Nghe tên Huy Minh lớn tiếng đòi giao người ra, Tiêu Minh biết việc này không hề nhỏ, vả lại hắn cũng là một người có tính cách tốt, hắn không muốn chuyện này liên quan đến Khang Thịnh môn, bây giờ tình hình Khang Thịnh môn suy yếu hắn đương nhiên biết, và hắn cũng không muốn ai đó chịu tội thay, chuyện này hắn đã tự làm, thì phải tự chịu.
“Chuyện này là do ta làm, không liên quan đến Thanh Nguyệt tỷ, giết người thì đền mạng, được rồi, mạng ta ở đây, ngươi đến lấy đi!” Hắn nhìn đám người Bạo Linh môn với ánh mắt căm phẫn nói.
“Mạng ngươi ta tất nhiên sẽ lấy, nhưng nữ nhân đó ta cũng không thể bỏ qua được, ta phải bắt ả về tế vong linh cho đệ tử của Bạo Linh môn ta!” Huy Minh khuôn mặt giận dữ.
“Ngươi cứ mãi nằng nặc đòi mạng người là sao, mọi chuyện không phải là do đệ tử môn phái các ngươi gây chuyện sao, nếu như ngươi muốn như vậy, vậy thì Khang Thịnh môn bọn ta sẽ phụng bồi tới cùng, người Khang Thịnh môn nghe rõ, ai muốn cùng sống chết với Khang Thịnh môn thì theo ta, ai không muốn thì lập tức rời khỏi đây!” Tiêu Khang vừa nói xong, thì đám người phía sau hắn bắt đầu rục rịch, rồi từng người, từng người một, hướng phía ngoài bước đi, chỉ còn khoảng hơn ba trăm người là vẫn đứng ở vị trí cũ.
Những người rời đi kia cũng không hẳn liền xuống núi, mà đứng ở một phía xa, nhìn về đây, bọn họ vẫn còn hiếu kỳ kết cục của Khang Thịnh môn hôm nay sẽ thế nào.
Một bên khác thì Khải Minh cười khổ, ôi dù biết rằng bọn họ vẫn không muốn chết bởi vì một đứa con của chưởng môn ngày hôm nay, nhưng như vậy, sẽ khiến cho tên chưởng môn đau lòng khổ sở, và trở thành nổi nhục nhã cho Khang Thịnh môn.
“Tất cả những người còn lại nghe đây, chắc các ngươi có thể đoán được kết quả hôm nay rồi, nhưng dù vậy ta sẽ vẫn chết cùng Khang Thịnh môn, cảm ơn tất cả những người đã ở lại, nếu có kiếp sau, ta và các ngươi sẽ nguyện làm bằng hữu, tất cả nghe đây, Giết!” Nói rồi, Tiêu Khang rút kiếm, lao vào đám người Bạo Linh môn chém giết, đám người ở phía sau hắn cũng hoà vào cuộc chiến.
“Giết! Thanh tẩy Khang Thịnh môn!” Huy Minh cũng hét lớn, dẫn đầu đám người.
Và thế là, cuộc chiến vô nghĩa đã xảy ra.
“Cuối cùng cũng đánh nhau!” Khải Minh nói nhỏ, hắn cũng thấy Vân Ngọc lao vào cuộc chiến, nhưng không can ngăn mà đứng ở bên ngoài xem.
“Ủa, mà tại sao ta không thấy thái thượng trưởng lão của Khang Thịnh môn nhỉ, chả nhẽ hắn sợ chết à?” Khải Minh tò mò quan sát đám người phía trước.
< Là do hắn đang bế quan tu luyện, chuẩn bị tấn thăng cảnh giới Vương cảnh, thời gian xuất quan còn khoảng một tuần nữa!> Hệ thống đáp lại câu hỏi của Khải Minh.
“Hệ thống ngươi cái gì cũng biết ha, có khi còn hay hơn cả Thiên Thư nữa!” Khải Minh mỉa mai.
< Ký chủ đừng so sánh ta với Thiên Thư, Thiên Thư chỉ có thông tin trên một tỷ vị diện, nhưng ta lại có thông tin của toàn thể bảy mươi hai siêu vũ trụ, mười hai vũ trụ song song, chín mươi mốt vũ trụ luân hồi! > Hệ thống trả lời làm Khải Minh mém chút té, cái méo gì thế?, Thiên Thư tuy có thông tin của một tỷ vị diện, nhưng nó chỉ nằm trong một vũ trụ mà thôi, thế éo nào mà hệ thống khủng bố này lại có thông tin của rất nhiều vũ trụ khác a, thế thì có hết thảy bao nhiêu vị diện, nghĩ đến Khải Minh cũng không dám nghĩ.
Tại trong lúc Khải Minh còn đang ngây ngốc bên kia thì bên này cuộc chiến vẫn cứ tiếp tục tiếp diễn như vậy, bất chợt hắn thấy Huy Minh đánh trọng thương Tiêu Khang, Vân Ngọc đệ tử hắn, liền chạy đến.
Huy Minh có tu vi Linh cảnh tam tầng, còn Tiêu Khang chỉ có tu vi Linh cảnh nhất tầng, vì vậy Tiêu Khang không phải đối thủ của Huy Minh.
Thấy Vân Ngọc chạy đến, Huy Minh liền nở một nụ cười khinh thường, chỉ là một Sĩ cảnh mà thôi, trong mắt hắn cũng chỉ như một phàm nhân, chẳng có một chút sức uy hiếp nào.
Vân Ngọc chạy đến, thấy Tiêu Khang bị thương, và Huy Minh đang đứng nhìn nàng, khuôn mặt mang dáng vẻ khinh thường, nàng liền rút kiếm, lao vào đánh hắn.
Chỉ một chiêu, Vân Ngọc liền bị hắn chém đứt thanh kiếm trên tay nàng, Khải Minh đứng từ xa nhìn thấy cảnh này, trong mắt liền có vài tia lửa nóng, cái định mệnh nhà ngươi, ta đường đường là cường giả Bán Tiên, nàng ấy là đệ tử đầu tiên của ta, ngươi làm thế mất mặt ta thì sao, ta còn mặt mũi nào nhìn đám fans của ta nữa.
Thấy hắn tiến đến gần nàng, không chần chừ, Khải Minh liền vận dụng cánh Thiên Thần từ huyết mạch Thiên Thần, và Long Lân Khải Giáp, bay thẳng lên không trung, nhìn đám người phía dưới, nói với một giọng đầy uy lực.
“Huy Minh, người đó là Vân Ngọc, đệ tử của ta, nếu ngươi dám đụng vào nàng ấy, ta sẽ giết ngươi, tất cả các ngươi, cả Bạo Linh môn!”
Đám người ở phía dưới nghe thấy thanh âm này thì tinh thần có phần hoảng loạn, tất cả đều dừng chiến đấu lại, nhìn về phía Khải Minh.
Tất cả bọn họ chỉ nhìn thấy một thiếu niên có một đôi cánh màu trắng, trên thân là một bộ vảy giáp có màu hoàng kim óng ánh, phát ra khí tức vô cùng cường đại.
Đám người của Bạo Linh môn và Khang Thịnh môn, sau khi cảm nhận rõ nguồn khí tức này rất không bình thường, tất cả bọn họ trong đầu liền xuất hiện một câu hỏi: “Người này là ai?”
Sau một thời gian lâu, Huy Minh khôi phục tinh thần lại, hắn nhìn về phía Khải Minh, nhẹ giọng hỏi:
“Xin cho hỏi tôn tính đại danh của vị tiền bối đây?”
Khải Minh nhăn nhó mặt trả lời: “Tên ta ngươi không cần biết, với lại, ngươi gọi ta thêm một tiếng “Tiền Bối” nữa, ta liền tiễn ngươi sang thế giới bên kia, hiện ta chỉ mới mười sáu tuổi thôi, ngươi hiểu chứ.”
Trong đầu Khải Minh thì vẫn chửi, cái định mệnh nhà ngươi, và cả tên đã tạo ra việc này, ta mới mười sáu tuổi à, thế méo nào bảo ta “Tiền Bối”
Đám người phía dưới nghe Khải Minh trả lời, một số người thì bán tín, bán nghi, còn một số người thì không thể tin được việc này, chuyện này không thể nào là sự thật được, hắn mười sáu tuổi, thế éo nào lại có khí tức kinh khủng như thế.
Nhưng với cỗ khí tức khủng bố kia, dù không tin, bọn họ cũng bắt buộc phải tin.
“Vậy vị Thiếu Gia đây, ngài có phải là người của Khang Thịnh môn không?” Huy Minh tiếp tục hỏi Khải Minh, hắn vẫn dùng giọng điệu nhỏ nhẹ, hắn biết Khải Minh chắc chắn không tầm thường, cho nên không dám lỗ mãng.
“Không phải, ta không phải là người của Khang Thịnh môn!” Khải Minh trả lời ngay và dứt khoát.
“Vậy thì chuyện này là ân oán giữa Bạo Linh môn và Khang Thịnh môn, kính xin ngài đây không tham gia vào!” Huy Minh nói với bộ dạng thập phần lo lắng, hắn sợ Khải Minh sẽ nhúng tay vào việc này a.
“Ta đã nói từ trước, các ngươi không được đụng vào nàng ấy, Tiêu Vân Ngọc, bởi vì nàng là đệ tử của ta, những người khác thì ta không quan tâm, muốn làm gì thì làm!” Khải Minh nói với dáng vẻ vô cùng chán nản.
Nhưng khi nghe đến việc này thì Vân Ngọc liền hướng phía Khải Minh quỳ xuống chấp tay nói.
“Sư phụ, nhờ người cứu lấy đệ đệ ta, ta sẽ mang ơn người suốt đời này!”
Khải Minh hắn bất chợt suy nghĩ, giờ cứu Tiêu Minh cũng không được, không cứu cũng không được, cứu thì lại thất bại nhiệm vụ, không cứu thì lại mất đi lòng tin của Vân Ngọc.
Đang đắn đo suy nghĩ về vấn đề này thì tiếng hệ thống vang lên.
< Ký chủ nên sử dụng chất xám nhiều vào? >
Câu hỏi mơ hồ của hệ thống, làm Khải Minh có chút khó hiểu, hệ thống bảo hắn sử dụng chất xám, để làm gì?
Suy nghĩ thêm một thời gian, Khải Minh hắn cũng biết được gợi ý của hệ thống, hóa ra là hệ thống muốn bảo Khải Minh nhận Tiêu Minh làm đệ tử, như thế thì hắn có thể đường đường chính chính ra tay cứu Tiêu Minh rồi.
Nhưng ngặc nổi, về việc thu nhận đệ tử, không phải muốn nhận đệ tử là nhận được, ít nhất tư chất cũng phải cấp A trở lên, đây là qui định của hệ thống, qui định không phải chỉ có cấp A mới nhận được, mà là hệ thống có nói, mười đệ tử đầu tiên, Khải Minh nên nhận những người có tư chất cấp A trở lên, như vậy thì phần thưởng mới có càng nhiều, và những đệ tử đó cũng có phần thưởng luôn.
Lúc trước Khải Minh được hệ thống giao nhiệm vụ nhận Vân Ngọc làm đệ tử cũng vì nàng có tư chất cấp S, tại lúc đó hắn không quan tâm vụ này lắm, cho nên không để ý.
“Thiên Thư, tư chất của Tiêu Minh cấp mấy vậy?” Hắn quay qua hỏi thiên thư, bởi vì hắn còn đang mắc nợ hệ thống, hắn không muốn tiếp tục vay nợ nữa a.
*Tiêu Minh, mười sáu tuổi, tu vi Sĩ cảnh tam tầng, tư chất cấp B.
Thấy tư chất cấp B, làm cho Khải Minh có cảm giác hơi tiếc a, nhưng ít nhiều gì hắn cũng không thể thấy chết không cứu a, hắn nhẹ nhàng bay xuống, thu hồi Cánh Thiên Thần và Long Lân Khải Giáp, diện trang phục Sáo Trang Huyết Nguyệt, đi đến bên cạnh Tiêu Minh.
“Tiêu Minh, ta muốn thu ngươi làm đồ đệ thứ hai của ta, ý của ngươi thế nào?”
Lời nói của Khải Minh vừa ra, khiến cho đám người có mặt tại đây kinh ngạc, sững sờ,………
Duy chỉ có duy nhất Vân Ngọc là biết ý định của Khải Minh, do Khải Minh không phải người của Khang Thịnh môn, cho nên rất khó tham gia vào chuyện này, nhưng nếu nhận Tiêu Minh làm đệ tử, thì hắn đương nhiên có liên quan tới việc này rồi, à nhưng mà, chắc có lẽ nàng đã nghĩ sai ý của Khải Minh rồi a, không phải hắn không muốn tham gia vào chuyện của người khác, mà là do nhiệm vụ.
– —————–
@@@@@@@@@@@@
Góc Trò chuyện: tất cả đọc giả cho ta xin vài giây để giúp ta nhận xét về bộ truyện này a.
*Truyện này cho đến bây giờ chất lượng như thế nào?
*Truyện này có lỗi gì không? (Nhắc ta sửa)
*Truyện này có vấn đề gì không?
P/S: Lý do là ta lâu lâu có đọc lại truyện, và ta chả nhận xét được gì, bởi vì ta là người viết ra nó mà, nhận xét như thế nào đây.
Nếu truyện này không hay, ta sẽ cho kết truyện và dừng ở chương thứ 100.
Còn không vấn đề gì, thì ta sẽ tiếp tục…
Chỉ một câu “Ta mệt mỏi quá a.”