Tuyệt Thế Phàm Nhân

Chương 27: Đạo Của Đạo Tặc



– — Tôn Dương ngươi không sao chứ? Ngươi làm gì trong Bí Cảnh mà lâu như vậy? Tại sao lại xuẩt hiện trong hư không như vậy chứ?… Cẩm Linh bay đến đứng cạnh Tôn Dương, nắm lấy tay áo hắn lật qua lật lại lo lắng hỏi…

– — Hìhì…. Ta không sao…. Nàng cũng đến đây sao? Còn tên Thầy bói đâu..? À nàng cũng đột phá Tam Linh cảnh rồi sao? Tôn Dương kinh ngạc hỏi.

– — Ừ…. Ta gặp một số chuyện bị lạc mất Thiên Ân…. Cũng may có Tam Thái Tử giúp ta… Cũng là hắn đã hỗ trơ ta đột phá…! Cẩm Linh nói rồi chỉ tay về phía Sùng Văn nói…

Tôn Dương theo tay nàng nhìn lại, liền thấy một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt cực kỳ anh tuấn…. Toàn thân tản ra khí chất cao quý bất phàm….

Hai người chạm mắt nhìn nhau, Sùng Văn cười khẽ gật đầu với hắn tỏ ý chào hỏi… Tôn Dương cũng gật đầu coi như đáp lại… Tôn Dương nhìn thiếu niên này, hắn cảm giác người này thâm sâu khôn lườn, ngay cả hắn lúc nhìn vào cũng cảm thấy như bị một luồng lực vô hình nào đó chặn lại, không thể dò xét.

Mà cả Sùng Văn và Phan Thanh Xương cũng đồng thời nhìn Tôn Dương bằng ánh mắt kinh dị… Cả hai người kể từ lúc Tôn Dương xuất hiện, cũng đã thử dò xét hắn, nhưng kết quả chính là một chút dao động gì cũng không tra ra được. Cũng không nhìn ra được hắn đang ở cảnh giới nào…

– — Là hắn…. Hắn chính là Tôn Dương…. Lần trước chính mắt ta thấy hắn chỉ lật tay một cái đã đem gần hai mươi người cắt ra từng khúc….. Còn phế đi một cường giả Tam Linh cảnh…! Trên bờ biển, có người nhận ra Tôn Dương liền la lớn lên.

Woa… Lợi hại vậy sao? Có thật không vậy…?…. Có người hồ nghi nói.

– — Đúng vậy… Ta cũng nhận ra hắn… Các ngươi đừng nhìn hắn trên người không có chút khí tức nào mà bị hắn lừa… Lúc hắn ra tay thì sẽ rất tàn nhẫn a…! Lại có người nhận ra Tôn Dương và bắt đầu bàn tán…

Một đám người lơ lững trên không trung, cũng cổ quái nhìn Tôn Dương..” kẻ này thật cổ quái..” có người lẩm bẩm nói.

– — A….. Lão Phạm… Ta nhớ ra rồi… Chính la tiểu tử kia… Tên tiểu Đạo chích đã phỏng tay trên trộm đi Yêu Huyễn Linh Chu của chúng ta…! Lão Trần nhìn Tôn Dương rồi chợt nhớ ra liền la lớn…

– — Đúng rồi…. Tên tiểu tử khốn kiếp… Ta phải bắt ngươi trói lại… Ngày ngày cho ngươi uống xuân Dược… Hành hạ cho ngươi chết…! Lão Phạm tay run run kích động chỉ váo Tôn Dương nói…

Đằng sau lại có thêm hai lão già bước lên là Văn Lão và Nguyễn Lão, đứng song song với Lão Phạm Và Lão Trần nói…

– — Hừ… Tiểu tử ngươi cũng thật có bản lĩnh…. Mau ngoan ngoãn gia ra đồ của Yêu Huyễn Linh Chu… Chúng ta sẽ bỏ qua không truy cứu ngươi…. Nếu không…. Hừ…!

– — Hahahaaa…. Bốn Lão già nhảy nhót… Các ngươi già rồi nên bị hỏng mất đầu sao? Hừ…. Đồ đã nằm trong túi ta, có lý nào lại mang ra trả…! Tôn Dương nhìn bốn lão già này như nhìn bốn tên ngốc… Có ai đã rắp tâm cướp đồ rồi lại vì mấy câu nói mà lại mang ra trả chứ…

– — Ngươi…..

…..Hahahaaaaaaa…. Ta đã hiểu rồi… Tôn đạo hữu phải không.. Haha… Hoá ra cũng là người trong nghề…! Phan Thanh Xương không đợi Lão Phạm nói hết câu thì đã phá lên cười lăng không bay đến trước mặt Tôn Dương tươi cười chào hỏi..

– — Hìhì… Tôn huynh cũng thật can đảm nha… Lại có thể cướp đồ từ trong tay bốn cường giả Địa Tướng…! Sùng Văn cũng lăng không bay đến, con Rùa vàng lúc này đã biến nhỏ lại đậu trên vai hắn mà ngủ gà ngủ gục…

++ A… Vị bằng hữu này là…! Tôn Dương nhìn thiếu niên ăn mặc khác thường trước mặt, hắn cũng âm thầm chấn động…” Con mẹ nó…. Lòi đâu ra lắm kẻ biến thái như vậy? Cả tên này ta nhìn cũng không thấu..”

– — Hèhè…. Tại hạ là Phan Thanh Xương đến từ Ngũ Hành Thế Giới…. Mấy ngày nay ỷ mình có chút bản lĩnh mà làm mưa làm gió nên cũng có chút tiếng tăm, làm Tôn huynh chê cười rồi….! Phan Thanh Xương cưới cười rồi mặt dày… Làm mèo vuốt đuôi mèo nói…

– — Phan đạo hữu có phải là dùng nhầm từ không nhỉ? Không phải là tiếng tăm mà là tai tiếng mới đúng… Suốt ngày đi vơ vét đánh cướp quả thật như sấm nỗ bên tai luôn a…! Sùng Văn liết xéo Phan Thanh Xương bày ra bộ măt văn nhã nói..

– — Ách…. Tam Thái Tử gia ngài cũng chọc phá không ít nhỉ… Hốt trọn ba ổ Siêu Cấp Tà Niệm rất là béo bở, cũng rất can đảm… Hìhì…! Phan Thanh Xương nhún vai cười hìhì nói

– — Haha… Hai vị hoá ra là Phan đạo hữu và Tam Thái Tử sao… Thật hân hạnh a… Khà khà…. Các vị cứ nói quá… Ta chỉ là những lúc rãnh rỗi tiện tay bốc ít đồ người khác cất dấu không dùng đến… Chứ còn đồ người ta thường xuyên đem ra dùng ta tuyệt đối sẽ không đụng tới a… Cũng không tính là nghề nghiệp gì…

Tôn Dương rất nhanh bắt được nhịp mà cười khà khà nói… Hắn thấy hai người trước mặt này xem bộ cũng là hạn đam mê trộm cướp… À không là đam mê tầm bảo giống mình mới đúng…

– — Những người làm nghề như chúng quang trọng là phải có tầm nhìn, biết phân biệt chất lượng và giá trị hàng hoá mới được a…! Phan Thanh Xương phân tích nói.

– — Hắc hắc… Tôn đạo hữu cũng thật thích sài đồ bỏ tủ của người khác nha.. Vì không muốn lãng phí mà phải đi vào tận nhà nhặt những thứ mà người ta cất chỗ kín đáo không dùng tới, đem về uỷ khuất mình mà xài giúp họ…. Tôn huynh thật đáng quý a…!

Sùng Văn không tiết ngôn từ mà buông lời ghê tởm mà tâng bốc đồng đạo…. Làm cho một đám người xanh mặt nôn mửa…

– — Nào có nào có…. Chúng ta làm người… A nhầm làm nghề cũng nên có chút triết lí và đạo đức nhìn nhận để đạt đến cảnh giới cao hơn trong nghề nghiệp…. Để có thể nắm bắt tâm lí của mọi người khi họ quyết định đem một vật gì đó bỏ tủ khoá lại mà không dùng đến a…. Lúc đó chính là lúc những người làm nghề có tâm và có đạo đức như chúng ta thể hiện. Mang giúp những thứ kia đi để cho họ khỏi vướng bận…. Hắc hắc…

Tôn Dương thao thao bất tuyệt..

(— Moá…. Ba thằng này đang nói đến đại đạo thâm sâu gì vậy…? Có người oẹ oẹ chữi rủa nói…

– — Theo ta thấy chắc là đạo của đặo tặc rồi…!)

– — Đúng đúng… Ta thấy những người làm nghề trộm cắp… À không… Tầm bảo như chúng ta thật thiệt thòi rất lớn đó…. Ta buồn quá main….! Phan Thanh Xương làm bộ uỷ khuất nói…

– — Ây za…. Hai vị đạo hữu, bản lĩnh tài cao cán rộng như vậy, những ngày qua chắc chạy loạn khắp nơi sưu tầm cũng kha khá nhỉ…. Có phải nên chia cho kẻ hèn này chút đỉnh kiếm sống không nhỉ…. Hắc hắc… Ui za… Đau……..!

Tôn Dương dở mánh khoé moi móc nói….. Những ngày qua hắn ở lì trong Bí Cảnh nên không có đánh cướp được cái gì làm hắn buồn rầu muốn chết…. Ma hai tên đồng đạo này lại ở ngoài đánh cướp thoả thích như vậy quả thực làm hắn đố kỵ muốn chết a… Nhưng mà mồm còn chưa nói xong thì hông đã bị Cẩm Linh kẹp xoắn lại…

– — Hức….. Ngươi đúng là vô sỉ… Còn ngại mình cướp chưa đủ, lại đi đố kỵ với người ta sao..?.. Cẩm Linh mặt đỏ bừng nghiến răng trèo trẹo nói…. Đứng gần nghe ba tên ghê tởm này cùng một ruột mà đàm luận đạo đức nghề nghiệp quả thật làm nàng xấu hổ không chịu nỗi.

Hai người Sùng Văn và Phan Thanh Xương nhìn hông của Tôn Dương bị xoắn nhất thời rùng mình một cái, ngậm miệng lại quay mặt sang chỗ khác làm ngơ bỏ mặc tên đồng đạo xấu số kia… Nói chứ cái chiêu bị kẹp nhéo này bọn hắn không phải chưa từng nếm qua, nên biết rất rỏ uy lực của nó…

Ai za… Nàng mau buông tay đi… Ở đây nhiều người như vậy thật mất phong độ a…! Tôn Dương nhăn nhó mặt mày thỏ thẻ nói…. Nói đúng ra thân thể hắn bây giời đã rất cứng cỏi, nên một chút đau này không tính là gì, nhưng hắn vẫn phải nhăn mặt làm bộ…

– — Hừ…. Chỉ một ổ đạo tặc mà trong miệng các ngươi lại biến thành cao thượng ghê tởm như vậy….? Còn đàm luận cả đạo đức nghề nghiệp nữa… Thật quá đê tiện…! Phạm Lão tức giận rú lên….

– — Hừ…. Không cần nói nhiều nữa… Chúng ta nhất định phải bắt tiểu tử kia… Hai người các ngươi không liên quang thì đứng sang một bên….! Lão Nguyễn cũng nỗi lửa la lên…. Một đám tiểu tử này cư nhiên không để bọn hắn vào mắt, ngang nhiên ngồi chụm lại với nhau mà đàm luận trộm cắp… Phi…. Thật quá ghê tởm….

– — Hắc hắc… Tôn đạo hữu cú này trúng lớn rồi a… Họ có bốn người… Ta và Phan huynh giúp ngươi giải quyết hai người… Còn hai người thì phải giao lại cho nhân vật chính rồi nha…! Sùng Văn cười tà dị điềm nhiên nói…

– — Vậy thì phiền hai vị đạo hữu rồi… Nếu không một mình ta muốn nuốt trôi bốn người này thì cũng nhỏ máu không ít a…! Tôn Dương không có từ chối, vuốt vuốt mũi nói… Hắn hiện tại tuy cũng đã bước vào Địa Tướng cảnh, nhưng đối phương có tới bốn người, với lại còn cao hơn mình một giai… Nếu muốn thắng thì cũng phải trả cái giá rất lớn… Nhưng hiện tại hắn cần bảo trụ thực lực để vào lăng mộ vậy nên hắn mới không từ chối đề nghị của Sùng Văn.

Mà Sùng Văn cũng chính là nghỉ đến nguyên nhân này nên mới đứng ra giúp cho Tôn Dương….. Phan Thanh Xương cũng hiểu ý gật đầu… Đem đàng guitar thu vào giới chỉ rồi lại lấy ra một cây pháp Trượng… Trên đầu Trượng đặc biết khắc hai chữ lớn kỳ lạ…” VIỆT NAM “

Tất cả những người xung quanh thấy hai bên bắt đầu dương cung bạt kiếm thì lập tức tản ra… Đứng xung quanh xem chiến, ba tên thiếu niên chiến bốn Địa Tướng…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.