Sùng Văn và Phan Thanh Xương tách ra, mỗi người đón đầu một người, là Văn Lão và Trần Lão… Nhưng tình huống bất ngờ lại diễn ra, không biết từ đâu lại nhảy ra thêm một cường giả Hoá Tướng cảnh vây lấy Sùng Văn và một Ma Pháp Sư ngũ Tinh chặn Phan Thanh Xương lại.
Cả hai người này đều còn rất trẻ, Sùng Văn thấy vậy thì nhíu mày hỏi…
– — Các ngươi là ai…. Đến chặn ta là có ý gì…?
– — Haha… Thái Tử điện hạ cũng thật mau quên…. Ba tháng trước ngươi lẻn vào Đế Linh sơn môn của chúng ta, mượn đi Pháp Khí trấn sơn Định Thông Thiên Cổ… Chơi đủ rồi giờ cũng nên trả lại chủ củ rồi nhỉ….! Cường giả Hoá Tướng kia giọng điệu mánh khoé nhắc khéo chữ trộm thành chữ mượn nói.
– — Ách…. Nói vậy ngươi là người của Đế Linh Sơn… Là một trong tứ đại Thánh Tử sao?.. Sùng Văn càng nhăn mày chặc hơn hỏi.
– — Ta là Diệp Ka Tứ Thánh Tử….! Diệp Ka tự ngạo nói.
– — Hà… Hà…. Nếu có đủ bốn người ở đây thì ta còn mệt nhọc một chút… Nhưng hiện tại chỉ có mình ngươi ở đây, ngươi nên cẩn thận không ta đem ngươi cân lên bán cho Diêm Vương a….! Sùng Văn liết mắt nhìn xung quanh một vòng rồi cười lạnh nói với Diệp Ka
– — Hừ…. Ngươi nói thật mạnh miệng… Có bản lĩnh thì cứ đến thử… Ngươi đừng tưởng mình là con trai Vua Hùng Vương là ta sẽ sợ ngươi…! Diệp Ka bị chọc giận hừ một tiếng nói
– — Ta tự xưng mình là Thái Tử nhưng chưa bao giờ đem chức danh đó ra đàn áp ai cả… Nếu ngươi muốn ta sẽ thanh toàn cho ngươi…! Sùng Văn không tức giận mà đạm mạc nói..
Bên này Ma Pháp Sư Ngũ Tinh kia cũng chặn trước mặt Phan Thanh Xương, nhìn chằm chằm vào cây Pháp Trượng trong tay hắn tức giận nói.
– — Phan thiếu hiệp cũng thật có bản lĩnh… Quanh năm hết trộm cắp rồi lại làm hàng giả… Hừ…. Ngay cả Thánh vật Ma Linh Trượng của Ma Linh Điện của chúng ta mà cũng có thể nhái ra được… Ngươi mau giao nó ra cho ta, Thánh vật của bản điện không thể để kẻ khác tùy tiện ô nhục được…
– — Giao cho ngươi… Ngươi nói đùa sao? Đồ là do ta làm ra, ta mặc kệ có phải là Thánh vật chó má gì gì đó của ngươi hay không… Chỉ dựa vào ngươi mà cũng muốn ta giao đồ sao..? Không có cửa đâu… Fuck…! Phan Thanh Xương tức cười nói với tên Ma Pháp sư kia.
– — Nếu đã vậy…. Vậy thì để ta tự mình đến thu hồi nó…! Ma Pháp sư kia vừa nói vừa chỉ một ngón tay vào Pháp Trượng trong tay Phan Thanh Xương.
Nhất thời làm cho ba người Tôn Dương, Sùng Văn và Phan Thanh Xương sáng mắt lên. Cả ba người liết mắt nhìn vào ngón tay năm người còn lại rồi phá lên cười…. ” Con mẹ nó… Người ta đã đưa đồ đến tận miệng rồi.”
Ba tên đạo tặc không hẹn mà cùng ngồi chụm lại với nhau như bà tám ngoài chợ bàn bạc chuyện gì đó… Làm cho một đám người kỳ quái nhìn nhau, không hiểu ba tên này đang tính làm gì.
– — Hắc hắc… Sùng huynh Phan huynh… Bọn họ sáu người sáu cái… Chúng ta ba người mỗi người hai cái thế nào…! Tôn Dương cười nham hiểm nói.
– — Được được… Cứ quyết định vậy đi… Lát nữa ta và Tôn huynh cầm chân bọn họ chốc lát… Phan huynh phục trách đi thu vật phẩm… Khà khà…! Sùng Văn bố trí kế hoạch nói
– — Được… Cứ như vậy đi….( He he hè hè)…! Phan Thanh Xương ứng thanh một tiếng, ba người cùng cười lên một tiếng quái dị.
Đám người Lão Phạm mất kiên nhẫn, cau có mặt mày la lên…
– — Khốn kiếp… Các ngươi giởn mặt với chúng ta sao?…. Hai vị thiếu hiệp, nếu đã có khúc mắt thì chúng ta cùng lên thu thập đám tiể tử này…
– –Được vậy thì cùng lên…! Hai người kia đồng thanh trả lời…. Đối với đám người Sùng Văn bọn hắn cũng rất kiên kỵ, hai chiêu lúc trước đã cho thấy thực lực của hai người kia không hề kém họ chút nào. Còn Tôn Dương thì chính là người mà bọn hắn phải đề phòng nhiều nhất, bởi vì không ai nhìn ra được thực lực của hắn như thế nào…
Nhưng lúc bọn họ đang vận lực chuẩn bị công kích thì bỗng cảm giác hư không xung quanh đột nhiên đông cứng lại, khiến cho tốc độ cả sáu người trong nháy mắt giảm xuống như sên bò… Sáu người cả kinh đem hết lực lượng toàn thân phóng ra, đẩy không gian ngưng kết quanh người nới lỏng ra.
Nhưng khi họ còn chưa kịp thở phào thì phía trên đỉnh đầu lại xuất hiện một đạo hư ảnh đoá hoa Sen lớn phủ xuồng, nhất thời lại thêm một nguồn lực định trụ cường đại phóng ra kết hợp với không giang ngưng kết, đem sáu người lại đính tại chỗ không nhúc nhích được chút nào…
Sáu người còn chưa kịp ra tay đã bị định trụ cứng đờ người, mồ hôi lạnh ứa ra khiến bọn họ nghẹn khuất tức giận trước nay chưa từng có…
Mà đám người xem chiến xung quanh cũng âm thần kinh hãi, không giang ngưng kết và lực định trụ cường đại như vậy, nếu đổi thành bọn họ chỉ sợ là cũng không lật nỗi bao nhiêu sóng gió..” Ba tên thiếu niên này thật đáng sợ.”
Lúc tất cả mọi người đang kinh ngạc thì… Sùng Văn chợt la lên một tiếng…
– — Phan huynh ra tay..!
– — Được khà khà…! Phan Thanh Xương đáp một tiếng cười cười… Đưa hai tay lên gần miện hà ra một ngụm hơi rồi chà sát hai tay với nhau, cười gian trá…
Chỉ thấy hắn co một chân lên gở lấy chiếc ” Dép Tổ Ong ” dưới chân lên cầm trên tay hô to rồi ném đi… ” Đệ nhất hung khí bảng Dép Tổ Ong. “….. Vùuuuuu….
– — Hừ…. Một đám chuột nhắt có gan thì thả bọn ta ra, tay ngang chiến một trận… Đồ…. Vù uuuuu….. Bép……..! Tên Ma Pháp sư kia tức giận mắng to, nhưng còn chưa mắng xong thì đã bị Dép Tổ Ong của Phan Thanh Xương đáp thẳng vào mặt, in lại một dấu dép đỏ lòm. Khiến cho mặt hắn mếu máo, miệng giật giật ức chế không nói nên lời..
Nguyên một đám người trên trời hay dưới bờ biển,mồm đều há to ra…” Đù moé… Thần khí Dép Tổ Ong là cái món đồ chơi gì vậy.. Lại còn xếp đệ nhất bảng…” có người co quắp miệng run run nói.
Nhưng khi một đám người còn ngây ngốc chưa hết kinh ngạc thì lại thấy Phan Thanh Xương đã bay đến gần tên Ma Pháp sư kia, gỡ lấy chiếc dép cầm lên tay nhìn nhìn miệng cười cười nói..
– — Không hổ là Đệ Nhất Hung Khí, dùng rất tiện tay… May cho ngươi là ta dùng Dép Tổ Ong… Nếu như ngươi gặp đám nữ nhân kia, chỉ cần các nàng lật giày Cao Gót mổ cho ngươi vài cái tin chắc ngay lập túc đầu ngươi sẽ mọc lên một đám mụn nhọt to nhỏ có đủ a… Haha…
Phan Thanh Xương nói một tràn làm cho nguyên đám người nghe mà thấy mơ mơ hồ hồ chỗ hiểu chỗ không…
– — Phi… Mụn con mẹ ngươi… Có bản lĩnh thì cùng Lão hủ ta đấu ba trăm hiệp….! Trần Lão bị trói buộc đến đổ mồ hôi, không chịu nỗi nữa nên dùng kế khích tương nói…
A hahahaaaaaa… Tôn huynh, Sùng huynh… Bọn họ muốn ta đấu ba trăm hiệp cùng họ… Hai huynh nhớ gia cố cho chặt chẽ, xem ta sữ đẹp bọn họ nha…
– — Hehe.. Phan huynh cứ an tâm mà ứng chiến, chúng ta sẽ ở đây trợ trận giúp huynh…! Sùng Văng cười hehe liết mắt ra dấu với Tôn Dương nói…
Tôn Dương hội ý, khoé miệng cười âm tà, rồi hai người cùng gia thêm lực lượng đem đám người đang giãy dụa khoá cứng lại cho Phan Thanh Xương hành hung… À không là giao chiến…
– — Khà khà… Hai vị ta chuẩn bị xuất chiêu đây… Tiếp chiêu…!
Phan Thanh Xương miệng nói còn chưa hết câu thì người đã cầm chiếc Dép lao đến…. Bép… Bép… Bép…. Điên cuồng mà nện xuống… Con mẹ nó nện…
….. Aaaaaa…. Tiểu tặc ta nhất định không tha cho ngươi…. Aaaaaa… Ui Zaaaaa…… Bốp.. Bép… ” Này thì không tha này… Bép…. Này thì đấu này…”
….. Áaaaaaaaaaaaaaa…..
– — Hahaha… Không phải các ngươi muốn đấu ba trăm hiệp sao…? Không phải các ngươi muốn lấy Pháp Trượng của ta sao… Kuck… Bốp… Bốp…. Bốp…. Ta đánh… Ta đánh… ” con mịa nó đau hết cả tay.. “
Phan Thanh Xương lao vào cứ như vậy mà tới tấp cầm dép dán xuống, và rồi tiếng la hét ý ới vang lên, đập cho tên Ma Pháp sư kia và Lão Trần mặt mày xưng húp thành đầu heo. Xụi lơ ngắt ngẻo.. Khiến cho một đám khán giả trợn mắt, mồ hôi lạnh chảy dịc sống lưng.. Cìn có người như không thể tin được lấy tay dụi dụi mắt như không thể tin được run giọng lẩm bẩm…
– –Đây…. Đây…. Đây là giao chiến ba trăm hiệp đây sao…? Sao ta thấy giống như hắn đang hành hung ba trăm hiệp vậy kìa…?
Phan Thanh Xương đánh đến đỏ mắt, ôm cổ tay lắc lắc như rất mệ mỏi, đi đến trước mặt tên Ma Pháp sư và Lão Trần đã hết khí lực kia…. Nâng tay họ lên lột đi hai cái chỉ giới, rồi cười khà khà quay sang nói với hai người Tôn Dương…
– — Đến lượt ta trợ trận… Hai huynh ai lên trước đây… Đại chiến rất sướng tay a…. Haha…
– — Vậy ta và Phan Huynh lại trợ trận, Sùng huynh lên giải quyết nốt Ka gì gì đấy luôn đi nha… Hé hé….! Tôn Dương quay sang Sùng Văn nói…
– — Vậy được… Đằng nào cũng xong vậy thì ta lên trước… Hihi….! Sùng Văn ứng một tiếng rồi thả người phóng lên…