Đế Vương Vạn Giới

Chương 13: Lệnh bài thần bí



Rất nhanh, hai người đã về đến nhà. Liếc mắt đưa tình một lúc, Phiên Hồng hỏi:

– Tuyết nhi, nàng là tu tiên giả, vậy có thứ gì cung cấp tu luyện không? Như tiên hạch, linh thạch?

Nàng do dự một lúc, nói:

– Tích trữ một ít, nhưng cảnh giới Tiên Giả nhất trọng là cao nhất, còn lại chỉ là Hóa Tiên mà thôi, đó là tiên hạch. Linh thạch cũng không có nhiều, phụ thân ta keo kiệt chết!

Trong giọng nói mang theo vài phần bất mãn. Phiên Hồng nghe được thì sáng cả mắt, liền bảo nàng đưa hết cho hắn, dù gì cảnh giới Tiên Tướng cũng đâu cần mấy cái này?

Xích Minh Tuyết đưa một cái giới chỉ cho hắn rồi về căn phòng tu luyện một lúc. Phiên Hồng cũng đem cất đi, vì thời điểm này không thích hợp để luyện hóa.

Sáng hôm sau…

Trước căn tiểu viện của Phiên Hồng, một thanh niên gấp rút chạy vào, khuôn mặt tuấn tú mồ hôi nhễ nhại, thần tình kích động còn có chút lo lắng. Sút cánh cửa mở ra, thanh niên hét lớn lên:

– Thiếu gia ngài về rồi sao? A, thật là nhớ ngài quá mà…

Phiên Bạch Long kêu to lên. Phiên Hồng đang nói chuyện phiếm cùng Xích Minh Tuyết thì ngừng lại, vui vẻ mà nhìn hắn.

– Tiểu Bạch, ngươi mấy năm nay có vẻ càng thêm tuấn tú nha! Cưa được cô nương nào ra mắt cho huynh đệ cái nào…

Vuốt đầu Phiên Bạch Long, Phiên Hồng cười cười nói đùa. Nhưng khuôn mặt hắn bỗng đỏ hồng khiến hắn sửng sốt. Không lẽ chỉ là đoán bừa cho vui, thế mà lại là sự thật?

– Này này, đã ai biết chưa vậy?

Phiên Hồng cười giảo hoạt mà nhìn hắn. Phiên Bạch Long đảo mắt nhìn quanh rồi thì thầm:

– Để lộ ra thì ta biết sống ở đâu? Nha, mẫu thân người đó, nhiều chuyện hết mức, may là ta diễn tốt chứ không ta đi bụi mất! Ngài cũng đừng học mẫu thân ngài nha…

– Được rồi, được rồi, chỉ là… tiểu Bạch ngươi có bạn gái thôi mà, có gì đâu?

Phiên Hồng một bộ “chuyện nam nhân nữ nhân đừng hòng biết” nhưng chỉ mới nói một nửa thì hắn rống lên, Xích Minh Tuyết bên canh ngạc nhiên hết mức, dĩ nhiên là nàng không biết chuyện này.

– He he, hảo nhi tử!

Trong căn nhà bếp, Nhan Thanh Tâm nghe được âm thanh thì ánh mắt sáng lên, cười vui vẻ một thoáng.

– Thiếu gia ngươi….

Phiên Bạch Long trợn mắt mà nhìn Phiên Hồng đang cười hắc hắc trước mặt, trong lòng thầm kêu khổ. Oan uổng tình huynh đệ bao năm nay a!

Nhưng lúc này Phiên Bạch Long như nhớ ra cái gì, sắc mặt không khỏi ngưng trọng lên nói:

– Thiếu gia, gia chủ gọi người đến gặp!

Phiên Hồng không khỏi thở dài, chuyện gì nên đến cũng sẽ đến a, muốn thoát cũng không được.

– Ai mà dám khi dễ huynh, ta diệt cái Phiên gia này!

Xích Minh Tuyết âm trầm nói. Trong lòng nàng, ngoại trừ thân thích và hảo bằng hữu của nàng, Phiên Hồng chính là người quan trọng nhất, ai khi dễ hắn chính là khi dễ nàng, liền không thể bỏ qua được rồi!

– Thôi đừng làm cái mặt ấy, xấu lắm. Chuyện này cứ để ta xử lí là được, với lại có ai dám khi dễ ta?

Phiên Hồng cười nói rồi cất chân mà đi đến trung tâm căn phủ đệ này. Trên đường đi không ít người bàn tán về hắn, hầu hết chẳng có cái nào hảo ý mà nhìn hắn.

– Tên phế vật kia là người giết tam thiếu gia? Ta không tin!

– Hắn mà giết được tam thiếu gia?

– Người ngoài nói vậy mà, có người chứng kiến nữa, không muốn không tin cũng khó khăn à nha…

Chẳng để ý tới bọn người kia, Phiên Hồng đi thẳng tới một tòa nhà to, trên bảng có viết ba chữ “Phán Quyết Viện” rất có khí tức sát phạt.

– Tòa nhà xử chém sao, lại nồng nặc mùi sát khí!

Phiên Hồng lẩm bẩm một câu rồi bước vào trong đó. Ở bên trong, hắn thấy thập đại trưởng lão đang ngồi hai bên, gia chủ ngồi ở giữa mà nhìn hắn.

– Đến rồi sao?

Vị gia chủ kia nhàn nhạt nói, Phiên Hồng nhìn lên một lúc rồi cúi đầu, cung kính nói:

– Bái kiến gia chủ, đại trưởng lão!

Trong Phiên gia chỉ có hai vị này là đối xử với hắn không tệ nên Phiên Hồng vẫn có hảo cảm, cái lễ này vẫn nên có.

– Ngươi cái tiểu bối này không biết trên dưới, coi chúng ta là không khí sao?

Một lão giả già nua có chòm râu dê quát lên, người này là Phiên Mặc Tử, thất trưởng lão, là người thường xuyên tìm hắn phiền toái mỗi khi gặp mặt.

– A, quên mất chữ “thập” nha, mà thôi, bản thiếu cũng không thích cái chữ này cho lắm…

Phiên Hồng vỗ vào đầu một cái, rồi làm ra một bộ hung hăng càn quấy không chịu được. Vị thất trưởng lão kia nghe xong mà mặt mày tím tái, có xu hướng muốn đánh người.

Cái này là chân chính đánh mặt a!

– Được rồi, tất cả vào chính sự cho ta!

Vị đại trưởng lão nghiêm túc hô làm Phiên Mặc Tử có phần bình tĩnh lại, tuy nhiên ánh mắt oán độc vẫn chằm chằm tập trung Phiên Hồng.

Thế là hắn bị bắt kể lại nguyên nhân giết Phiên Vũ và câu chuyện bốn năm trước. Mọi người tuy bán tín bán nghi nhưng cũng chẳng ai dám nói cái gì, tất cả để gia chủ và đại trưởng lão lo liệu.

– Cái này… có lẽ vẫn là bỏ qua đi! Bốn năm trước Phiên Vũ giết đồng tộc, coi như đã treo một cái án tử. Mà bây giờ tiểu tử này đến xử cái án này, cũng coi như là không sai!

Đại trưởng lão chần chừ rồi nói một câu. Chín người còn lại nghe xong cũng im lặng không nói gì thêm, dù sao cái chuyện này có tra ra nữa chỉ càng thêm nhức đầu mà thôi.

– Phiên Hồng, ngươi đi với ta một lát!

Vị gia chủ kia lúc này lên tiếng rồi ra lệnh giải tán. Mười đại trưởng lão cứ thế mà đi. Trừ đại trưởng lão ra, ánh mắt ai cũng khó coi nhìn tới Phiên Hồng.

Lúc này một cái gia chủ và một cái “phế vật” đang bước đi cạnh nhau. Vị gia chủ kia hỏi thăm, giọng nói đầy vẻ tiếc nuối:

– Phiên Hồng, Tâm nhi khỏe chứ?

– Đã không quan tâm đến thì còn hỏi cái gì?

Phiên Hồng lạnh nhạt trả lời một câu. Hắn biết chuyện này chỉ là do vị “phụ thân” này lỡ mà thôi, nhưng cái sự vô trách nhiệm này vẫn để hắn không tha thứ được.

– Ai, ngươi đã không muốn nói thì thôi vậy.

Phiên Hải Minh thở dài, cũng không nói gì nữa. Hắn lúc này đây không phải là một vị gia chủ cao cao tại thượng, mà chỉ như một kẻ si tình đau lòng mà thôi.

– Ngài có chuyện gì cứ nói, ta không có thời gian dây dưa!

Phiên Hồng vô cảm nói, Phiên Hải Minh nhìn con trai, từ lòng bàn tay đưa ra một thứ:

– Cầm lấy cái này mà đi, Phiên gia muốn tận rồi! Có lẽ đây là chuyện cuối cùng mà ta có thể làm cho hai mẫu tử các con!

– Đây là cái gì?

Phiên Hồng nhìn một khối lệnh bài bát thải nằm trên tay thì khó hiểu hỏi. Không dưng đưa một cái lệnh bài, cái chuyện này là khó hiểu đến mức nào, hơn nữa đưa xong lại bảo bản thân đưa người ly khai, thật là đủ khó hiểu a.

– Ta cũng không rõ cái này có tác dụng gì, chỉ nghe các bậc tiền bối trong gia tộc chúng ta nói rằng đây chính là lệnh bài gì gì đó ừm, Bát Pháp Thần Môn thì phải!

Phiên Hải Minh giải thích nhưng cái nhớ cái không, cũng chẳng biết được cái Bát Pháp Thần Môn này là cái gì. Phiên Hồng nhận được lệnh bài rồi đi mất, cũng chẳng để ý tới nước mắt của Phiên Hải Minh bỗng nhiên chảy dài.

– Hồng nhi, ta xin lỗi. Có lẽ ta đã đưa cho con một cái gánh nặng quá lớn, nhưng thực sự chỉ có con mới hoàn thành được cái khó khăn này.

– Có thể không cần quan tâm đến chúng ta cũng được, nhưng chỉ cần con bước lên đỉnh cao là đủ rồi. Ba ngàn đại thế giới bên ngoài kia thật quá nhiều nguy hiểm, chỉ cầu bình an là được. Chủ của Bát Pháp Thần Môn ở Vạn Pháp Thế Giới cũng nên đổi rồi!

Rồi thân ảnh hắn biến mất vô ảnh vô tung, giống như chưa từng tồn tại trên cõi đời này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.