cả một chút phản ứng cũng không có.
Một cước vừa rồi như vượt qua thời không, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt hắn.
Chuyện này… Này.
– Ngươi có nhận thua không?
Yến Khuynh Tuyết nhìn Linh Võ Tôn dưới chân, trên mặt lộ ra thần sắc kiêu ngạo.
Linh Võ Tôn không nói gì, chỉ không ngừng giẫy giụa.
Mặc dù Yến Khuynh Tuyết là hạng người nữ lưu, nhưng khí lực lại như trọng núi, hung hăng áp chế trên mặt Linh Võ Tôn.
Thần tử Côn Lôn Thần tông nhìn một màn trước mắt, nhất thời cười lên.
– Sư muội lại muốn dằn vặt tâm linh người ta.
– Ha ha, Thần tử này sợ rằng sẽ bị phế bỏ, người từng bị sư muội nhục nhã, không có mấy người có thể khôi phục lại sự tự tin.
– Không thể không nói, tông chủ Thiên Địa Tông vẫn giữ được bình tĩnh nha.
– Kích động cũng làm được gì, đây là thi đấu giữa
cáXPRvvẤcoVCAEqVṦ Thần tử, tất cả đều hết sức công bằng, nếu có thua, chỉ có thể do tài nghệ không bằng người thôi.
….
Trên sàn chính.
– Thật quá đáng!
Tông chủ Côn Lôn Thần tông áy náy nói, nhưng trong đôi mắt lại toát lên vẻ đắc ý.
Hàn Quân Thiên ngồi một chỗ, lửa giận trong lòng đã muốn bộc phát, nhưng sau đó dần dần bình tĩnh lại.
Tông chủ Côn Lôn Thần tông nhìn Yến Khuynh Tuyết.
– Gần được rồi, cẩn thận không lại phá hỏng mối quan hệ giữa hai tông môn mất.
– Tông chủ, ta biết!
Yến Khuynh Tuyết gật đầu sau đó đạp Linh Võ Tôn một cước, hừ lạnh một tiếng.
– Hừ, phế vật vô dụng, với thực lực như này mà có thể trở thành Thần tử, khiến người ta buồn cười chết mất.
Sau đó, Yến Khuynh Tuyết nhìn những Thần tử Thiên Địa Tông phía trên.
– Bản cô nương còn chưa đánh đã, Thiên Địa Tông các người không có nổi một Thần tử biết đánh nhau sao?
Trường tiên trong tay chỉ vào mặt hai Thần tử khác ở dưới.
– Các ngươi vẫn chưa được đánh đúng không, cũng được, không bằng các ngươi lên đây đi, ta muốn xem thực lực các ngươi như thế nào.
Trong lòng đông đảo đệ tử Thiên Địa Tông nổi giận.
Bọn họ lúc đầu còn thấy con mụ này xinh đẹp, trong lòng còn có chút yêu thích, nhưng bây giờ mụ ta lại quá hung hăng, quá kiêu ngạo, khiến bọn họ vô cùng tức giận, con nhỏ này không đặt Thần tử Thiên Địa Tông bọn họ vào mắt.
Tất cả mọi người dù có lên đài hay không đểu nổi cơn giận dữ, nhưng thực lực Yến Khuynh Tuyết không tầm thường, giờ có đi lên, chưa chắc có thể thắng được ả ta.
Thời khắc này, hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có chút lúng túng.
– Hừ, không đủ thực lực, ngay cả dũng khí lên đài các ngươi cũng không có? Quả thực quá mất mặt. Thật đáng xấu hổ.
Yến Khuynh Tuyết lớn lối nói.
– Ngươi….
Giờ phút này, một Thần tử đứng lên, hai tay nắm chặt lại chuẩn bị bước lên đài.
Ngay lúc đó, trong đám đệ tử đang vây xem truyền tới một âm thanh.
– Để ta lên.