Sau khi Huyền Trân rời đi, Tôn Dương một mình lặng lẽ đi vào thành, dùng Tiên Linh Thạch mua vài bộ quần áo, rồi thuê một phòng khách điếm tắm rửa thay bộ đồ mới.
Hắn tinh thần sáng lạng thư thái sau bao ngày đánh giết, Tôn Dương không nghỉ ngơi mà rời khỏi khách điếm đi tản bộ trong thành. Thời giang mở Hoang Nguyên còn hơn mười ngày nữa, hắn muốn dành thời giang này đi tìm kiếm những tiệm binh khí trong thành, xem có món nào vừa tay thì mua dùng.
Bởi vì trong tay hắn hiện tại không có lấy một món vũ khí, quả thật rất bất tiện. Tôn Dương đi một vòng các tiệm binh khí trong thành, nhưng không có một món nào vừa mắt, hắn dừng lại ở cửa hàng cuối cùng trong thành, kết quả cũng không được gì, đang tính hỏi ông chủ cửa tiệm xem còn nơi nào bán hay không thì nghe ở phía mặt đường phía bên trái vang lên tiếng mắng chửi.
Tôn Dương quay mặt nhìn qua, thấy một đám người đông đúc đang vây lại xem ba người đứng bên trong đang tranh cãi. Trong đó có hai nam nhân đang đứng chặn hai đầu, một nữ nhân đứng giữa, mặt y phục màu đen bó sát người, nhìn dáng dấp mãnh khảnh nhỏ nhắn, phía trước ngực cũng nhô ra một vòng không tính là lớn lắm, dường như là một tiểu cô nương mới lớn toàn thân trên dưới còn đang phát dục, nhưng dù vậy cũng đã đủ hấp dẫn biết bao nhiêu nam nhân bởi khí chất thanh xuân và thuần khiết phát ra từ trên người nàng rất rỏ ràng.
Trên khuôn mặt trắng nõn mịn màng, tóc đen búi cao xoả ra sau lưng, hai hàng chân mày mãnh mai điểm nhẹ màu đen nhạt, đôi mắt đen sáng quắt trong trẻo có phần hoạt bát linh động, sóng mũi cao trắng mịn tinh tế, đôi môi hồng không điểm một chút son phấn nào. Hai bên khoé miệng còn lúm vào hai cái đồng tiền nhạt nho nhỏ, khi cười chắc chắn sẽ hiện rõ hơn.
Toàn bộ ngũ quang phối hợp với khuôn mặt trái xoang có phần ngây thơ non nớt của nàng, đều làm cho bao nhiêu người đứng xung quanh phải thẩn thờ. Kể cả Tôn Dương cũng vậy, hắn ngây ngốc trong chốc lát rồi khôi phục lại, bởi vì thời giang qua hắn nhìn Huyền Trân đã quen, bây giờ cô nàng trước mặt này tuy kinh diễm nhưng tuổi cũng không lớn hơn hắn bao nhiêu, trên mặt vẫn còn phần nào non nớt nên chung quy vẫn còn kém Huyền Trân vài phần thành thục.
Nhưng mà không thể không nói, cô nàng này nếu như thưởng thành chắc chắn cũng là một đại mĩ nữ khuynh đảo chúng sinh…
– – Ha ha ha… Tiểu cô nương… Bang chủ của chúng ta mời nàng đến tệ bang Cẩu Lang Bang chơi một chuyến…! Tên nam tử chắn trước mặt cô nàng kia đứng khoanh tay trước ngực ung dung nói…
– — Hừ… Một đám ngu ngốc… Ta khuyên các ngươi đừng nên đánh chủ ý trên người ta…! Cô nàng kia hừ một tiếng nói…
– – hừ… Long Côn không cần phải nói nhiều với nàng ta… Trực tiếp xông lên bắt nàng ta mang về giao cho bang chủ… Roẹt…. Roẹtttt….! Nói rồi hắn rút kiếm xông lên trước, tên được gọi là Long Côn kia thấy vậy cũng xông lên…
– — Ngu ngốc… Muốn chết…! Cô nàng kia cười lạnh một tiếng, lật tay trong tay xuất hiện một thanh kiếm màu tím quỷ dị, nàng cầm kiếm xoay người một vòng vẽ ra một đạo kình khí màu tím hình tròn, toả ra chặn đứng hai thế công của hai người kia, bứt họ lui về sau.
Trong mắt hai người hiện lên một tia kinh ngạc, tiểu cô nương này vậy mà chỉ mới xoay kiếm một vòng đã phát ra kiếm khí mạnh đến vậy, phải biết cả hai người này đều đã là Huyền Sĩ hậu kỳ, vậy mà cô nàng này mới bao nhiêu tuổi chứ. Mới mười lăm mười sáu tuổi mà đã là Huyền Sĩ hậu kỳ sao…
– — Có vài phần bản lĩnh thì đã sao… Ta không tin hai người chúng ta hợp lại, không bắt được ngươi…! Tên kia kinh ngạc một chút rồi cười lạnh nói…
Nhưng lúc hắn đang định xông lên tấn công lân nữa, thì bất chợt từ một hướng khác, một cái bóng mờ lao tới với tốc độ cực nhanh, kéo theo một chuỗi tàn ảnh vụt xuyên qua đỉnh đầu mọi người đang vây xem, lúc tới gần liền loé lên một cái một phân thành mười. Đứng ở các góc độ tư thế khác nhau, mang theo quyền ảnh mạnh mẽ đập thẳng vào tên đang chuẩn bị lao lên kia…
Hằn tuy rất bất ngờ, nhưng phản ứng cũng không chậm, lập tức lui về bắt chéo thanh kiếm trước ngực đỡ lấy quyền ảnh đáng sợ kia… Một quyền đập xuống thanh kiếm bị lõm vào một dấu quyền, dư lực tiếp tục đè ép thanh kiếm đập luôn vào ngực hắn làm hắn bay ngược ra ngoài, phun ra một búng máu.
Mọi người vây xem xung quanh đều há mồm kinh ngạc, cả cô nàng kia cũng kinh dị nhìn thiếu niên đang đứng ngạo nghễ giữa đám đông.
Tôn Dương không quan tâm đến những ánh mắt kinh ngạc xung quanh, quay người lại nhìn về phía tên còn lại… Hắn đang còn kinh hãi, thấy tên thiếu niên quay mũi nhọn về phía mình thì khôi phục tinh thần la lớn…
– — Ngươi… Ngươi là ai… Tại sao lại nhắm vào chúng ta…
– – Vì ngươi là người của Cẩu Lang Bang…! Tôn Dương nhàn nhạt đáp
Lúc này trong đám đông có người nhận ra Tôn Dương vội hô to… — Là hắn… Lần trước không phải Cẩu Lang Bang phái ra mười mấy cao thủ truy sát hắn rồi sao… Lẽ nào hắn thoát được..
Tên gọi Long Côn kia nghe vậy, lập tức từ kinh hãi chuyển sang tức giận nói…
– — Hoá ra là tiểu tử ngươi… Nói mau những người truy sát ngươi bây giờ ở nơi nào…
Tôn Dương không trả lời hắn mà dùng một ngón tay giơ ra chỉ chỉ xuống dưới đất… Ý bảo chúng ở dưới âm phủ hết rồi… Xong hắn lại quay qua cô nàng kia, hiện tại nàng ta vẫn đang nhìn chằm chằm hắn nói…
– — Làm phiền nàng đứng sang một bên, đây là ân oán của ta và đám cẩu này…
Cô nàng nghe Tôn Dương nói vậy, nàng cắn chéo môi dưới rồi gật đầu đứng sang một bên…
– — Nếu đã chơi đủ rồi, bây giờ ta tiễn các ngươi đi một đoạn… Lời Tôn Dương vừa nói ra lọt vào tai đám đông xung quanh, làm người nào người nấy trợn tròn mắt…
– — Tên tiểu tử này, đúng là tuổi trẻ xung máu… Vừa ra tay là đòi giết người, thật đủ ngoan độc…
Cô nàng đứng một bên kia cũng lại một lần nữa kinh dị nhìn Tôn Dương, cẩn thận đánh giá lại hắn một lượt, nhưng làm nàng buồn bực là cho dù nàng dò xét kiểu gì cũng không tra ra được chút khí tức trên người hắn, ngược lại hắn từ đầu tới cuối khí chất hiện ra chỉ là một bình dân bình thường không hơn không kém…
– – Hừ… Tiểu tử ngông cuồng, ngươi tưởng đánh lén được một chiêu là có thể vênh váo sao…! Long Côn đen mặt cả giận nói, hắn trước giờ nào chịu qua sĩ nhục như vậy bao giờ chứ…
Tôn Dương cũng không rảnh nói lời dư thừa, hắn đã xác định hai tên này là người chết nên dùng hành động trực tiếp… Cả người hoá thành một chuỗi tàn ảnh lướt đi, lần này Tôn Dương không dùng Vô Quyền mà chỉ ngưng tụ Tạo Hoá lực trên nắm tay đập mạnh tới.
Long Côn cười lạnh một tiếng nâng kiếm lên, trên đầu mũi kiếm ngưng tụ quang mang màu lam, hắn quát to một tiếng rồi chém mạnh xuống…” Côn Linh Nhu Thuỷ”…
Tôn Dương lao tới khiến cho mọi người xung quanh phải há mồm…” tên này có phải điên không.. Hắn nghỉ thân thể hắn là sắt đá sao… Giám dùng quyền đối thẳng với kiếm… Thế nhưng chuyện xảy ra khiến cho nhiều người trợn mắt, không thể tin được…
……Đinhhhh……. Đanggggg……! Quyền của Tôn Dương va chạm trực diện với kiếm của Long Côn phát ra tiếng kim loại va chạm còn đem Long Côn một quyền oanh lui ra sau mấy bước lão đảo…
– — Thật biến thái…. Đám người vây xem kinh hãi thì thầm..
Đây là hiệu dụng của Tinh Cang Biến… Tôn Dương cũng đồng dạng kinh ngạc, Tinh Cang Biến hắn chưa chính thức tu luyện. Chỉ là do thần Phách đem phân tích lĩnh ngộ ra một ít quy tắt để cho hắn vận dụng, thật không ngờ mới chỉ một chút mà đã biến thái như vậy…
Tôn Dương hơi trì hoảng trong chốc lát… Hai tên kia đã tụ lại một chỗ với nhau, lại nâng kiếm cùng lúc phát ra thế công… Hai mũi kiếm xé gió đâm tới.
Khoé miệng Tôn Dương nhếch lên một nụ cười. Trên tay ngưng tụ lực lượng lại vận chuyển Quy Tắc Không Giang lướt đi, lúc sắp tiếp cận hai mũi kiếm, trên tay trái củ hắn bắn ra một mũi chuỷ nhỏ như ngóng tay, phóng thẳng về phía Long Côn làm hắn phải khựng lại đón đỡ. Còn bả thân Tôn Dương một lần nữa loé lên mười đạo tàn ảnh phân ra toàn bộ tập trung vào tên còn lại. Lần này hắn dúng đến chín phần lực lượng dự tính ác độc, một quyền làm thịt đối phương.
Quả nhiên tên kia dưới quyền ảnh tàn bạo của Tôn Dương cả người bị khí thế khoá chặt, chỉ biết vận chuyển Huyền lực chống đỡ. Một quyền như búa tạ nện xuống ngực hắn, đập nát Huyền Lực phòng ngự, ngực lõm vào một mãng, hắn trợn to mắt bay ra ngoài phun máu rồi nằm im không nhúc nhích
Bên kia Long Con đỡ lấy một mũi chuỷ, nhưng mũi chuỷ này bay như chống không người, nhẹ nhàng xuyên qua bả vai hắn để lại một cái lỗ máu, rồi bay thẳng ra sau;” Bùm”; một tiếng nổ tung kình lực lại từ phía sau lưng Long Côn lại đẩy hắn bay nhào về phía trước. Tôn Dương sẵn tiện lướt tới lại tung ra một quyền vào vị trí tim Long Côn chấn nát tim hắn, khiến hắn chết không thể chết hơn được nữa…
Giết cả hai người tất cả chỉ trong nháy mắt, những người xung quanh như hoá đá, hút một hơi khí lạnh. Một số người sau lưng cũng bất giác đổ mồ hôi…Sau khi Huyền Trân rời đi, Tôn Dương một mình lặng lẽ đi vào thành, dùng Tiên Linh Thạch mua vài bộ quần áo, rồi thuê một phòng khách điếm tắm rửa thay bộ đồ mới.
Hắn tinh thần sáng lạng thư thái sau bao ngày đánh giết, Tôn Dương không nghỉ ngơi mà rời khỏi khách điến đi tản bộ trong thành. Thời giang mở Hoang Nguyên còn hơn mười ngày nữa, hắn muốn dành thời giang này đi tìm kiếm những tiệm binh khí trong thành, xem có món nào vừa tay thì mua dùng.
Bởi vì trong tay hắn hiện tại không có lấy một món vũ khí, quả thật rất bất tiện. Tôn Dương đi một vòng các tiệm binh khí trong thành, nhưng không có một món nào vừa mắt, hắn dừng lại ở cửa hàng cuối cùng trong thành, kết quả cũng không được gì, đang tính hỏi ông chủ cửa tiệm xem còn nơi nào bán hay không thì nge ở phía mặt đường phía bên trái vang lên tiếng mắng chửi.
Tôn Dương quay mặt nhìn qua, thấy một đám người đông đúc đang vây lại xem ba người đứng bên trong đang tranh cãi. Trong đó có hai nam nhân đang đứng chặn hai đầu, một nữ nhân đứng giữa, mặt y phục màu đen bó sát người, nhìn dáng dấp mãnh khảnh nhỏ nhắn, phía trước ngực cũng nhô ra một vòng không tính là lớn lắm, dường như là một tiểu cô nương mới lớn toàn thân trên dưới còn đang phát dục, nhưng dù vậy cũng đã dủ hấp dẫn biết bao nhiêu nam nhân bởi khí chất thanh xuân và thuần khiết phát ra từ trên người nàng rất rỏ ràng.
Trên khuôn mặt trắng nõn mịm màng, tóc đen búi cao xoả ra sau lưng, hai hàng chân mày mãnh mai điểm nhẹ màu đen nhạt, đôi mắt đen sáng quắt trong trẻo có phần hoạt bát linh động, sóng mũi cao trắng mịm tinh tế, đôi môi hồng không điểm một chút son phấn nào. Hai bên khoé miệng còn lúm vào hai cái đồng tiền nhạt nho nhỏ, khi cười chắc chắn sẽ hiện rõ hơn.
Toàn bộ ngũ quang phối hợp với khuôn mặt trái xoang có phần ngây thơ non nớt của nàng, đều làm cho bao nhiêu người đứng xung quanh phải thẩn thờ. Kể cả Tôn Dương cũng vậy, hắn ngây ngốc trong chốc lát rồi khôi phục lại, bởi vì thời giang qua hắn nhìn Huyền Trân đã quen, bây giờ cô nàng trước mặt này tuy kinh diễm nhưng tuổi cũng không lớn hơn hắn bao nhiêu, trên mặt vẫn còn phần nào non nớt nên chung quy vẫn còn kém Huyền Trân vài phần thành thục.
Nhưng mà không thể không nói, cô nàng này nếu như thưởng thành chắc chắn cũng là một đại mỹ nữ khuynh đão chúng sinh…
– – Hahaha… Tiểu cô nương… Bang chủ của chúng ta mời nàng đến tệ bang Cẩu Lang Bang chơi một chuyến…! Tên nam tử chắn trước mặt cô nàng kia đứng khoanh tay trước ngực ung dung nói…
– — Hừ… Một đám ngu ngốc… Ta khuyên các ngươi đừng nên đánh chủ ý trên người ta…! Cô nàng kia hừ một tiếng nói…
– – hừ… Long Côn không cần phải nói nhiều với nàng ta… Trực tiếp xông lên bắt nàng ta mang về giao cho bang chủ… Roẹt…. Roẹtttt….! Nói rồi hắn rút kiếm xông lên trước, tên được gọi là Long Côn kia thấy vậy cũng xông lên…
– — Ngu ngốc… Muốn chết…! Cô nàng kia cười lạnh một tiếng, lật tay trong tay xuất hiện một thanh kiếm màu tím quỷ dị, nàng cầm kiếm xoay người một vòng vẽ ra một đạo kình khí màu tím hình tròn, toả ra chặn đứng hai thế công của hai người kia, bứt họ lui về sau.
Trong mắt hai người hiện lên một tia kinh ngạc, tiểu cô nương này vậy mà chỉ mới xoay kiếm một vòng đã phát ra kiếm khí mạnh đến vậy, phải biết cả hai người này đều đã là Huyền Sĩ hậu kỳ, vậy mà cô nàng này mới bao nhiêu tuổi chứ. Mới mười lăm mười sáu tuổi mà đã là Huyền Sĩ hậu kỳ sao…
– — Có vài phần bản lĩnh thì đã sao… Ta không tin hai người chúng ta hợp lại, không bắt được ngươi…! Tên kia kinh ngạc một chút rồi cười lạnh nói…
Nhưng lúc hắn đang định xông lên tấn công lân nữa, thì bất chợt từ một hướng khác, một cái bóng mờ lao tới với tốc độ cực nhanh, kéo theo một chuỗi tàn ảnh vụt xuyên qua đỉnh đầu mọi người đang vây xem, lúc tới gần liền loé lên một cái một phân thành mười. Đứng ở các góc độ tư thế khác nhau, mang theo quyền ảnh mạnh mẽ đập thẳng vào tên đang chuẩn bị lao lên kia…
Hằn tuy rất bất ngờ, nhưng phản ứng cũng không chẫm, lập tức lui về bắt chéo thanh kiếm trước ngực đở lấy quyền ảnh đáng sợ kia… Một quyền đập xuống thanh kiếm bị lõm vào một dấu quyền, dư lừc tiếp tục đè ép thanh kiếm đập luôn vào ngực hắn làm hắn bay ngược ra ngoài, phun ra một búng máu.
Mọi người vây xem xung quanh đều há mồm kinh ngạc, cả cô nàng kia cũng kinh dị nhìn thiếu niên đang đứng ngạo ngễ giữa đám đông.
Tôn Dương không quan tâm đến những ánh mắt kinh ngạc xung quanh, quay người lại nhìn về phía tên còn lại… Hắn đang còn kinh hãi, thấy tên thiếu niên quay mũi nhọn về phía mình thì khôi phục tinh thần la lớn…
– — Ngươi… Ngươi là ai… Tại sao lại nhắm vào chúng ta…
– – Vì ngươi là người của Cẩu Lang Bang…! Tôn Dương nhàn nhạt đáp
Lúc này trong đám đông có người nhận ra Tôn Dương vội hô to… — Là hắn… Lần trước không phải Cẩu Lang Bang phái ra mười mấy cao thủ truy sát hắn rồi sao… Lẽ nào hắn thoát được..
Tên gọi Long Côn kia nge vậy, lập tức từ kinh hãi chuyển sang tức giận nói…
– — Hoá ra là tiểu tử ngươi… Nói mau những người truy sát ngươi bây giờ ở nơi nào…
Tôn Dương không trả lời hắn mà dùng một ngón tay giơ ra chỉ chỉ xuống dưới đất… Ý bảo chúng ở dưới âm phủ hết rồi… Xong hắn lại quay qua cô nàng kia, hiện tại nàng ta vẫn đang nhìn chằm chằm hắn nói…
– — Làm phiền nàng đứng sang một bên, đây là ân oán của ta và đám cẩu này…
Cô nàng nge Tôn Dương nói vậy, nàng cắn chéo môi dưới rồi gật đầu đứng sang một bên…
– — Nếu đã chơi đủ rồi, bây giờ ta tiễn các ngươi đi một đoạn… Lời Tôn Dương vừa nói ra lọt vào tai đám đông xung quanh, làm người nào người nấy trợn tròn mắt…
– — Tên tiểu tử này, đúng là tuổi trẻ xung máu… Vừa ra tay là đòi giết người, thật đủ ngoan độc…
Cô nàng đứng một bên kia cũng lại một lần nữa kinh dị nhìn Tôn Dương, cẩn thận đánh giá lại hắn một lượt, nhưng làm nàng buồn bực là cho dù nàng dò xét kiểu gì cũng không tra ra đưột chút khí tức trên người hắn, ngược lại hắn từ đầu tới cuối khí chất hiện ra chỉ là một bình dân bình thường không hơn không kém…
– – Hừ… Tiểu tử ngông cuồng, ngươi tưởng đánh lén được một chiêu là có thể vênh váo sao…! Lonh Côn đen mặt cả giận nói, hắn trước giờ nào chiệu qua sĩ nhục như vậy bao giờ chứ…
Tôn Dương cũng không rảnh nói lời dư thừa, hắn đã xác định hai tên này là người chết nên dùng hành động trực tiếp… Cả người hoá thành một chuỗi tàn ảnh lướt đi, lần này Tôn Dương không dùng Vô Quyền mà chỉ ngưng tụ Tạo Hoá lực trên nắm tay đập mạnh tới.
Long Côn cười lạnh một tiếng nâng kiếm lên, trên đầu mũi kiếm ngưng tụ quang mang màu lam, hắn quát to một tiếng rồi chém mạnh xuống…” Côn Linh Nhu Thuỷ”…
Tôn Dương lao tới khiến cho mọi người xung quanh phải há mồm…” tên này có phải điên không.. Hắn nghỉ thân thể hắn là sắt đá sao… Giám dùng quyền đối thẳng với kiếm… Thế nhưng chuyện xảy ra khiến cho nhiều người trợn mắt, không thể tin được…
……Đinhhhh……. Đanggggg……! Quyền của Tôn Dương va chạm trực diện với kiếm của Long Côn phát ra tiếng kim loại va chạm còn đem Long Côn một quyền oanh lui ra dau mấy bước lão đảo…
– — Thật biến thái…. Đám người vây xem kinh hãi thì thầm..
Đây là hiệu dụng của Tinh Cang Biến… Tôn Dương cũng đồng dạng kinh ngạc, Tinh Cang Biến hắn chưa chính thức tu luyện. Chỉ là do thần Phách đem phân tích lĩnh ngộ ra một ít quy tắt để cho hắn vận dụng, thật không ngờ mới chỉ một chút mà đã biến thái như vậy…
Tôn Dương hơi trì hoảng trong chốc lát… Hai tên kia đã tụ lại một chỗ với nhau, lại nâng kiếm cùng lúc phát ra thế công… Hai mũi kiếm xé gió đâm tới.
Khoé miệng Tôn Dương nhếch lên một nụ cười. Trên tay ngưng tụ lừc lượng lại vận chuyển Quy Tắc Không Giang lướt đi, lúc sắp tiếp cận hai mũi kiếm, trên tay trái củ hắn bắn ra một mũi chuỷ nhỏ như ngóng tay, phóng thẳng về phía Long Côn làm hắn phải khựng lại đón đở. Còn bả thân Tôn Dương một lần nữa loé lên mười đạo tàn ảnh phân ra toàn bộ tập trung vào tên còn lại. Lần này hắn dúng đến chín phần lực lượng dự tính ác độc, một quyền làm thịt đối phương.
Quả nhiên tên kia dưới quyền ảnh tàn bạo của Tôn Dương cả người bị khí thế khoá chặt, chỉ biết vận chuyển Huyền lực chống đở. Một quyền như búa tạ nện xuống ngực hắn, đập nát Huyền Lực phòng ngự, ngực lõm vào một mãng, hắn trợn to mắt bay ra ngoài phun máu rồi nằm im không nhúc nhích
Bên kia Long Con đở lấy một mũi chuỷ, nhưng mũi chuỷ này bay như chống không người, nhẹ nhàng xuyên qua bả vai hắn để lại một cái lỗ máu, rồi bay thẳng ra sau;” Bùm”; một tiếng nổ tung kình lực lại từ phía sau lưng Long Côn lại đẵy hắn bay nhào về phía trước. Tôn Dương sẳn tiện lướt tới lại tung ra một quyền vào vị trí tim Long Côn chấn nát tim hắn, khiến hắn chết không thể chết hơn được nữa…
Giết cả hai người tất cả chỉ trong nháy mắt, những người xung quanh như hoá đá, hút một hơi khí lạnh. Một số người sau lưng cũng bất giác đổ mồ hôi…