Khải Minh sử dụng Siêu xe, tiếp tục đuổi theo nhóm người kia.
Đi được không bao lâu, Khải Minh phát hiện phía trước có người chết, hắn nhìn xuống, phía dưới tổng cộng có ba cái thi thể, một của Vân Huyền tông và hai cái thi thể kia là người của Linh Vân tông.
Đi thêm một đoạn, hắn lại thấy được một cảnh tương tự, trận chiến nơi đây còn ác liệt hơn cả trận trước, có đến năm đệ tử của Vân Huyền tông bỏ mạng lại ở đây, trong khi bên Linh Vân tông thì chỉ có một người, Khải Minh thấy tình hình không xong, hắn liền tăng tốc.
Khải Minh đang gấp, thì tiếng hệ thống thông báo lại vang lên.
“Sử dụng tên Khải Minh đi!” Khải Minh không suy nghĩ nhiều, trực tiếp nói ra.
Hệ thống thông báo, Khải Minh cũng không quan tâm mấy, điều hắn quan tâm là đám người ở phía trước.
Sở dĩ Khải Minh có tâm trạng như vậy, là vì đám người Vân Huyền tông trốn chạy ở phía trước, có một thiếu nữ hai mươi tuổi, được Tiêu Phàm gọi là sư tỷ, trong ký ức trước khi chết của Tiêu Phàm, là hắn muốn bảo vệ, luôn luôn bảo vệ vị sư tỷ kia, cho nên Khải Minh cũng từ trong ký ức, cũng có cùng cái suy nghĩ này, với lại, đây là nguyện vọng duy nhất của Tiêu Phàm mà.
Tiêu Phàm cũng chả phải là do thích vị sư tỷ kia mà muốn bảo vệ nàng, mà là bên trong tông môn, nàng đã nhiều lần che chở, chỉ bảo thêm về tu luyện, tặng đan dược,…… nói tóm lại là nàng rất có ơn với hắn, cho nên hắn chỉ là đang trả ơn thôi.
Cũng có thể, là do hắn tự ti về mình, nghĩ rằng mình không xứng với nàng, cho nên không có nuôi tâm lí là thích nàng,…. thật ra là không dám thích nàng thì đúng hơn.
Khải Minh bay thêm một khoảng, liền thấy được hai nhóm người ở phía trước, nhóm người Vân Huyền tông thì vẫn cứ chạy, nhóm người Linh Vân tông thì vẫn cứ truy sát, khoảng cách thì càng ngày càng gần.
Không suy nghĩ gì nhiều, Khải Minh liền cất đi Siêu xe, sử dụng Chu Tước Thiên Dực, bay đến trước đám người Linh Vân tông, từ từ hạ cánh nhẹ nhàng xuống.
“Ngươi là ai, thức thời thì không nên cản đường bọn ta!” Tên dẫn đầu của Linh Vân tông thấy có người chặn đường nên tức giận mắng.
“Ngươi quên mất ta rồi sao?” Khải Minh nở một nụ cười nhẹ với hắn, thản nhiên trả lời.
“Là ngươi, ngươi vẫn còn sống sao?” Tên dẫn đầu cả kinh nhìn về Khải Minh.
Khải Minh nhận thấy đám người Vân Huyền tông đã chạy xa, cho nên không thèm quanh co với những kẻ phía trước nữa, hắn lật tay một cái, liền lấy ra Thiên Long Thương.
Đám người thấy Khải Minh rút vũ khí ra, thì liền cười nhạo.
“Oắt con, chịu chết đi!” Một tên trong đám người, có tu vi Võ cảnh tam tầng, cầm một thanh trường kiếm, xông về Khải Minh.
‘Phốc,.. ‘ Khải Minh quơ nhẹ trường thương, tên đang xông tới kia, liền chỉ còn là một thi thể không đầu.
“Tất cả cẩn thận, tên này có vẻ không tầm thường, tất cả cùng nhau xông lên, giết chết hắn!” Tên dẫn đầu kia nhìn không thấu tu vi của Khải Minh, cho nên hắn cảnh giác, sau đó liền lệnh cho tất cả người của hắn, cùng nhau xông lên.
‘Xoẹt,…. ‘ Khải Minh tiếp tục vung trường thương, liền có hai cái đầu người rơi xuống, mất một lúc lâu sao, máu trên cổ của hai tên kia mới phun ra, đây là biết, Khải Minh ra tay nhanh và chuẩn đến mức nào, mỗi một thương hắn vung lên, đều có người ngã xuống.
Và cứ thế, trận chiến của một con sói khát máu, lạc giữa đám cừu non, cũng bắt đầu.
Khải Minh cứ thế mà giết tới, từng người, từng người ngã xuống, huyết tanh vung ra khắp mọi nơi, phun cả lên người hắn, nhìn hắn như là một tên Huyết Tu La khát máu.
“Ngươi, còn gì để nói!” Khải Minh sau khi giết sạch đám người, thì liền đến trước mặt của tên dẫn đầu, sở dĩ hắn chừa lại tên dẫn đầu này, là vì Khải Minh muốn hành hạ hắn, đây là một Sĩ cảnh đấy a, tuy cũng không mạnh lắm, nhưng Sĩ cảnh cũng không dễ kiếm.
“Hệ thống, có cách nào để tên này nghe lệnh của ta không?” Khải Minh lẩm bẩm với hệ thống.
Hệ thống trả lời.
“Được, vậy biến hắn thành Khôi Lỗi đi!” Khải Minh mừng rỡ nói.
Hệ thống vừa dứt lời thì tên dẫn đầu kia liền bị một luồng khí đen, từ trên người Khải Minh, xông ra bao phủ lấy hắn, vào lúc này, hắn như là chịu một loại thống khổ nào ấy, ôm mình đau đớn, quần quại trên mặt đất, nhìn cực kỳ thê thảm.
Dần dần trải qua một canh giờ, tên dẫn đầu kia mới ngừng cử động, hắn đứng dậy nhìn chằm chằm Khải Minh.
Khải Minh kiểm tra toàn bộ cơ thể của tên khôi lỗi mà hắn vừa chuyển hóa này, chỉ thấy hai mắt hắn như là một người vô hồn, chỉ có một tròng đen, da hắn thì một màu đỏ sẫm, đụng vào cứ có cảm giác như là đụng vào một tảng đồng lớn vậy đấy, mà toàn bộ da của hắn, từ đầu đến chân, thì chỉ có duy nhất một màu như vậy.
Nhìn hắn cứ như là một người được làm từ đồng vậy đấy!
À, kỳ lạ là tóc hắn vẫn giữ nguyên, không có thay đổi gì hết.
Khuôn mặt của hắn cũng thay đổi, trở nên bóng láng và trẻ hơn, hoàn toàn không nhìn ra hắn là tên dẫn đầu đám người Linh Vân tông luôn đấy!
Không gian Khôi Lỗi
Là nơi để chứa các khôi lỗi, bất kỳ cấp độ, có thể tùy thời triệu hoán khôi lỗi từ không gian ra ngoài, không gian hiện tại có thể chứa đến một trăm khôi lỗi.
Khôi Giáp: Là một bộ giáp được trang bị cho khôi lỗi, tăng mạnh sức phòng ngự.
Thương Khôi: Là một binh khí, được trang bị cho khôi lỗi, tăng mạnh sức tấn công.>
Nghe xong thanh âm của hệ thống, Khải Minh lại nhăn mặt nhíu mày, hắn thật sự ghét nhất là đặt tên đấy a.
“Thôi,…… khôi lỗi này ta gọi là Tiêu Nhất đi!” Khải Minh liền chọn bừa một cái tên.
Khôi Lỗi: Tiêu Nhất.
Cấp độ thanh đồng, Sĩ cảnh ngũ tầng.
Khả năng tấn công, Sĩ cảnh ngũ tầng.
Khả năng phòng vệ, Sĩ cảnh cửu tầng.
Tốc độ, Sĩ cảnh nhất tầng.
Khải Minh nhìn bảng chỉ số, hắn liền cảm thấy là lạ, tại sao các chỉ số tấn công, phòng thủ và tốc độ lại khác nhau vậy, hắn cũng biết là khôi lỗi cũng hơi phức tạp, cho nên đành phải để sau, sau này có thời gian hắn sẽ tìm hiểu, còn bây giờ, trở lại với việc chính đã.
Hắn nhìn tất cả những thi thể rãi rác xung quanh, chí ít cũng gần hai mươi thi thể chứ không phải vừa.
Hắn liền bắt tay vào công cuộc vơ vét, một lần nữa hắn lấy tất cả, từ đan dược, công pháp, binh khí, cho đến cả sắt vụn hắn vẫn lấy nốt.
Bất chợt hắn dừng lại trên người khôi lỗi Tiêu Nhất, hắn lấy đi chiếc nhẫn trữ vật trên tay hắn, tò mò xem.
Trong chiếc nhẫn trữ vật này cũng có rất là nhiều ngân lượng, chí ít cũng tầm cả chục ngàn bạc trắng, còn có công pháp, đan dược, binh khí, nhưng cao nhất cũng chỉ có một quyển công pháp Hoàng Cấp hạ phẩm mà thôi, binh khí và đan dược thì đều không đáng nhắc tới, đều chỉ là vật tầm thường.
Khải Minh chợt kinh ngạc, vì ở một góc khác của nhẫn trữ vật, hắn phát hiện có một cây linh dược, đây chẳng phải là linh dược mà vì nó mà nhóm người Tiêu Phàm bị truy sát hay sao, nhưng như vậy, có lẽ là bọn họ đã sẵn sàng bỏ lại cây linh dược này, vậy thì vì sao bọn người Linh Vân tông vẫn đuổi giết bọn họ.
Đến đây Khải Minh liền đã hiểu, chắc là do đệ tử Linh Vân tông đã giết chết đệ tử của Vân Huyền tông, cho nên muốn giết sạch toàn bộ đệ tử của Vân Huyền tông, để mà diệt khẩu đây.