Hôm nay là ngày cuối cùng diễn ra giải đấu Bài Danh.
Thái tử Thiên Đấu đế quốc Tuyết Thanh Hà, tông chủ Thất Bảo Lưu Ly tông Ninh Phong Trí và một nhân vật tầm cỡ của Vũ Hồn Điện cũng đến quan chiến, phong hào đấu la Quỷ Mị.
Nana ngồi ở khán đài cùng Sử Lai Khắc mọi người, Phong Tiếu Thiên và Đường Tam đã thống nhất nên trận đấu giữa học viện Thần Phong với Học viện Sử Lai Khắc sẽ do hai người một trận một đối một quyết định thắng thua. Nana thầm khen Phong Tiếu Thiên đúng là rất mạnh, vũ hồn Tật Phong Ma Lang đem lại cho hắn thuộc tính phong nguyên tố điều khiển cùng mẫn công, tự sáng hồn kĩ Tật Phong Ma Lang Tam Thập Lục Liên Trảm liên tục chém khí dồn ép Đường Tam không thể phản kháng. Tuy nhiên kết quả sẽ được quyết định sớm thôi, chỉ đợi Đường Tam lấy ra vũ hồn Hạo Thiên Chùy, nghĩ đến tiền cược Nana thật sự rất vui vẻ, sau này còn giải đấu nếu dụ Phong Tiếu Thiên cược lớn nữa thì tốt. Nhìn xem tên phong hào đấu la Quỷ Mị bên khán đài cao Nana không nhịn được bật cười, lát nữa sợ là có người sẽ tè ra quần.
“Thấy hắn ngươi vui như vậy sao? Tên thái tử ốm yếu đó có gì tốt chứ?” Tần Minh bực bội thúc Nana một cái, lúc nào Tuyết Thanh Hà xuất hiện cũng thấy Nana chăm chú xem hắn.
Nana nửa mắt liếc Tần Minh, tên này lại suy nghĩ bậy bạ, Nana vờ chuyển chủ đề: “Ta không xem hắn, ta xem tên mặc áo đen bẩn bẩn kia. Ngươi biết sao?”
Không phải thì tốt, Tần Minh vui vẻ nói cho Nana: “Đó là Quỷ Mị, tay sai Vũ Hồn Điện. Hắn phong hào gọi Quỷ, phong hào đấu la 95 cấp đấy, vũ hồn Quỷ Mị. Ngươi phải cẩn thận đừng để hắn tới gần.”
Nana vuốt cằm nghĩ nghĩ nói: “Quỷ Mị gọi Quỷ, Độc Cô Bác gọi Độc, vậy ta nên chọn phong hào gì đây?… Gọi Điệp Thần! Á!”
“Nghĩ cũng hay lắm, mới là con nhóc hồn tôn đã mơ tưởng nghĩ ra phong hào.” Phất Lan Đức phía sau với lên đánh cho Nana một cái vào đầu, những người khác nghe được đồng loạt phì cười, Nana thật lớn mật.
Nana bĩu môi xì một tiếng ủ rũ, Tần Minh vuốt lại mấy lọn tóc rối cho Nana an ủi: “Ta thấy nghĩ trước cũng không có gì không tốt, các ngươi còn trẻ như vậy sau này tấn cấp kia cũng rất có khả năng.”
Vinh Vinh tưởng tượng ôm mặt ước ao: “Ta thật muốn, phong hào đấu la có thể bảo dưỡng thanh xuân không bị già đi. Oa!”
“Đến lúc đó Tần Minh học trưởng đã là ông già râu tóc bạc phơ. Hahaha!” Mã Hồng Tuấn không để ý mà chọc Tần Minh, sau đó ăn ngay một tát của hắn.
Mọi người im thin thít, Nana lại ôm bụng cười như điên: “Ông già Tần Minh, râu tóc bạc phơ haha!”
Tần Minh bực mình nhưng rồi hắn chợt ngỡ ngàng nhận ra, Mã Hồng Tuấn nói là đúng. Tần Minh lớn hơn Nana rất nhiều, Nana thiên phú vô cùng tốt, ngoại hình phát triển rất chậm, với hướng này thì hắn không thể xứng với Nana. Phong hào đấu la bảo dưỡng thanh xuân, cải lão hoàn đồng, trước giờ Tần Minh chưa từng nghĩ đến nhưng giờ đây hắn quyết tâm, hắn – Tần Minh sẽ trở thành một phong hào đấu la. Nhìn trận đấu trên đài, Tần Minh trong lòng dấy lên một hồi hối hận, chính hắn sau tấn cấp hồn đế cũng đã quá tự tin gọi thiên tài mà bỏ bê tu luyện, các học đệ học muội sớm vượt qua hắn từ vạch xuất phát. Nana ngoài Tần Minh không được ở bên bất kì ai, Tần Minh nhất định, sẽ không cho phép.
Đường Tam chịu Tật Phong Ma Lang Tam Thập Lục Liên Trảm đã tới trảm thứ 30, tay hắn bị cắt ra nhiều đường máu. Mỗi trảm phía sau đều gia tăng lực đạo chất chồng có chút giống với Loạn Phi Phong Chùy Pháp, cứ đà này Đường Tam sẽ thua. Tối hôm qua nói chuyện với Phong Tiếu Thiên, Đường Tam quyết định sẽ không vì sợ Vũ Hồn Điện mà dấu đi thân phận và vũ hồn của mình để làm người nhu nhược. Đường Tam đưa tay trái đẫm máu rút ra một cây chùy lớn màu đen hung lệ, hắn đập trả liên tục vào hồn kĩ của Phong Tiếu Thiên, chẳng mấy chốc dưới sức mạnh bá đạo từ cây chùy, hồn kĩ Phong Tiếu Thiên bị phá khiến hắn trọng thương không thể tiếp tục chiến đấu. Đường Tam chiến thắng đứng hiên ngang nắm cây chùy ngẩng cao đầu hét lớn.
“Ta là Đường Tam, con trai của Đường Hạo – Hạo Thiên Đấu La. Song sinh vũ hồn Lam Ngân Thảo, Hạo Thiên Chùy!”
Toàn trường từ lúc Hạo Thiên Chùy xuất hiện đã trở nên tĩnh lặng, mọi ánh sáng tiếng động đều như sát nhập hết vào cây chùy đó. Không có sáng chói, có, chính là khiến người phải khiếp sợ. Khí vũ hồn mạnh nhất đại lục – Hạo Thiên Chùy.
Nana cười sáng lạn hưng phấn đến hít thở không thông, giờ phút huy hoàng này cô đã tưởng tượng, đã chờ bao lâu nay. Từ đây sẽ không cần dấu diếm, từ đây sẽ một đường cố gắng xông lên. Xuất hiện rồi, hào quang của nam chính!
Quỷ Mị nhìn thấy Hạo Thiên Chùy, nghe đến tên Đường Hạo, trông đến khí thế của Đường Tam, hắn một phong hào đấu la vậy mà run rẩy lắp bắp kinh hãi: “Đường… Đường Hạo… Đường Hạo đến rồi! A a a a…”
Quỷ Mị thất kinh chạy mất, Nana cười tới mức chảy nước mắt làm Tần Minh khó hiểu không thôi. Không trách Quỷ Mị khiếp sợ, năm xưa hắn bị Hạo Thiên đánh tới nỗi vũ hồn suýt nữa bị hủy, suýt mất mạng, dung mạo đã thật giống quỷ, đó là lí do đến giờ hắn luôn phải đeo mặt nạ, nghe đến tên Đường Hạo đã là run lẩy bẩy chứ đừng nói để Đường Tam đưa chùy trực tiếp toát lên bóng dáng của Đường Hạo, Nana biết vậy nên cười là hợp lí vì Hạo Thiên cũng là một thần tượng của Nana.
Giải đấu Bài Danh kết thúc, học viện Sử Lai Khắc sẽ từ thành Khoa Nhĩ xuất phát đi tham gia giải đấu tiếp theo ở Vũ Hồn Thành dưới chân Vũ Hồn Điện. Nhưng trước hết, Nana phải đi đòi tiền.
Nana và Tiểu Vũ đi đi lại lại bên ngoài khu nghỉ ngơi của Thần Phong học viện.
Tiểu Vũ chống eo bực mình: “Bọn nam sinh kia không cho vào làm sao đây? Hay chúng ta đánh vào.”
“Tiểu Vũ, đi lấy tiền chứ không phải cướp a! Ý, chúng ta, leo khách sạn.” Phòng của Phong Tiếu Thiên Nana đã điều tra xong, may mắn nó nằm phía ngoài lầu bốn haha.
Hai người vờ bỏ đi sau đó vòng ra phía sau khu nghỉ ngơi, đây là nơi ở của hồn sư nên cực kì an tĩnh. Xác định xong phòng Phong Tiếu Thiên, Nana vươn tay trái phóng ra năm chỉ dây leo không một tiếng động vụt lên bám vào ban công tầng bốn.
“Được không đấy, lỡ đang leo mà bị phát hiện?” Tiểu Vũ nghi ngờ hỏi Nana.
Nana vô cùng tự tin đắc ý: “Yên tâm, dây leo này của ta nhanh lắm, ngươi bám vào lưng ta đi, bắt đầu đây.”
Không nói hai lời, Nana cõng Tiểu Vũ sau đó cho dây leo kéo vù lên phía trên.
Phong Tiếu Thiên thanh âm vô cùng kinh ngạc lẫn vui mừng: “Tiểu Vũ!”
Hai người đang chuẩn bị đến nơi thì nghe tiếng Phong Tiếu Thiên giật mình đụng ngay đầu vào ban công “chống trời”. Nana thất kinh: “Sao hắn biết nhanh vậy? Dây leo của ta đâu có khí tức gì?”
Tiểu Vũ xoa đầu nói nhỏ: “Ta thu liễm khí tức rồi mà, không phải lỗi của ta.”
Đang phân vân thì hai người nghe được một người khác nói chuyện: “Phong Tiếu Thiên, ngươi có bị ngốc không hả, sao phải tự ý muốn đấu với Đường Tam?” “Tiểu Vũ, ta là vì ngươi. Ngươi nói nếu ta thắng sẽ cho ta cơ hội nhưng ta…” Phong Tiếu Thiên buồn bã hướng dựa lan can mà đứng cho khuây khỏa.
Nana và Tiểu Vũ khóc không ra nước mắt vì hai người giờ đang treo lủng lẳng bên dưới ban công nghe một đôi nam nữ tâm sự. Nana mếu máo nói: “Tiểu Vũ không phải Tiểu Vũ, Tiểu Vũ là Hỏa Vũ a!”
Tiểu Vũ lập tức ôm kín miệng Nana phòng khi hai người kia nghe được. Nana thật khổ, đã phải bám, phải cõng còn bị Tiểu Vũ bịt miệng. Không sao, tất cả vì kim hồn tệ.
Hỏa Vũ im lặng một chút sau đó ấp úng nói: “Ta, lúc ta thấy ngươi bị đánh ta thật rất lo lắng.”
Phong Tiếu Thiên vui vẻ nhớ lại: “Ta biết ngươi cũng quan tâm ta, lúc đó ngươi đã chạy ngay xuống đài.”
“Ai quan tâm ngươi chứ? Ta là cảm thấy có lỗi.”
“Tiểu Vũ, thừa nhận đi, trong lòng ngươi cũng có ta!” Phong Tiếu Thiên dịu dàng mà khẩn thiết.
Hỏa Vũ lưỡng lự cắn môi sau đó giận dữ nói: “Phong Tiếu Thiên, đừng tự mình đa tình. Ta nghĩ tới xem ngươi thương tích nhưng thì ra ngươi rất khỏe. Cáo từ!”
Hỏa Vũ xoay người đi ra cửa, Phong Tiếu Thiên vội vàng đuổi theo. Chỉ chờ có thế Nana, Tiểu Vũ liền đu mình nhảy lên đứng trên ban công, Nana xoay người vài vòng thư giãn, treo lâu cũng thấy mỏi đây.
Phong Tiếu Thiên trở lại thấy hai nữ trên ban công thì kinh hồn lạc phách, lúc sau mới la lên: “Sở Phượng Na, thỏ hồng. Các ngươi đang làm cái gì vậy?”
Phong Tiếu Thiên không gọi Tiểu Vũ vì hắn có Tiểu Vũ của hắn rồi, hắn gọi thỏ hồng Tiểu Vũ cũng không để ý. Nhớ ra chuyện gì Phong Tiếu Thiên mặt đỏ tới mang tai: “Các ngươi đã nghe được?”
Nana, Tiểu Vũ cứng ngắc nhìn nhau lắc đầu, Nana cười trừ nhảy tới Phong Tiếu Thiên nói: “Ta vừa mới tới còn tưởng ngươi không ở, may quá, đưa tiền cho ta đi.”
Không nghe là tốt, Phong Tiếu Thiên phóng khoáng lấy một cái thẻ 5 vạn kim hồn tệ đưa cho Nana nhưng tức khắc hắn nhận ra: “Ngươi lừa ta, ngươi sớm biết Đường Tam có Hạo Thiên Chùy.”
“Không biết, không biết, đưa cho ta.” Nana lắc đầu liên tục với tay lấy thẻ nhưng tay Phong Tiếu Thiên dài hơn giữ lấy đầu Nana không thể đụng tới.
Tiểu Vũ mắt thấy không ổn lập tức chạy đến cướp lấy cái thẻ sau đó nắm cổ áo Nana lôi đi, Nana hoàn hồn ngay tức khắc đu dây đưa hai người theo ban công rơi xuống, Nana vừa rơi vừa cười nói vọng lên: “Cảm ơn nha, lần sau muốn đánh Tam ca thì tới tìm ta nha, Phong Tiếu Thiên.”
Phong Tiếu Thiên cho tới khi hai người đã đi xa vẫn chưa thể hoàn hồn, tiếp sau đó khu nghỉ ngơi học viện Thần Phong bỗng phát ra một tiếng la hét vô cùng thảm thiết.
Hai nữ không quan tâm chuyện gì xảy ra cầm thẻ hớn hở đi mua đồ, Nana chọn mấy bộ váy màu trắng để kết hợp với Linh Lan Hoa cho có… khí chất. Tiểu Vũ mua một túi cà rốt thật to, hai người cũng không quên mua quà cho những người khác của Thất Quái. Còn 3 vạn 500 kim hồn tệ mang về cho Phất Lan Đức khỏi cần nói hắn mừng như điên.
Có điều, Nana không mua quà cho Tần Minh làm hắn hậm hực lườm nguýt cả buổi tối khiến Nana mồ hôi chảy đầm đìa, thì ra cũng có lúc Nana bị Tần Minh dọa dẫm mà không dám cãi lời.