Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn:
Bầu không khí bên trong chính điện Thiên Địa Tông đang vô cùng ngột ngạt, Hàn Quân Thiên và Thái Càn Thiên đang lẳng lặng nhìn nhau, Côn Lôn Thần Tông mang đến đây bốn vị phó tông chủ, hiển nhiên muốn ngả bài với Thiên Địa Tông, vẻ mặt Thái Càn Thiên cũng trở nên vô cùng âm trầm, trong lòng đang có một ngọn lửa thiêu đốt khắp nơi, hắn phẫn nộ nói.
– Hàn Quân Thiên, chuyện này ngươi phải cho Côn Lôn Thần Tông ta một câu trả lời thỏa đáng.
Bốn đệ tử bị Lâm Phàm giết đã chạm đến vảy ngược Thái Càn Thiên, trong lòng một số phó tông chủ Thiên Địa Tông đang ngồi trong chính điện cũng đang nhấc lên một cơn sóng thần, cái tên tiểu tử Lâm Phàm kia cũng quá độc ác đi, dĩ nhiên liên tiếp chém giết bốn đệ tử Côn Lôn Thần Tông, quả thực kinh khủng. Không biết vì sao, bọn họ lại cảm thấy rất vui vẻ, như được xả ra được một ngụm ác khí, nhưng tình huống bây giờ có chút phức tạp, bọn họ không ngờ tông chủ Côn Lôn Thần Tông lại tự tìm tới cửa. Hơn nữa, đội hình mang theo rất hùng hậu, xem ra chuyện này không phải đơn giản, không thể giải quyết ngay lập tức được,.
-Thái huynh, việc này chúng ta không biết mà! Hơn nữa, chúng ta đã lâu rồi không nhìn thấy hắn.
Hàn Quân Thiên rất bất đắc dĩ trả lời, hắn không ngờ tên tiểu tử kia lại trâu bò như vậy, thật sự dám xuống tay, nhưng vận khí của hắn cũng quá đen đi, làm sao lại khiến Thái Càn Thiên trực tiếp giáng lâm tông môn đây, khí thế hắn hiện giờ rất hổ báo, định đe dọa tông môn ta, nhưng nơi này là Thiên Địa Tông, không úy kỵ bất kì tông môn gì, Hàn Quân Thiên hắn còn muốn hét lớn một tiếng “giết rất tốt” nữa cơ.
Hàn Quân Thiên không thừa nhận không được, Côn Lôn Thần Tông đích thật áp chế Thiên Địa Tông, đặc biệt là mấy trăm năm gần đây, thực lực tổng hợp Côn Lôn Thần Tông hơi hơi cao hơn một chút so với Thiên Địa Tông. Đương nhiên, đây chỉ là sự chênh lệch ở trung tầng, còn võ lực cao tầng hai bên cũng sàn sàn với nhau, không có bao nhiêu khác biệt.
– Hàn Quân Thiên, ta hi vọng ngươi nhìn thẳng vào chuyện này, Thái Thượng lão tổ của tông ta rất quan tâm đến chuyện này, nếu ngươi không cho Côn Lôn Thần Tông ta một câu trả lời thích đáng, tự gánh lấy hậu quả.
Thái Càn Thiên lạnh lùng mở miệng, sắc mặt hắn rất nghiêm túc, như đang nói một chuyện cực kỳ trọng đại. Đồng thời, hắn cũng không uốn dài thời gian, ý tứ rất sáng tỏ, nếu ngươi không cho một câu trả lời thích đáng, kẻ hối hận cuối cùng chỉ có thể là các ngươi, sắc mặt Hàn Quân Thiên ngưng lại, lạnh giọng nói.
– Thái Càn Thiên, ngươi đang có ý gì?
Thái Càn Thiên vung tay áo, oán giận vạn phần, hét to.
– Có ý gì ư? Trong lòng ngươi hiểu rõ mà còn hỏi, bốn người đệ tử của bản Tông tông chủ bị một tên đệ tử của ngươi chém giết, chuyện này ảnh hưởng cực kỳ to lớn đối với Côn Lôn Thần Tông ta. Đương nhiên, Hàn Quân Thiên ngươi cũng có thể kê cao gối mà nằm, ngươi cũng chỉ có thể bảo vệ được hắn nhất thời, không thể bảo vệ hắn cả đời được đâu, nếu một ngày nào đó trên Vô Tận đại lục, lại có mấy cái thi thể của đệ tử Thiên Địa Tông trôi nổi lơ lửng ở đâu đó cũng đừng trách ta không có nhắc nhở với ngươi.
Hàn Quân Thiên nghe nói như thế, nhất thời nổi giận quát.
– Ngươi muốn khai chiến với Thiên Địa Tông ta?
Thái Càn Thiên cũng không chịu thua, lớn giọng đáp lời.
– Khai chiến thì khai chiến, chẳng lẽ Côn Lôn Thần Tông ta lại sợ cái đám vô dụng Thiên Địa Tông các ngươi? Chuyện này bất kể như thế nào, Thiên Địa Tông cũng phải cho ta một câu trả lời thích đáng. Nếu không, Côn Lôn Thần Tông ta tuyệt đối sẽ không dừng tay, nếu bây giờ ngươi giao cái tên tiểu tử kia ra đây cho ta, chuyện này coi như chưa từng xảy ra, bằng không,…
– Không thể, ngươi đây đang nằm mơ giữa ban ngày..
Hàn Quân Thiên không suy nghĩ đoạn tuyệt đề nghị của Thái Càn Thiên.
– Thái Càn Thiên ngươi chớ làm càn, mâu thuẫn giữa tiểu bối với nhau mà ngươi vẫn còn có mặt à? Nếu như đệ tử Côn Lôn Thần Tông có thể ra tay chém giết đệ tử tông ta, Hàn Quân Thiên ta không oán hận một câu. Đây rõ ràng tài nghệ không bằng người, bị chém giết cũng đáng đời, nhưng ngươi thân là Tông chủ của một đại tông lại muốn đích thân ra tay, còn mặt mũi ở đây lớn lối?
Thái Càn Thiên đứng lên, hét to.
– Ta không phải đến tranh luận với ngươi. Hôm nay, bản tọa đến đây chỉ để nói cho ngươi biết, hãy lo chắm sọc đệ tử trong tông môn ngươi đi. Bằng không, khi chúng bị người ta giết, cũng đừng oán trách ai.
Hàn Quân Thiên cũng đứng lên, trong mắt lóe lên tia lửa giận, quát.
– Thái Càn Thiên, ngươi dám…
– Ha ha, bản tọa có gì không dám, lúc đệ tử của ngươi giết bốn đệ tử của ta đã sớm phạm lỗi lớn rồi, nếu như ngươi muốn bao che cho một mình hắn, phải chuẩn bị tâm lý trả giá.
Phong cách hành sự từ trước đến nay của Thái Càn Thiên luôn nổi tiếng cứng rắn, lần này hắn đến đây không phải để nói nhảm, mà đã động sát ý.
– Thái Càn Thiên, ngươi muốn chiến tranh với tông ta?
Hàn Quân Thiên lớn tiếng hỏi, trong mắt Thái Càn Thiên tỏ ra vẻ ác liệt.
– Nhớ kỹ, Côn Lôn Thần Tông không phải là đối tượng mà ngươi có thể nhục nhã, nếu như ngươi không giao tên đệ tử kia ra đây, vậy hãy chờ lửa giận của Côn Lôn Thần Tông ta ập đến đi.
Mấy tên phó tông chủ Thiên Địa Tông hơi nhướng mày, truyền âm.
– Tông chủ, chỉ vì một tên đệ tử, ngươi không cần thiết phải lộn cái bàn cùng Côn Lôn Thần Tông lên như vậy đâu, không bằng, chúng ta giao hắn ra đi.
Hàn Quân Thiên trừng mắt nhìn đám phế vật kia, bọn họ nhất thời cúi đầu, bọn hắn biết Tông chủ sẽ không giao tên kia ra đâu, mà giờ liều mạng lại không có bất kỳ chỗ tốt nòa, chỉ vì một đệ tử, để những đệ tử khác hãm sâu trong biển lửa, cái này rất không sáng suốt.
Tình huống như thế thật sự rất ít gặp, bên trong Vô Tận đại lục, chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế, tên kia như có mối thù truyền kiếp với Côn Lôn Thần Tông vậy, chỉ giết mấy tên đệ tử Côn Lôn Thần Tông thôi, mà bọn chúng đã nổi đóa muốn khai chiến như rồi.
Hàn Quân Thiên vung tay áo.
– Tốt, đã như vậy, vậy thì cứ tới đi, Thiên Địa Tông ta ngàn năm này đã không động thủ nhưng lại nằm trong cửu tông, sợ rằng có nhiều người không phục. Lập tức truyền lệnh xuống, từ nay về sau, chỉ cần đệ tử Thiên Địa Tông ta gặp phải đệ tử Côn Lôn Thần Tông, liền giết…
Sắc mặt âm nhu của Hàn Quân Thiên trở bên nghiêm túc, bá đạo, thanh âm tràn ngập vô hạn sát ý.
– Thái Càn Thiên! Ngàn năm trước, Hàn Quân Thiên ta không sợ ai, cũng chưa bao giờ sợ uy hiếp của bất cứ người nào, ngàn năm sau, ta giờ là Tông chủ Thiên Địa Thần Tông, dù ta đã không còn như lúc trước, nhưng ngươi nhất định phải nhớ kỹ, Hàn Quân Thiên ta chưa bao giờ sợ phiền phức.
– Ngươi…
Thái Càn Thiên sững sờ, hắn chưa nghĩ tới đối phương sẽ nói ra lời bá đạo như vậy, hắn và Hàn Quân Thiên là người cùng thời đại, lúc đó hai người đều là những thiên kiêu chi tử, cũng là đệ tử của tông chủ. Khi đó, Hàn Quân Thiên uy nghiêm vô song, sức chiến đấu ngất trời, trấn áp tứ phương, quang vinh đăng đại vị tông chủ, nhưng sau khi hắn đảm nhiệm vị trí Tông chủ, Hàn Quân Thiên cảm giác được trọng trách trên người mình, không thể ngông cuồng như dĩ vãng, hắn từ từ trở nên trầm ổn.
Bởi vậy, khi Thái Càn Thiên tới cửa đòi người, hắn còn có thể trả lời một cách hòa nhã, nhưng hiện giờ hắn thật sự nổi giận, nhìn Thái Càn Thiên, quát lớn.
– Thái Càn Thiên ngươi nhớ kỹ cho ta, ngàn năm trước Hàn Quân Thiên ta đã vững vàng đè ngươi, ngàn năm sau, ta cũng không cho phép ngươi làm càn ở đây, hôm nay ta không ngăn cản ngươi, nhưng ngươi nhớ kỹ, quản tốt đám đệ tử của mình, không thì đừng trách ta.
Đùng!
Thái Càn Thiên nổi giận, đánh ra một chưởng đập nát cái bàn trước mặt.
– Hàn Quân Thiên, ngươi thật muốn khai chiến?
– Ha ha…
Hàn Quân Thiên bắt đầu cười lớn, vung tay áo một cái, hô to.
– Tiễn khách…
Hắn không trả lời câu hỏi của Thái Càn Thiên, chuyện đã đến mức này, còn có thể nói cái gì, bố đây chẳng sợ con cháu thằng nào hết!