Dưới sự bổ trợ của Nana, Đới Mộc Bạch xông tới cuốn lấy Mã Nặc khiến hắn vô cùng khó chịu. Đới Mộc Bạch hồn kĩ thứ tư Bạch Hổ Lưu Tinh Vũ không tiếc hồn lực thi triển liên tục, vô số tia sáng hình nắm đấm chứa đầy uy lực tuôn ra bao vây Mã Nặc, Đới Mộc Bạch mệnh lệnh nhất chỉ, tia sáng chính xác khóa được mục tiêu ào ào phóng tới. Mã Nặc nghiến răng, Bạch Hổ Hộ Thân Chướng tạo thành một vòng hồn lực bên ngoài cơ thể hắn ngăn cản công kích, tuy vậy do công kích của Đới Mộc Bạch vừa mạnh mẽ vừa dai dẳng tấn công cho nên Mã Nặc vẫn phải ăn thiệt thòi, hắn muốn để ý nhóm Nana phía sau Đới Mộc Bạch là không thể.
Đới Mộc Bạch tranh thủ thời gian, bốn người Đới Cẩn, Nana, Chu Trúc Vân và Chu Trúc Thanh mau chóng mở ra kho ám khí. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng nhìn chỗ ám khí Sát Nguyệt Các chế tạo chỉ trong vòng một năm qua, bốn người vẫn phải hít sâu một hơi. Nana phóng thích tinh thần lực cảm thụ, ám khí to nhỏ có đến 2 vạn 600 quả tính riêng khí độc. Số lượng này thả vào giữa đế quốc sẽ khó mà tưởng tượng hậu quả, khói Bạch Sa gây ung nhọt ngứa ngáy, ngay cả hồn sư cũng không thể chịu đựng, đây là Sát Nguyệt Các và Vũ Hồn Điện muốn làm tổn hại nguyên khí đế quốc, cực kì âm hiểm. Ám khí độc châm chắc chắn là để chuẩn bị cho cuộc chiến với hoàng thất, còn may loại này khó chế tạo, tuy vậy ám khí độc châm cũng có hơn 500 quả.
Bốn người tay cầm bốn cái giới tử phân biệt theo kích thước thu lại ám khí chứa độc, Chu Trúc Vân cầm thêm một cái thu lại ám khí độc châm. Xong xuôi, giới tử tập trung để Chu Trúc Vân bảo quản, bốn người bước ra khỏi kho ám khí, lòng đã nhẹ nhõm đi nhiều.
Bên phía Đới Mộc Bạch lúc này không mấy khả quan, Mã Nặc đã dùng ra hồn kĩ thứ bảy Tà Mâu Bạch Hổ Chân Thân, vũ hồn chân thân được xem như hồn kĩ liều mạng của cấp hồn thánh, bởi dùng ra vũ hồn chân thân cực kì tiêu hao hồn lực, một khi hồn kĩ bị đối thủ công phá, chỉ có đường chờ chết. Mã Nặc chịu dùng tới nó chứng tỏ Đới Mộc Bạch đã khiến hắn đến bước đường cùng, hoặc Mã Nặc không thể đợi muốn giết nhóm năm người thật nhanh gọn. Đới Mộc Bạch sức mạnh suy cho cùng vẫn là do phụ trợ, khuyết thiếu hồn kĩ, hắn đang bị một con hổ trắng phi thường hung hăng vồ ép rất chật vật, thân người ánh lên hồng sắc quang mang liên tục biến đổi cho thấy Đới Mộc Bạch bị thương khiến phụ trợ phải liên tục bổ sung hồn lực và chữa trị. Hiển nhiên, Đới Mộc Bạch cố chấp đã quá sức, dù sao Mã Nặc cũng là hồn thánh vũ hồn Tà Mâu Bạch Hổ.
Thấy vậy, Chu Trúc Thanh ánh mắt tràn đầy quyết tâm nói với Nana: “Phụ trợ ta, ta sẽ cùng với Mộc Bạch.”
Đã ở cùng nhau bao lâu, một câu nói ngắn gọn đã hiểu ý, Nana mỉm cười lần nữa phóng xuất Phấn Hồng Mỵ.
Chu Trúc Thanh cảm nhận được sức mạnh tràn đầy trong cơ thể, hừ lạnh một tiếng phóng tới chỗ Đới Mộc Bạch bên dưới móng vuốt bạch hổ. Mã Nặc mắt thấy Chu Trúc Thanh, thân là tộc Tà Mâu hắn biết Chu Trúc Thanh định làm gì, trong lòng phút chốc dấy lên lo lắng, Mã Nặc há miệng hổ tuôn ra luồng kim quang tấn công khiến Chu Trúc Thanh phải dừng lại đà xông, lựa chọn phòng thủ.
Đới Mộc Bạch nhìn Chu Trúc Thanh đang ra sức vừa chống lại kim quang vừa cố với tay đến chỗ hắn, Đới Mộc Bạch lo lắng mà trở nên giận dữ hét: “Ngươi ngốc sao? Mau trở ra, ta có thể chống đỡ được.”
Chu Trúc Thanh nhếch môi khinh thường: “Chết đến nơi còn mạnh miệng.”
Trên thân lóe lên hồn hoàn thứ tư, Chu Trúc Thanh hồn kĩ U Minh Ảnh Phân Thân. Một phân thành ba Chu Trúc Thanh xếp thành hàng dọc, hai phân thân Chu Trúc Thanh ở phía sau gắng sức đẩy Chu Trúc Thanh tiến lên phía trước, lần này có vẻ hiệu quả, Chu Trúc Thanh chậm rãi bước gần Đới Mộc Bạch hơn.
Mã Nặc đâu chịu để yên, nếu không diệt Đới Mộc Bạch được thì hắn diệt Chu Trúc Thanh trước. Mã Nặc cái chân hổ đang đè ép Đới Mộc Bạch bỗng bất ngờ nâng lên vồ tới chỗ Chu Trúc Thanh. Kim quang từ miệng hổ biến mất, Chu Trúc Thanh mất đà bắn người lên phía trước vô tình chính là nằm trong tầm ngắm của vuốt hổ.
Ba người Nana, Đới Cẩn, Chu Trúc Vân đang lục kiếm bản vẽ ám khí chợt cảm giác bất an, nhìn đến cảnh tượng Chu Trúc Thanh ngàn cân treo sợi tóc, họ chỉ kịp kinh hô lên một tiếng, mọi sự đã muộn.
Nhưng lúc đó, kì tích xuất hiện.
Làm lúc Chu Trúc Thanh gặp nguy hiểm, Đới Mộc Bạch đã vô cùng hoảng hốt, hắn không nghĩ được gì mà chỉ biết theo bản năng hành động, trong tim hắn dường như có sức mạnh vô hình nào đó thúc dục hắn vụt tới ngay dưới kẽ hở của móng vuốt cầm lấy bàn tay của Chu Trúc Thanh.
Chu Trúc Thanh trong nháy mắt ấy cười nói với Đới Mộc Bạch: “Chúng ta cùng nhau.”
Đới Mộc Bạch nhẹ gật đầu, đã từ lúc nào mà hai người còn phân thành chuyện của ta với ngươi? Với họ, chỉ có cùng nhau.
Hai tay nắm chặt, Chu Trúc Thanh tình nguyện dâng hiến hồn lực, hoàn toàn giao phó linh hồn cho Đới Mộc Bạch. Vũ hồn dung hợp kĩ hoàn mỹ xuất hiện, trạng thái U Minh Bạch Hổ Chân Thân.
Hổ lớn màu trắng với bốn chiếc cánh lớn uy vũ nhẹ nhàng hất bay vũ hồn chân thân của Mã Nặc, Mã Nặc hai mắt hổ trừng lớn đáng sợ, hắn biết vũ hồn dung hợp kĩ nhưng xuất hiện trước mắt hắn con U Minh Bạch Hổ này hắn chưa bao giờ thấy. Mã Nặc rõ ràng cảm giác được nó có đến bao nhiêu sức mạnh, Mã Nặc trước sinh tử run sợ vứt hết tôn ti, hắn liếc cánh cửa kim loại, một phát quay đầu ý định chạy trốn.
Nhưng nào có dễ, Mã Nặc mới chồm lên một bước đã bị U Minh Bạch Hổ dậm đuôi đau điếng đâm sầm xuống đất, U Minh Bạch Hổ chân khác không do dự vỗ mạnh từ trên xuống đập thẳng vào Mã Nặc. Mã Nặc hét lên một tiếng thảm thiết, vũ hồn chân thân phá toái, nằm một chỗ thở thoi thóp khó tin nhìn hai bóng người đang dần tách ra từ U Minh Bạch Hổ có cánh.
Đới Mộc Bạch đưa chân dẫm lên đầu Mã Nặc, lạnh nhạt hỏi: “Người của phân tộc nào?”
Mã Nặc biết nhất định sẽ chết, hắn cười như điên dại cũng không hề trả lời Đới Mộc Bạch.
Chu Trúc Vân đến chỗ Chu Trúc Thanh tỏ ý quan tâm, hiệu quả phụ trợ vẫn ở, Chu Trúc Thanh không sao. Chu Trúc Vân nói Đới Mộc Bạch: “Hắn sẽ không khai đâu, bắt sống mang về cho bệ hạ, lúc đó hắn muốn dấu cũng khó.”
“Ha, bắt sống? Đừng mơ.” Mã Nặc nghe Chu Trúc Vân liền khinh thường. Dù gì cũng chết thì hắn thà im lặng mà chết khiến Đới Mộc Bạch bất lực.
Mã Nặc tụ lực nhất quyết tự vỗ một chưởng cuối cùng vào đầu của chính mình, kết liễu sinh mệnh.
Phụp!
Chưa chết!
Mã Nặc ngạc nhiên, không lẽ hắn đây yếu đến mức một chưởng cũng chưa thể chết.
Mã Nặc cắn răng làm lại lần nữa.
Vẫn chưa chết.
Làm đi làm lại vài lần, Mã Nặc dũng khí biến mất, còn sót lại cũng chỉ là kinh hoảng, rõ là hắn đã cảm giác đến đầu đau như búa bổ, vậy mà hắn còn sống nhăn răng, lấy can đảm để chết đã khó, sao giờ chết càng khó hơn.
Đới Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh, Chu Trúc Vân, Đới Cẩn trên trán tràn đầy là hắc tuyến, bọn họ khóe miệng giật giật không nói nên lời đành im lặng xem Nana cứ lén lút phóng ra chút ánh sáng lục trên đỉnh đầu Mã Nặc, ngay lúc hắn sắp tắt thở lại cứu hắn. Nana đây quá hành hạ người đi, Mã Nặc mà biết sự thật, có lẽ chết vì nhồi máu cơ tim.
Nana thấy khuôn mặt nhiều nếp nhăn của Mã Nặc đã trở nên đờ đẫn, không nhịn được bật cười: “Sao hả? Muốn chết đâu có dễ, ngoan ngoãn ngủ đi, mở mắt ra chính là hoàng cung rồi.”
Nana Tinh Thần Tập Kích khiến Mã Nặc hôn mê, quay lại nói với nhóm Đới Mộc Bạch: “Mật thất đã xong, mọi người chia ra thu lại tất cả bản vẽ của Tam ca, ta sẽ lo chuyện dựng hiện trường. Đề phòng năm tên kia bất ngờ quay lại, chúng ta phải nhanh lên.”
“Được.”
Mọi người chia ra hành động, Nana để mười tên hắc y cho chết dần vì độc Linh Lan, mười tên cho tiểu Hồng phóng hỏa thiêu thân, phần năm mươi hồn sư vô tội ở trong không gian sủng vật, Lam Mỵ đã tạo ra hình nhân của họ, đóng băng một số, số còn lại Nana cho máu thịt be bét. Nếu chỉ giết hai mươi tên hắc y mà đóng băng hồn sư thì có vẻ quá lộ liễu, sau này hình nhân đám hồn sư trên mặt đất cũng cho đóng băng như vậy, băng này bảo vệ hình nhân duy trì, chỉ cần có người chạm tới, sẽ vỡ vụn, đến lúc đó chẳng lo hình nhân bị nghi ngờ. Hiện trường mà Nana dựng, chính là giống như cuộc tàn sát của nhiều hồn sư hệ tinh thần, băng, hỏa… Hoàn toàn không liên hệ chút gì đến bọn họ, trên tường mật thất Nana còn tốt bụng để lại chút manh mối cho Sát Nguyệt Các và Vũ Hồn Điện, vỏn vẹn ba chữ.
Đông Nam Á
Nhóm Đới Mộc Bạch đã thu hết bản vẽ và đồ đạc trong phòng Mã Nặc. Lúc bước ra thấy hiện trường, ai nấy đều hết hồn. Đới Cẩn nhón chân qua mấy cái xác nằm la liệt trên mặt đất đến chỗ cửa ra, nhìn Nana như quái vật: “Ngươi quá ác, còn Đông Nam Á là cái gì?”
Nana liếc Đới Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh, hai người cười gian xảo cùng Nana dơ lên ngón tay cái. Nana vênh váo hất cằm: “Gia tộc của ta, có mười Vũ Hồn Điện cũng chẳng thể làm gì. Yên tâm.”
“Haha, đúng thế, giờ thì nên đóng cửa lại thôi. Trên kia, còn có việc cần làm, bước cuối cùng.” Đới Mộc Bạch vỗ vai Đới Cẩn, sau đó hắn tiên phong xách Mã Nặc bước ra khỏi mật thất.
Bốn người cười theo sau lưng Đới Mộc Bạch, cánh cửa kim loại lớn chậm rãi khép lại. Lần tới nó mở ra, chắc chắn sẽ làm một số người vô cùng ‘kinh hỉ’.