“Các khán giả thân mến, hôm nay là ngày diễn ra vòng thi cuối cùng kết thúc dự tuyển giải đấu Hồn Sư Cao Cấp khu Thiên Đấu. Và đến tham gia với chúng ta ngày hôm nay là nhóm thần tượng tuyệt nhất toàn đại lục, những nữ thần trong lòng chúng ta, học viện Thiên Thủy, Đường Thủy Đoàn.”
Tiếng người dẫn lời vang lên không che dấu vẻ kích động, tiếng reo hò cổ vũ ầm vang của các khán giả đều nói lên Đường Thủy Đoàn này rất được giới hồn sư và công chúng mến mộ. Một luồng sáng màu trắng chiếu trên khán đài, ngay giữa xuất hiện một cô gái nhỏ với bím tóc dài vô cùng dễ thương, nở nụ cười, từ tay cô gái phóng xuất ra sáu khối băng nhẹ rơi xuống xung quanh, khối băng dần biến lớn trong ánh sáng lấp lánh vô cùng tuyệt mỹ. Dưới sự mong đợi của khán giả, từ trong sáu khối băng từng thân hình nữ tử động lòng đồng loạt bay ra, chính là cảm giác nữ thần giáng thế. Toàn trường một hồi tĩnh lặng, ngay sau đó là tiếng vỗ tay cùng tiếng gọi liên tục không dứt Đường Thủy Đoàn! Đường Thủy Đoàn! Đường Thủy Đoàn!
Nana ngồi trên khán đài ngán ngẩm nói với Vinh Vinh: “Ngươi xem, lolita còn cả bạch liên hoa. Chỗ nào thấy đẹp chứ? Ta thấy ngươi bước ra với Cửu Bảo Lưu Ly Tháp trên tay còn giống nữ thần hơn bọn họ.”
Vinh Vinh che miệng cười: “Nana, tuy không biết ngươi nói lolita bạch liên hoa là gì nhưng nếu để mấy người phía sau nghe được, ngươi chắc chắn sẽ biến thành Nana bánh bao thịt.”
“Gì? Ta sợ quá! Ta đã từng xem rất nhiều màn biểu diễn hoành tráng hơn thế, ngầu hơn thế, kĩ xảo như này chỉ đáng ba xu.”
“May cho ngươi Tiểu Vũ và Giáng Châu đã đi thi đấu, không thì ngươi sẽ bị bọn họ… xoẹt xoẹt!”
Nhìn Vinh Vinh động tác cứa cổ, Nana bật cười: “Haha, sau hôm nay Tiểu Vũ sẽ về phe ta, yên tâm đi. Ta xem cổ vũ lớn nhất là tiếng của nam nhân, thật là…”
Nana chép miệng lắc đầu, Tần Minh ngồi bên Nana nhân cơ hội nghiêng đầu lấy lòng nói: “Ta chỉ thấy mặc váy lam, ngươi là đẹp nhất. Ta đây không có hứng thú với cái gì thủy, cái gì đoàn.”
Nana lườm hắn: “Ta không nói chuyện với người mặt dày, hừ! Oa, thần tượng của ta đến rồi, Tam ca, Tiểu Vũ, Đới lão đại!”
“Đường Tam là ngươi thần tượng sao?” Tần Minh vẻ mặt không vui nhìn Nana.
Nana lè lưỡi trêu ngươi hắn: “Đúng nha, Tam ca rất ngầu đâu có như ngươi, mặt dày!”
Tần Minh hết nói nổi, nhất quyết im lặng quan chiến, Nana nói thế nhưng không phải tình yêu, hắn chẳng lo lắng gì, để xem mặt dày này sẽ làm thế nào để Nana phải yêu hắn.
Sử Lai Khắc sau những thành tích đáng kinh ngạc, người dẫn lời cũng không còn đối họ lạnh nhạt như trước, cô ấy dùng một giọng nói hùng hồn lớn tiếng thông báo: “Xuất hiện sau đây chính là hắc mã của cuộc chiến lần này, đội tuyển Sử Lai Khắc! Thật không ngờ, lượng cổ vũ của Sử Lai Khắc ngang bằng với nhóm nhạc thần tượng Đường Thủy Đoàn. Trận chiến này thật đáng mong chờ. Vậy ta tuyên bố trận chiến… Bắt đầu!”
Nana vô cùng hưng phấn, học viện Thiên Thủy hệ băng nước rất giống Lam Mỵ nhưng khả năng khống chế thì kém xa tít tắp. Ngay từ đầu Thiên Thủy đã dùng một thế tấn công mãnh liệt đối Sử Lai Khắc, cho thấy họ không hề khinh địch, rất coi trọng Sử Lai Khắc. Sau khi giao đấu thăm dò đối thủ, Thủy Băng Nhi và Thủy Nguyệt Nhi quyết định dùng ra vũ hồn dung hợp kĩ, đội Sử Lai Khắc bị một luồng lốc xoáy mạnh mẽ cản trở không thể thoát ra ngăn chặn họ dung hợp.
Vinh Vinh lo lắng: “Làm sao đây, vòng xoáy như vậy chúng ta thật không thể phá sao?”
Nana lắc đầu: “Đối thực lực của nhóm Tam ca có thể nhưng rất tiêu hao hồn lực, không có Áo nhị ca bổ sung thì không thể lãng phí. Nếu như để… Không lẽ… Đới Lão đại, sao ta có thể quên mất chuyện này.”
Nana hốt hoảng nhìn Trúc Thanh, Trúc Thanh là một bộ buồn rầu nhìn sàn đấu. Quả nhiên, Đới Mộc Bạch đã dùng tất cả khả năng của hắn để phá vỡ lốc xoáy, hồn lực tiêu hao lợi hại ngất xỉu, cũng may trên đó còn có Giáng Châu. Nhận thấy vũ hồn dung hợp kĩ sắp thành công, Đường Tam không chần chừ phóng xuất ra hồn kĩ thứ tư vạn năm nhường đồng bọn có cơ hội đánh bật năm người Thiên Thủy ra khỏi sàn đấu, mở đường tiến lên phá đi sự kết hợp giữa Thủy Băng Nhi và Thủy Nguyệt Nhi.
“Đã muộn rồi, Sử Lai Khắc hãy hối hận đi!”
Một giọng nói lạnh băng phát ra, kèm theo đó chính là hình thái vũ hồn dung hợp kĩ thành công của hai người, Băng Sương Phượng Hoàng. Toàn trường bị bao phủ bởi một luồng khí lạnh toát, khán đài lập tức mở lên vòng phòng hộ mới không bị luồng khí ảnh hưởng. Khán giả chăm chú nhìn thấy trên sàn đấu, một con Phượng Hoàng toàn thân lông vũ là băng biến thành, đôi mắt màu tím ngọc thạch kiêu ngạo nhìn đội tuyển Sử Lai Khắc.
Trong khi mọi người hâm mộ xuýt xoa khí thế của Băng Sương Phượng Hoàng, Nana chỉ hừ một tiếng: “Con chim lớn ngu ngốc.”
Thái Long tự tin sức mạnh xông lên nhưng tức thì bị bắn ra, Băng Sương Phượng Hoàng có giáp băng phòng ngự vô cùng cứng cáp. Cười một tiếng kiêu căng, con chim lớn phóng thích kĩ năng quần thể Đóng Băng Thế Giới, tưởng rằng Sử Lai Khắc sẽ trúng chiêu nhưng họ là ai chứ? Hắc mã, đã chiến sẽ không có thua, hung hăng chiến thắng. Họ ngay lập tức dùng hồn lực hộ thân phá bỏ băng phong hiên ngang mà đứng.
Băng Sương Phượng Hoàng kiêu căng nói: “Xem ra vừa rồi hạ nhiệt độ cho các ngươi còn chưa đủ. Nói cho các ngươi biết, loại trừ tấn công cùng đẳng cấp băng thuộc tính mới phá được thế tấn công của bọn ta, các ngươi cứ đợi đóng thành băng đi. Giờ thì xem đây… Hàn Chùy Linh Động!”
Một trong những chiếc lông vũ hình thoi đính trên người Phượng Hoàng phóng ra, hàn chùy linh hoạt lao đến Sử Lai Khắc, không khó khăn để họ tránh thoát. Chỉ một cái thì không thấm vào đâu, Phượng Hoàng chơi đùa đã đủ lại phóng ra thêm nhiều hàn chùy đuổi theo năm người chạy khắp sàn đấu. Hàn chùy này có tính truy tung, khi chưa tấn công được mục tiêu nó sẽ không dừng lại, đặc biệt, nó là thuộc tính băng cùng cấp. Đường Tam khóe môi cong lên ý cười: “Chỉ có băng mới phá được các ngươi sao? Vậy thì có đây!”
Đường Tam một phát ôm lấy Băng Sương Phượng Hoàng, hàn chùy đuổi theo Đường Tam không phân biệt chủ nhân, lập tức lao đến. Băng Sương Phượng Hoàng rít gào một tiếng, rõ là chịu ảnh hưởng rất lớn, nhưng còn chưa hết, Tiểu Vũ, Hoàng Viễn, Kinh Linh, Thái Long thấy hành động của Đường Tam, dũng cảm làm theo. Băng Sương Phượng Hoàng dính phải năm đòn tấn công hàn chùy do chính mình phóng ra, vũ hồn dung hợp kĩ bị phá vỡ, hình thái Phượng Hoàng tiêu biến.
Nana bật cười: “Vậy mới nói là con chim lớn ngu ngốc.”
Tần Minh khó hiểu nhìn cô, lần này như lúc đầu hắn gặp Nana vậy, Nana luôn có một niềm tin mãnh liệt vào các trận đấu của Sử Lai Khắc, chưa từng nghĩ đến chuyện thua, vì sao? Ngay cả hắn cũng không thể tự tin như thế.
Thủy Băng Nhi, Thủy Nguyệt Nhi hao kiệt hồn lực, Sử Lai Khắc năm người khác cũng thế, vốn tưởng đánh hòa cho tới khi Giáng Châu cùng Đới Mộc Bạch xuất hiện, ngay từ lúc Băng Sương Phượng Hoàng phóng thích Đóng Băng Thế Giới, Đường Tam đã dùng hồn kĩ vạn năm bảo vệ hai người trong lớp băng khiến Băng Sương Phượng Hoàng không chú ý, hai người sau cùng đứng lên giành lấy chiến thắng cho Sử Lai Khắc Thất Quái.
Nana xuống đài, lập tức trị liệu cho Đường Tam, Tiểu Vũ, Hoàng Viễn, Kinh Linh, Thái Long. Đường Tam đối Nana nói: “Nana, Đới lão đại làm sao vậy? Ngay cả ngươi cũng không thể sao?”
Nana thở dài lắc đầu: “Đưa lão đại về học viện đi, ta sẽ nói sau, ở đây không tiện.”
Tiểu Vũ tức tối dậm chân: “Dám làm thương Tam ca, làm thương lão đại, ta sau này sẽ không thèm nghe họ hát nữa. Cái đồ kiêu căng ngạo mạn.”
Nana thầm cười, vậy còn bảo công tư phân minh, tuy nhiên giờ lão đại đang bị thương nên không thể chọc Tiểu Vũ.
Học viện Sử Lai Khắc, phòng kí túc xá của Đới Mộc Bạch.
Vốn đây là việc của đại sư nhưng giờ trong đội có một hồn sư trị liệu mạnh mẽ, Nana đành đảm đương phần này, ôm một chút hi vọng, Nana bình tĩnh ngồi xuống phóng xuất trị liệu hết khả năng nhưng sự thật chứng minh cô không thể, vì suy cho cùng chuyện xảy ra với Đới Mộc Bạch không phải do người thường. Nana nói: “Đới lão đại hồn lực dần tiêu biến ta không thể bổ sung, bên trong không có thương tổn, ta không rõ nguyên nhân. Lão đại đây có lẽ không phải do bị thương mà là do một nguyên nhân khác, ta bởi vũ hồn mới có thể trị liệu chứ không hiểu y thuật. Baba ta từng nói trên đại lục này duy nhất có một người tinh thông y thuật thần kì, không bệnh nào hắn không chữa được, người này chúng ta cũng quen và có giao tình với Tam ca.”
Đường Tam vui mừng: “Ngươi là nói lão quái vật Độc Cô Bác?” Nếu là hắn thì có khả năng.
“Đúng vậy, chỉ có hắn mới có thể.” Nana nghĩ cô không đủ uy tín để nói với mọi người chuyện này, vẫn phải nhờ đến hắn, thêm một chút chuyện càng khiến hắn thân cận với Sử Lai Khắc cũng tốt.
Đường Tam không do dự chạy đi tìm phong hào đấu la Độc Cô Bác, mọi người đều lo lắng nhìn Đới Mộc Bạch, hắn là lão đại của một đám quái vật, tuy thực lực của hắn so Đường Tam kém nhưng vị trí của hắn trong lòng bảy người luôn là dẫn đầu, lão đại có thể giúp mọi người ngăn cơn sóng giữ, không ai muốn hắn xảy ra chuyện đặc biệt là không thể cùng nhau chiến đấu.