Liên tiếp mấy ngày trong rừng ăn uống không đầy đủ, bữa cơm này đặc biệt ngon. Vinh Vinh nhìn sang chỗ Đường Tam lưỡng lự một chút rồi lên tiếng hỏi:
“Tam ca, lúc trước giết Nhân Diện Ma Nhện huynh dùng ám khí đó là cái gì?”
“Là Chư Cát Thần Nỏ ta chế tạo, uy lực cũng là được, sao vậy?”
“Chuyện này, mọi người cũng biết cha ta là tông chủ Thất Bảo Lưu Ly tông, chúng ta có năng lực phụ trợ nhưng bản thân lại vô cùng yếu, ta cũng không có song sinh vũ hồn có thể công kích như Nana. Nên ta có ý này…”
Thấy Vinh Vinh khó xử, Đường Tam ân cần nói:
“Ngươi chẳng phải gọi ta Tam ca sao, có chuyện gì cứ thẳng thắn đi, không cần câu nệ.”
“Được rồi, vẫn mong mọi người giữ bí mật dùm ta vì dù sao nó cũng liên quan đến cả tông tộc. Ta là muốn nhờ Tam ca làm ám khí cho tông môn chúng ta, có vũ khí uy lực như vậy dễ dàng giết chết hồn thú hơn hai ngàn năm lại không cần hồn lực, đặt bên người là có thể phòng thân.”
Đường Tam kinh ngạc, làm ám khí cho cả tông môn?
“Oa Tam ca, Thất Bảo Lưu Ly tông rất giàu đó, lần này ngươi kiếm lớn rồi, đến lúc đó nhớ mời chúng ta ăn cơm!”
Đường Tam bật cười:
“Ta lúc nào keo kiệt, yên tâm đi Hồng Tuấn. Vinh Vinh, có thể để ta suy nghĩ thêm hay không, chuyện này ta chưa từng làm qua, ta giờ cũng cần có thời gian tu luyện, làm ám khí sẽ không đáp ứng được nhu cầu của tông môn ngươi.”
“Dĩ nhiên rồi, ta trước nói với cha ta, ngươi cứ từ từ nghĩ.” Vinh Vinh vui vẻ, ít nhất ý muốn của cô cũng có chút hi vọng.
“Được,”!!! “Mọi người ngồi sau, ta đi ra ngoài có chút việc.”
“Ca, ngươi không sao chứ, muội đi với ca!”
“Ta không sao, Tiểu Vũ đừng theo ta.” Nói xong, Đường Tam lập tức lao ra cửa phóng vào trong rừng cây phía sau trường.
“Các ngươi có thấy Đường Tam lạ lạ?” Đới Mộc Bạch lên tiếng.
“Đúng vậy lão đại, không biết hắn làm gì, lúc sáng sớm ta vào phòng đã không thấy đâu. Lại nói, học viện giờ cũng quá nghèo đi, mới mấy ngày không về căn phòng của bọn ta tường nứt nhiều lắm, đã sắp sập xuống rồi.” Áo Tư Ca phụ họa.
Đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, Nana nói với Tiểu Vũ:
“Tiểu Vũ, ngươi mau đi xem xem đi, nhỡ như Tam ca có chuyện gì cần ngươi. Ngươi không phải đang rất lo lắng sao.”
“Được, ta đi.” Tiểu Vũ cũng chạy vào rừng theo Đường Tam, những người còn lại thì vẫn tiếp tục ăn cơm.
Không lâu sau, đã nghe thấy một tiếng thét dài vang lên xé nát cả không khí yên bình, Đới Mộc Bạch trước tiên đứng người lên lao ra cửa, tiếp tới mọi người cũng đều theo hắn.
Đường Tam, Tiểu Vũ gặp nguy hiểm! Đó là suy nghĩ trong lòng mỗi người, không do dự họ lập tức chạy đi cứu viện.
Lúc tới nơi thấy hai người vẫn bình an, thở phào nhẹ nhõm nhưng lại rất kinh hoảng khi họ thấy sau lưng Đường Tam mọc ra tám cái que lớn nhìn qua như chân nhện. Mã Hồng Tuấn bước nhanh lại gần, táy máy tay chân đụng thử chút.
“Đừng đụng vào!” Đường Tam lo lắng hét lên, nhưng không kịp rồi, Mã Hồng Tuấn đụng phải cái thứ kì quái đó liền bị trúng độc nằm bất tỉnh.
“Nana, nhanh lên, chữa trị cho Hồng Tuấn.” Đường Tam vừa lo vừa sợ mà gần như quát Nana.
Nhưng Nana ngược lại không có kinh hoảng, cô bình thản mà nói:
“Tam ca ngươi chớ kích động, ta thấy tứ ca là trúng độc, độc này xuất phát từ cái thứ trên lưng ngươi. Ta giờ chỉ giúp khống chế độc tố lan ra. Chúng ta nên đưa hắn về học viện, tin tưởng ta, ta sẽ không để cho hắn chết nhưng chuyện này liên quan đến ngươi nữa, chỉ có đại sư mới có thể giúp chúng ta giải thích rõ ràng.”
“Được, lập tức về học viện.” Đới Mộc Bạch ôm lên Mã Hồng Tuấn đưa hắn trở về, Đường Tam cũng lặng lẽ theo sau.
Quả nhiên, đại sư là biết đến, hắn cho người đưa Hồng Tuấn vào phòng rồi cũng gọi Đường Tam, những người khác thì chờ ở ngoài.
Trong phòng, đại sư nhìn Đường Tam đang rầu rĩ đứng đó:
“Chuyện này là ngươi làm?”
“Lão sư, em không cố ý, em không khống chế được!” Đường Tam thanh minh, hắn không phải là kẻ sẽ hại đồng bọn.
“Không phải có Nana sao, nó còn không giải được độc?”
“Là, là Nana không giải, cô ấy chỉ ngăn độc lan ra, còn nói phải đưa Hồng Tuấn trở về gặp lão sư.”
Đại sư khẽ nhíu mày không biết đang nghĩ cái gì, lúc sau quay lại nói với Đường Tam:
“Ta không biết nó có ý tứ hay không nhưng lần này nó làm rất tốt. Nào, tới đây cho ta xem ngươi làm Hồng Tuấn bị thương ra sao.”
Đường Tam cắn môi, vận hồn lực xuất ra thứ sau lưng, trong căn phòng đã đóng kín cửa sổ, hình bóng của hắn in trên tường chẳng khác nào một con quái vật. Đại sư lúc đầu trong mắt là kinh ngạc nhưng liền sau đó là vui mừng, hắn vỗ vai để Đường Tam bình tĩnh lại.
“Hồng Tuấn, sẽ do ngươi giải độc. Dùng chính cái này.” Chỉ vào trên lưng Đường Tam, đại sư tự tin nói.
“Lão sư, Hồng Tuấn là vì nó mà bị thương.”
“Ngươi biết nó là gì sao? Là chân con Nhân Diện Ma Nhện ngươi đã hấp thu hồn hoàn, cái này là hồn cốt của nó, hơn nữa lại là ngoại phù hồn cốt, quý hiếm bằng với thập vạn niên hồn hoàn mà hồn sư nào cũng mong ước, hồn sư chỉ có thể hấp thu 6 miếng hồn cốt ứng với đầu, tứ chi và thân thể để gia tăng hồn lực cùng có thêm hồn kĩ. Của ngươi ngoại phù hồn cốt, sau này nếu hấp thu đủ, chính ngươi là đã siêu việt hơn người một cái hồn hoàn hồn kĩ. Ngươi nên cảm thấy mình cực kì may mắn.”
Dừng một chút cho Đường Tam kịp thời tiếp thu, đại sư tiếp tục nói:
“Dùng chính ý nghĩ của ngươi đi cảm thụ, nó sẽ nói cho ngươi biết nên làm thế nào, đừng lo lắng.”
Tin tưởng lão sư mình, Đường Tam chậm rãi bình tĩnh chấp nhận thứ đồ dính trên thân này và khắc sâu cảm nhận, sau là giúp Mã Hồng Tuấn cẩn thận hút độc.
Biết Mã Hồng Tuấn đã không sao, Đường Tam cũng đã giải thích cho mọi người về ngoại phù hồn cốt, đại gia an tâm đi làm việc của mình, tu luyện, tu luyện rồi ăn cơm. Lại một ngày không yên bình trôi qua, cuộc sống ở Sử Lai Khắc quả nhiên lúc nào cũng đặc sắc.