– — Đi thôi… Chúng ta đến Sa Mạc Hoang Nguyên, nơi đó là trung tâm chiến loạn…. Ở đó có lẽ có thứ đang đợi ngươi đến lấy…! Ba người đứng quan sát một lúc… Thiên n nhìn Tôn Dương lên tiếng nói..
– — Đợi ta… Là thứ gì, ngươi nói cứ như ngươi biết trước rồi ấy nhỉ…! Tôn Dương ngờ vực hỏi.
– — Hừ… Ngươi đừng nghe hắn nói bậy… Nhìn bộ dáng hắn đê hèn như vậy, ai biết hắn nói là thật hay giả…! Cẩm Linh cau mặt chen miệng nói…
– — Ặc…. Ta nhìn không đáng tin vậy sao… Ta nói rồi, ta chỉ biết là có thứ gì đó… Còn là thứ gì thì ta không nhìn thấy được…! Thiên n vẽ mặc cười khổ nói… Hắn đường đường là truyền nhân kiệt xuất của Thần Toán điện, nhưng không thể khoe khoan, điều này làm cho nhiều người cứ tưởng hắn là Thần Côn lừa gạt kiếm tiền…
– — Được cứ cho điều ngươi nói là thật… Vậy còn bí cảnh thì sao..? Tôn Dương thấy Thiên n nói vậy hắn cuối cùng cũng gật đầu đồng ý… Dù sao cũng đã vào đây rồi, cứ quanh lui quẩn tới thì cũng vậy, chi bằng nghe hắn một lần xem sao…
– — Bí cảnh thì tuỳ duyên, không phải cái nào cũng vớ được đâu a…! Thiên n đạm nhiên đáp..
– — Được vậy thì đi thôi, dù sao cũng chỉ vào thử vận may, nếu may mắn gặp được thì tốt…!
– — Được rồi… Từ đây đến trung tâm có lẽ phải mất một tháng… Chúng ta cứ đi từ từ tới đó là được…! Thiên n nói.
Ba người đi trong thế giới rộng lớn, xuyên qua các khe vực khói bụi…… Đi đến đâu cũng thấy từng tốp người quanh quẩn lục lọi, tìm bảo vật và bí cảnh..
Suốt năm ngày trôi qua, mọi sự đều an tĩnh yên ắn. Tôn Dương nhàm chán ủ rủ….” nơi này cô quạnh khô khan như vậy, nào có nguy hiểm thập tử nhất sinh như trong lời đồn cơ chứ..”…
– — Moá… Tôn Dương an tĩnh ngươi không muốn… Ngươi thích náo nhiệt lắm sao..? Thiên n nghe hắn than thở, nhất thời tức giận nói…
– — A…. Ngươi ăn ở cũng thật tốt, vừa nhắc náo nhiệt liền có náo nhiệt kìa… Ha ha…! Thiên n vừa dứt lời, Cẩm Linh đã chỉ tay về phía trước nói.
Hai người theo tay nàng nhìn lại, thấy phía trước có một tốp người khoả hai mươi người đang bao vây một nhóm ba người vào trong…
Ba người này là hai nam một nữ… Trông cũng bình thường không có gì đặc biệt, chỉ là tu vi của ba người này đều đã đạt đến Huyền Đồ cảnh. Nhưng không hiểu tại sao lại bị bao vây, chỉ nghe tên cầm đầu trong tốp người kia nói…
– — Hừ… Các ngươi biết điều thì mau giao toàn bộ Huyền Khí đang và chìa khoá bí cảnh ra đây….. Chúng ta sẽ thả các ngươi đi, nếu không đừng trách chúng ta…
– — Huyền Khí đang thì có thể giao cho các ngươi…. Còn chìa khoá gì gì đó chúng ta không có…! Nữ nhân trong ba người kia lên tiếng trả lời…
– — Các ngươi còn giả bộ sao… Đã vậy thì giết hết các ngươi rồi lấy cũng không muộn…! Tên cầm đầu kia nghiến răng nói…
Ở phí xa những người xung quanh thấy tốp người đang giằng co, vội kéo nhau bu lại về phía này làm khán giả xem, náo nhiệt… Mấy ngày qua những chuyện vây người đánh cướp như vậy rất nhiều.
– — Chì khoá Bí cảnh… Ha ha… Rốt cuộc có manh mối rồi… Con mẹ nó… Phải động tay động chân cho đỡ buồn chán mới được…… Nhưng mà còn cái Huyền Khí đan kia là gì nhỉ…!
Tôn Dương nghe đám người kia nói chuyện, nhắc tới Bí Cảnh nhất thời hai mắt sáng lên, vẽ nhàm chán ủ rủ biến mất không còn một mãnh…
Cẩm Linh thì như đã quen thấy hắn như vậy, nên cũng chỉ biết thay hắn mà xấu hổ…” hỗn đãng này cứ nghe đến bảo vật là sáng mắt, còn hơn cả thấy mĩ nhân..”
Thiên n thì trợn mắt… Tên khốn kiếp này cơ mặt rèn luyện thật tốt, đã đạt đến cảnh giới tuỳ tâm sở dục rồi a…! Xong hắn vẫn mở miệng giải thích…
– — Huyền Khí dan là năng lượng của cương giả sau khi chết tiêu tán trong không trung, bị những oán linh chấp niệm của họ dẫn tụ lại hấp thu để duy trì chấp niệm, năng lượng trong Huyền Khí đan rất thuần tuý, có thể trực tiếp hấp thu hoặc luyện chế thành đan mà phục dụng… Nếu gặp chỉ cần đánh tan được Oán Linh kia thì có thể lẩy Huyền Khí đan… Nhưng cũng tuỳ loại và cấp bậc mà ra tay, nếu gặp Oán Linh cấp thấp thì không sao, còn xui xẻo gặp phải Oán Linh cao cấp nếu như sơ xẩy sẽ bị nó cắn nuốt hồn phách mà đoạt thân thể…
– — Woà…. Đáng sợ vậy sao..? Hắc hắc…. Vậy cũng tốt, phen này phải đánh cướp cho đã tay mới được…! Tôn Dương không nản chí mà là hưng phấn chà chà sát hai tay vẽ mặt hèn mọn nói…
– — Vậy có phải nên cứu những người kia hay không…? Cẩm Linh lên tiếng hỏi…
– — Cứu…. Nhất định phải cứu, chìa khoá Bí cảnh đang trong tay họ a…! Tôn Dương miệng thì nói chưa dứt câu, chân thì đã chạy xa ba mét…. Khiến cho Cẩm Linh và Thiên n trợn mắt dở khóc dở cười…
Bên này tên cầm đầu tốp người là một trung niên, tu vi cũng đã là Tam Linh cảnh… Giữa lúc hắn đang tức giận muốn xông lên cường thế ép người thì một bàn tay trắng trẻo đặt lên vai hắn giữ lại…
– — Vị đại ca này, tiểu đệ khó khăn lắm mới nghe ngóng được Bí cảnh…. Ca không nên cậy thế ép người a…! Tôn Dương mặt mày hớn hở như bắt vai bằng hữu nói.
– — Đệt… Tiểu tử ngươi từ chỗ nào chui ra thế… Nói nge hay quá nhỉ…. Từ lúc nào mà một tên phàm nhân bình thường cũng có thể tiến vào Hoang Nguyên vậy nhỉ…? Lý quái nhìn Tôn Dương nói
– — Hahaha…. Lần này thú vị rồi a…. Đây chẳng phải là tên Tôn Dương ở Tây Ninh thành hay sao… Cách đây không lâu, ở trong thành hắn đã giết một cường giả Tam Linh cảnh… Ngay cả xương cốt cũng không còn a….! Một vài người đứng ngoài nhận ra Tôn Dương nên rì rầm.nghị luận…
– — Lợi hại vậy sao..? Nhìn hắn tuổi cũng không lớn…. Thật sự có bản lĩnh vậy sao…! Những người khác là người nơi khác tới không tin nên hỏi..
– — Các ngươi cứ chờ xem sẽ biết….
( — Hahaha…. Ba vị ta giúp các ngươi giải quyết đám ruồi nhặn này, Bí cảnh mở chung ai lấy được thứ gì thì của người đó… Thế nào…?) Tôn Dương không trả lời Lý Quái mà nhìn ba người kia nói thẳng vào chuyện chính,…
– — Được… Nếu ngươi có thể dọn hết bọn họ, chúng ta sẽ chia Bí cảnh…! Nữ nhân kia cắn chéo môi rồi quyết định nói… Dù sao chia một nữa vẫn còn hơn là mất trắng va mất mạng… Nên nàng đánh cược gật đầu đồng ý..
– — Hừ… tiểu tử mạnh mồm quá nhỉ… Để ta xem ngươi có bãn lĩnh gì…? Nói rồi hắn tung ra một quyền vào ngực Tôn Dương..
– — khà khà… Làm gì mà nóng giận vậy chứ…! Tôn Dương nhanh như chớp hoá thành đạo tàn ảnh lui về phía sau…. Năm ngón tay mở ra, từ trên đầu ngón tay bắn ra năm sợi Tàm Ti trong như sợi cước mang màu tím nhạt…
Tàm Ti lao vút đi, như những mũi kim sắt nhọn đâm xuyên qua thân thể mười mấy người…. Tôn Dương cười lạnh một tiếng, năm ngón tay xiết chặc lại, kéo căng Tàm Ti ra… Thân thể mười mấy người đang chuẩn bị lao lên bỗng cứng đờ lại, tay chân đầu và mình toàn bộ đứt lìa rơi vãi trên đất… Máu me be bét nhuộm đỏ đất…
Tràng cảnh chỉ xảy ra trong chớp mắt, khiến cho tất cả mọi người nhìn cảnh tượng trước mắt, bất giác run rẩy đổ mồ hôi… Còn có cảm giác muốn nôn mửa…” chỉ trong nháy mắt đem mười mấy cường giả Huyền Linh Huyền sĩ còn có vài Huyền Đồ, toàn bộ cắt ra thành từng mãnh…. Đây còn là người sao…? Trong lòng mọi người bất giác sinh ra ý nghỉ chung như vậy…
Ba người nhóm nữ nhân kia, mặt cũng trắng bệch…” tên thiếu niên này còn đáng sợ hơn cả đám người kia, giết nhiều người như vậy mà mắt cũng không nháy một cái… Miệng còn treo nụ cười như không có chuyện gì… Thật quá ác…”
Hai người Cẩm Linh và Thiên n cũng trợn tròn mắt, “cảnh giới của hắn đã đạt đến tầng nào rồi, sao mạnh như vậy chứ… Ra tay cũng quá ngoan độc..”
– — Thằng này ngưu…! Thiên n nói
Mà người kinh dị nhất vẫn là Lý Quái, nếu vừ nãy không phải hắn phản ứng nhanh thì đã bị xuyên qua rồi…” Moá… Tên ma quỷ này từ đâu chui ra vậy chứ… Rỏ ràng trên người hắn không có năng lượng giao động…”
– — Hừ… Ngươi đừng đắc ý… Có bản lĩnh thì đấu trực diện với ta… Nếu ngươi thắng ta sẽ lập tức rút lui…! Lý Quái vào đường cùng, đưa ra hạ sách nói..
– — Hắc hắc… Ngươi muốn đấu trực diện sao…. Vậy thì đấu…( Vô Quyền)
Tôn Dương nói xong thân thể phân ra thành mười đạo tàn ảnh lướt đi… Từng đạo từng đạo xông vào từ các góc độ khác nhau, tung Quyền làm cho Lý Quái đón trái đỡ phải, tránh trước né sau có chút ăn không tiêu… Hắn vừa đỡ hết Quyền ảnh thì trước ngực lại cảm giác nặng nề đè xuống…
Lý Quái còn chưa kịp nhì rỏ thì ngực đã bị nện một Quyền như búa tạ đập xuống…. Rắcc… Rắcc….Tiếng xương gãy vở vang lên… Hắn bay ngược ra sau miệng tràn máu, hai mắt trợn ngược lên, vô lực nằm im đó…
Những người lúc đầu nghi ngờ thực lực của Tôn Dương lúc này mặt cũng đã sợ đến trắng bệch ra…
– — Quá yếu… Chỉ một quyền mà đã không dậy nỗi…! Tôn Dương bày ra bộ mặt thất vọng lãm nhảm… Làm cho tất cả mọi người nghe như muốn phát điên phát mộng…
– — Ba vị bây giờ chúng ta đi mở bí cảnh được chưa…?