Đến chương này rồi các bạn đọc cho xin cái ý kiến chó có động lực và kinh nghiệm nha…
Gần năm mươi chiếc bè thi nhau chèo luồng lách dưới chân các ngọn tiểu sơn, tại một góc không ai để ý, hơn mười người từ đầu đến giờ vẫn im hơi lặng tiếng bây giờ cũng bắt đầu động. Mười hai người đồng loạt ra tay, nhắm vào sáu chiếc bè đạt chuẩn nhất mà xông lên đánh cướp.
Chủ nhân của năm chiếc bè rất nhanh đã bị đánh văng xuống nước, còn lại một chiếc thì hai người kia vẫn đang dây dưa với chủ nhân của chiếc bè này. Hai người đến cước là hai người nam tử chừng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, một người thì thân hình cao to để mình trần, chỉ mặt một cái quần thô có đai lưng quấn lại. Người còn lại thì thấp bé gầy nhom.
Chủ nhân của chiếc bè kia thì lại còn rất trẻ, trên gương mặt không tính là anh tuấn, nói chung là dễ nhìn, nhìn chung người này một lượt từ trên xuống dưới, nhất là khuôn mặt của hắn rất dễ nhận thấy phần nào sự kiêng cường và có pha thêm chút bản tính hiếu chiến hoang dã. Đặc biệt là đôi có mắt đồng tử màu vàng kia lại càng thể hiện rõ sự sắt bén, bị đôi mặt này nhìn vào tạo cho người mét. Cảm giác như bị một con mãnh Hổ nhìn chằm chằm mà sợ hãi.
– — Khốn kiếp, gặp trúng cao thủ rồi…! Tên gầy nhom thấy dây dưa một hồi mà vẫn không cí cách nào đuổi được tên thanh niên này xuống, hắn buồn bực mắn lên một tiếng.
– — Các ngươi tự mình cút xuống hay đợi ta mời xuống..! Người thanh niên kia cũng không thèm quan tâm tới hai người này, hắn chỉ hờ hững lạnh lùng nói một câu nghe như là trực tiếp đuổi khách không cần cần câu lệ.
– — Hừ… Tiểu tử, chiếc bè này Mạc gia đã nhìn trúng, ngươi biết điều thì nhường chỗ, xuống nước mà bơi đi…! Tên to con nghe thanh niên kia nói, hắn liền hừ lạnh một tiếng rồi làm như ra lệnh nói.
– — À là vậy sao?….. Bép bép…. Các ngươi bơi vui vẽ… Hừ… Chỉ là hai tên nhân loại Địa Tướng hậu kỳ mà cũng muốn đứng trước mặt Hổ gia kêu gào..! Thanh niên kia cười lạnh một tiếng, không nói hai lời lập tức bang xuống hai cái tác như trời giáng, đập bay hai tên kia xuống nước.
– — Thủ lĩnh cứu chúng ta, tên kia là cường giả trên Thiên Tướng cảnh, chúng ta không thể cướp được…! Hai người còn đang vênh váo đòi cướp bè thì đột nhiên lại bị người tát cho hai cái lên mặt, cảm giác như muốn nỗi đom đóm. Tên gầy nhom vùng vẫy dưới nước kêu lên.
– — A tứ, kéo họ lên…! Người gọi là thủ lĩnh kia điềm nhiên ra lệnh, anh mắt hắn ý vị thâm thúy nhìn thanh niên đang đứng trên bè phía trước. Từ trong đôi mắt hắn thể hiện ra sự trầm ổn và cơ trí, trên khuôn mặt hắn vẫn điềm nhiên như vậy, không nhìn ra nữa điểm vui buồn nào cả.
Mà hiện tại trên bờ cũng còn sót lại rất nhiều người, những người này vẫn đang cố gắng sửa lại bè của mình để chèo ra thiên môn kia. Trong đám người này dĩ nhiên là bao gồm cả bốn người Tôn Dương, bọn hắn từ đầu tới cuối vẫn không hề có hành động gì, chỉ đứng ở phía bờ quan sát. Tình huống lúc nãy cũng đã được bọn hắn thu vào trong mắt, cả bốn người ai nấy cũng đều ngạc nhiên, không ngờ là trong tốp người ở đây lại còn có cả cường giả Thiên Tướng cảnh chưa lộ diện.
Chỉ một cái tác đã đập bay hai cường giả Địa Tướng hậu kỳ, với thực lực này đủ thấy người này sức mạnh có thể không chỉ nằm ở mức Thiên Tướng bình thường rồi.
– — Chậc chậc… Ta tự hỏi, có phải lúc trước chúng ta đã làm trò hề rồi không? Phan Thanh Xương nhìn phía trước tặc lưỡi nói.
– — Hắc hắc… Phan huynh sao lại đánh giá thấp mình vậy chứ, theo ta thấy lúc nãy Phan huynh xuất ra còn chưa tới một thành lực lượng a…! Tôn Dương cười cười nói.
– — Hai vị đạo hữu, cái cường giả kia mạnh thì đúng là mạnh thật đấy, lát nữa nếu có tranh chấp thì cùng lắm là ba chúng ta phá lệ vây công hắn, đem hắn cân lên bán cho Diêm Vương là được rồi… Khà khà…! Sùng Văn cũng vỗ ngực tự tin không chớp mắt nói.
– — Hà hà… ( được được) vậy cứ theo lời Sùng huynh…! Hai người Tôn Dương và Phan Thanh Xương đồng thời đáp ứng vô sĩ hô lên.
– — Hừ… Các ngươi ba người ba thế giới mà sao ngay cả đê tiện và vô sĩ đều giống như một lò đúc ra vậy chứ..! Cẩm Linh đứng nghe ba tên biến thái này nói chuyện mà ngứa răng, muốn cắn cho ba kẻ này mỗi người một cái. Nàn cũng chỉ đứng với ba tên này chưa đến nữa ngày mà nghe cách nói chuyện của bọn hắn thôi, cũng đủ khiến cho khuôn mặt nàng biến đổi đủ mọi sắc thái. Có buồn cười… Có giận dữ… Có xấu hổ..
Cả ba người nghe cô nàng nói như vậy thì miệng câm như hến, ngoảnh mặt sang chỗ khác giả bộ làm ngơ.
Trên mặt biển nước màu xanh lục, lúc này đã bị những chiếc bè trôi dạt cuốn động lên những con sóng nhỏ, một đám người thi nhai chèo chống lướt ra phía những toà Thiên Môn kia. Bởi vì trong suy nghỉ của họ, phía trong những toà Thiên Môn đó chính là kho báu chứ nào có ai nghỉ đến những thứ đó lại là một toà trận Pháp đồ sộ, có liên kết chặt chẻ với nhau.
Trừ như người có am hiểu đôi chút về trận Pháp thì may ra còn có thể nhìn ra chút ít, nhưng tỉ lệ nầy có thể sẽ rất ít. Vì vậy nguyên một đám mới liều mạng thi nhau chèo đi.
Chèo chống suốt nữa ngày, rốt cuộc đã có một vài chiếc bè tốc độ nhanh nhất đã đi được một nữa chặn đường. Cách xa bờ đã hơn 10km, đi đến nơi mà lúc trước ba người kia lăng không phi hành đã bị tầng kết giới chặn lại.
Vài người đi trước đến ngang đoạn này thì dừng lại, lưỡng lự trong chốc lát rồi rốt cuộc cũng không tránh khỏi sức dụ hoặc của bảo vật, đành cắn răng làm liều, chống sào đẩy bè lướt qua. Và cái kết bất ngờ xảy đến là tất cả vẫn yên bình chẳng có xảy ra chuyện đáng sợ gì cả.
Vì vậy đã có một người tiên phong thì cả rừng người theo đuôi, tất cả đều đẩy nhanh tốc độ lướt qua. Xong sự bình an trong chốc lát cũng không kéo dài được bao lâu, khi chiếc bè cuối cùng vượt qua tầng kết giới thì mặt biển đột nhiên sóng cồn chấn động như có thứ gì đó từ dưới đáy biển đang ngoi lên.
Nguyên một đám người sợ hãi không biết là đang xảy ra chuyện gì, chỉ thấy một cái đuôi nhọn xù xì đầy gai góc nhô lên cao, cao đến sáu, bảy chục mét gần bằng một ngọn tiểu sơn kia. Nó chỉa thẳng lên trời rồi dưới ánh mắt kinh dị của tất cả mọi người, cái đuôi hướng những chiếc bè nhỏ bé kia mà Ầm Ầm quất xuống.
Bên dưới những chiếc bè một số cường giả tu vi hơi yếu, bị khí thế đang bạt xuống kia doạ cho sợ vỡ mật, mặt trắng bệch không còn chút máu. Nhưng vốn cứ tưởng là lần này toàn quân sẽ bị diệt, ngay cả người thanh niên và người gọi là thủ lĩnh kia cũng đã cam chịu đón nhận một kích này.
Ngay lúc cái đuôi kia đang quất xuống kề sát trong gan tất, bất chợt từ dưới nước lại ngoi lên một bàn tay to lớn phủ đầy rong rêu, đem cái đuôi dài kia bắt lại nắm chặt trong tay. Cùng lúc đó một toà tiểu sơn gần đó cũng rầm rầm rung động trồi lên khỏi mặt nước, một đám người vừa mới từ trong cảnh tử vong thoát chết lúc này lại trợn mắt sợ hãi thêm một lần nữa.
Có người nhanh trí mặt kệ vật phía trước là gì, cứ cắm đầu chống bè mà chạy trước đã” một đám ngu ngốc, kinh ngạc cái gì chứ, muốn xem thì chạy cho xa rồi xem không phải là tốt hiện sao? Cứ đứng đó mà há mồm chờ mất mạng.. “
Dưới sự chú mục của bao nhiêu con mắt, ngon tiểu sơn kia cuối cùng đã hoàn toàn trồi lên khỏi mặt nước. Mọi người nhìn lại, ai nấy đều kinh hãi không nói nên lời, lúc này ngọn tiểu sơn kia đang được đội trên đầu của một sinh vật to lớn. Nói thẳng ra là đang bị một cái đầu Trâu đội lên.
Hai cái sừng trông như gỗ mục cuốn đầy rong rêu uống ngược về phía trước, đôi mắt to xanh lè kì dị, trên mũi nó deo một cái khuyên lớn sâu qua. Toàn thân lực lưỡng, đứng thẳng như người, cơ bắp cuồn cuộn hai cánh tay to lớn nhất lên khỏi mặt nước, nắm theo cái đuôi dài kia kéo lên. Con vật dưới nước vùng vẩy, từng đợt nước bắn tung toé, sóng gầm dữ dội.
Lúc này đám người nhỏ bé mới ý thức được nguy hiểm đang đến gần, vì vậy tất cả đều thi nhau chèo chống bỏ chạy. Vừa chạy được một đoạn, thì từ phía sau từng đợt sóng năng lượng kích phát ầm ầm lan ra cuốn nước biển tạo thành những con sóng cao đến hai ba chục mét, con vật bị nắm đuôi kia bất ngờ trồi lên khỏi mặt nước, cái miệng dài cứng cáp mọc đầy những cái răng sắt nhọn, lớn nhỏ không đồng đều.
Một con cá sấu màu đen da dẽ sần xùi há cái mồm to như chậu máu táp lên đỉnh đầu nhân Ngưu kia, con cá sấu mày tuy không to lớn như Nhân Ngưu, nhưng cũng không phải là nhỏ. Thân hình đầy gai góc tính từ đầu đến đuôi cũng phải kéo dài gần ba trăm mét.
Nhân Ngưu buông cái đuôi nó ra, hai tay trực tiếp bắt lấy hai cái hàm cá sấu, mạnh mẽ banh ra như muốn xé toạc nó ra vậy. Nhưng mà con cá sấu này có vẽ như không có hoảng loạn, nó níu người lại bốn cái bàn chân toàn mói vuốt sắt nhọn đâm xuyên qua lớp da dày của Nhân Ngưu mà bấu chặt lại, hai chân trước thì bấu vào hai bên hông, hai chân sau thì bấu vào hai bắp đùi của nhân Ngưu làm máu chảy nhuộm đỏ một vùng biển.
Nhân Ngưu đau đớn gầm lên dữ dội, trên tay tăng thêm lực lượng như bạo nộ, đem mồm cá sấu khép lại rồi một tay kẹp bóp lấy giữ chặt cái miệng nó lại. Còn một tay lại luồng xuống bóp lấy cổ nó mạnh mẽ đẩy ra, bốn bộ móng vuốt cá sấu từ từ bị đẩy ra kéo theo từng mãng da thịt cùng máu huyết của nhân Ngưu, xé ra tháng từng cái lằn như đao cắt máu thịt trộn lẫn nhìn ghê rợn.
Nhân Ngưu hoàn toàn đẩy cá sấu ra ngoài, trên người cũng be bét máu, nó giận dữ gầm thét, đôi mắt cũng chuyển thành màu đỏ. Nó bạo nộ ngửa mặt lên trời rống to một tiếng, đem đầu cá sấu bóp chặt rồi đập mạnh xuống nước ba lần, khiến cho mặt biển sóng cồn nỗi lên liên miên không dứt, nhân Ngưu hai tay đè đầu cá sấu dưới nước, hai chân như hai cái cột chống trời điên cuồng mà dẫm xuống, dẫm cho gai góc trên người cá sấu gãy lìa trầy da tróc vảy nỗi lềnh bềnh đầy trên mặt nước.
Cá sấu bị nhân Ngưu điên cuồn phát tiết, cả người bị đè chặt không thể làm gì, chỉ biết cong đuôi đạp loạn trên mặt biển, thỉnh thoảng còn ăn hên nện lên người nhân Ngưu vài cái. Nhưng mỗi lần như vậy thì cái kết của nó lại càng thảm hơn, nhân Ngưu điên cuồng mà nện chủ lực vào cái mồm dài của nó làm cho những cái răng sắt nhọn yêu quý mà ngày nào nó cũng ngồi dũa chăm chút, bị rơi ra đầy đất, gãy không biết bao nhiêu cái.
Nhân Ngưu cuồng nộ phát tiết một hồi, thấy cá sấu đã rủ rượi nằm yên như một con chó nhỏ, lúc này nó mới dừng lại buông con cá sấu ra. Đưa chân sút thêm cho nó vài cước, nhưng mà trên đời này mấy thằng lì lợm luôn sống dai cho đến phút cuối, nhân Ngưu tưởng là đã xong việt nên buông lỏng cảnh giác, nào ngờ cái con cá sấu này vừa được thả ra lại vẫn còn hăng máu. Nó lại há mồm ngoi lên, không biết xấu hổ mà há cái hàm răng sún ra táp về phía nhân Ngưu.
Cách tay nhân Ngưu bị gặm trúng, nhưng lúc này ngoài cảm giác nhồn nhột ra nó lại không cảm thấy đau tí nào cả. Nó để cho con cá sấu cắn nút trên tay mình một hồi cho thoả mãng cơn thèm, rồi thẳng chân tống một cước vào bụng cá sấu như một vị đại gia đạp thằng ăn mày bay ra ngoài vậy.
Nhân Ngưu lại rú lên một tiếng, bắt lấy đuôi cá sấu kéo lại, nhấc lên bắt đầu quay vòng tròn trên đỉnh đầu rồi ném đi như ném một cục tạ. Xong xuôi mọi chuyện tưởng chừng như kết thúc, đấm người ở phía xa cũng thở phào nhẹ nhỏm, thế nhưng dị biến hết lần này tới lần khác nối đuôi nhau phát sinh.