Nhìn thêm một lúc thì nàng đi chuẩn bị bữa sáng cho Lý Hàn. Sau khi tập xong kiếm pháp thì Lý Hàn quay về phòng mình để tắm rửa, tắm xong thì hắn thấy trong phòng mình đã bày biện một bàn thức ăn do Tô Ánh Lan làm còn nàng thì đứng ở kế bên. Lý Hàn ngồi xuống và kêu nàng ngồi ăn với hắn, Tô Ánh Lan nghe lời ngồi xuống và bới cho Lý Hàn một chén cơm to. Nhận chén cơm từ Tô Ánh Lan rồi hắn bắt đầu ăn ngấu nghiến, hắn phải công nhận tài làm đồ ăn của Tô Ánh Lan vô cùng tuyệt vời khiến hắn ăn vô cùng ngon miệng, một bàn thức ăn đủ cho ba người ăn đều bị hắn chén sạch còn Tô Ánh Lan thì ăn được một chén cơm nhỏ thì dừng lại mà không ăn nữa mà ngồi nhìn ngắm Lý Hàn ăn, nhìn Lý Hàn ngấu nghiến thức ăn do mình làm ra khiến nàng vô cùng vui vẻ và hạnh phúc. Còn về tại sao nàng lại cảm thấy hạnh phúc khi nhìn Lý Hàn ăn hết thức ăn do chính nàng làm ra thì nàng lại không biết nhưng nàng chẳng có hứng thú đi tìm hiểu chuyện này.Ăn xong thì Lý Hàn ngồi vỗ bụng và khen ngợi Tô Ánh Lan:
– Ánh Lan, tài nấu ăn của cô thật tuyệt khiến ta ăn no cả bụng, người nào làm chồng cô hẳn người đó rất có phúc.
Nghe thấy Lý Hàn khen ngợi mình làm nàng cảm thấy vô cùng vui vẻ, nàng cảm thấy công sức của mình bỏ ra đã được đền bù xứng đáng.
– Cảm ơn lời khen của thiếu gia.
Tô Ánh Lan vui vẻ nói. Nàng thấy Lý Hàn đã ăn xong thì nàng dọn dẹp bàn cơm đi và chuẩn bị thức ăn cho tiểu Linh Nhi của nàng. Sau khi Tô Ánh Lan ra khỏi phòng thì Lý Hàn cầm một chiếc nhẫn, đây là chiếc nhẫn do sư phụ để lại cho hắn, hắn dùng ý thức đem từng chồng linh thảo từng trong chiếc nhẫn ra, tối thiểu có hơn một trăm gốc linh thảo, mỗi một cây tràn ngập linh khí sáng ngời, nghĩ đến phẩm giai tuyệt đối sẽ không quá thấp. Nhìn chồng linh thảo này làm hắn vô cùng kích động, hi vọng số linh thảo do cường giả Linh Sơn Cảnh cất giữ sẽ không làm hắn thất vọng. Hắn đã đọc xong quyển Linh Thảo Lục và Linh Dược Lục do Linh Dược đường cung cấp và hắn cũng đã đọc xong thông tin linh thảo, linh dược trong ngọc giản của cường giả Linh Sơn Cảnh nữa, hắn không chỉ nhớ kỹ những thông tin cơ bản mà mỗi loại linh thảo mà hắn đều quan sát cực kỳ cẩn thận cả gốc rễ, hoa trái từng loại…Mỗi gốc cây linh thảo đều được hắn nghiên cứu tỷ mỉ, tới mức nhắm mắt lại hắn cũng có thể hình dung ra chúng một cách rõ ràng. Hắn dám chắc rất ít số linh thảo mà hắn không nhận ra được.
Hắn trước tiên nhìn qua một cây linh thảo khá lớn, hơn nữa phi thường xanh biếc.
Gốc linh thảo này thô như cánh tay, trên đỉnh của nó chỉ có ba phiến lá, mỗi một mảnh lá cây đều phi thường kỳ dị, những lá cây này có hình đinh ốc mà không phải thẳng tắp, giống như là từng con mắt, lộ ra hình dáng quỷ dị.
– Nhãn Tinh Thảo?
Lý Hàn há to mồm nhìn qua gốc linh thảo này, thần sắc thật sự kinh ngạc.
Nhãn Tinh Thảo là linh thảo tam giai sơ cấp, cho dù kẻ nào đánh nhau mất máu quá nhiều, chỉ cần còn có một hơi ăn nó vào sẽ khôi phục mười phần máu huyết, xem như một loại linh thảo bảo vệ tính mạng, hơn nữa nó còn có một đại đặc điểm chính là con mắt của người sử dụng nó có thể nhìn ngàn dặm trong hai ngày, bóng tối cũng không ngăn cản tầm mắt được, phi thường phù hợp dùng thăm dò.
Ngoài ra Nhãn Tinh Thảo còn là luyện tài trong nhiều đan dược tam giai.
Nhưng với tình cảnh trước mặt của Lý Hàn, tác dụng của Nhãn Tinh Thảo không quá lớn.
Sau đó hắn xem linh thảo khác, gốc linh thảo này hình dáng như dây mây, có màu xanh lá, tỏa ra linh khí mộc thuộc tính nồng đậm.
– Tinh Quang thảo!
Lý Hàn nhìn qua nó và đôi mắt sáng lên, nhìn qua linh thảo và kinh hô lên.
Tinh Quang thảo này còn cao giai hơn cả Nhãn Tinh Thảo, là linh thảo tứ giai sơ cấp, là linh thảo mộc thuộc tính, công hiệu giống như Thất Diệp Thiên Mộc Hoa mà Lý Hàn tìm được trong hang động, nhưng mà hiệu quả của nó mạnh hơn Thất Diệp Thiên Mộc Hoa không biết bao nhiêu lần, có thể chiết xuất độ tinh khiết mộc thuộc tính cho linh giả, càng có thể gia tăng linh lực, nhanh chóng lĩnh ngộ mộc thuộc tính.
Nếu như mang gốc Tinh Quang thảo này đi đấu giá, chỉ sợ trấn Vạn Liên sẽ oanh động to lớn, đây cũng không phải là thứ dùng kim tệ đo đếm giá trị được.
Linh thảo ngoài cấp bốn bình thường chỉ dùng thứ ngang giá trao đổi, hoặc là linh thảo, đan dược, linh kỹ…
– Ma Lam Hoa, linh thảo tứ giai trung cấp, có thủy thuộc tính…
– Thiên Niên Xích Quả, linh thảo tam giai cao cấp, có hỏa thuộc tính…
– Thiên Niên Băng Liên Quả, linh thảo tứ giai cao cấp, có băng thuộc tính…
……….
Lý Hàn nhìn qua mỗi gốc linh thảo thì thần sắc đều sáng lên vài phần, trong nội tâm của hắn hô mình nhặt được bảo rồi, cường giả Linh Sơn Cảnh cất chứa quả nhiên bất phàm.
Lý Hàn lại nhìn qua một cây linh thảo có hồng quang lóng lánh, hai mắt trợn thật lớn.
– Năm… Hỏa Tích Thảo ngũ giai cao cấp!
Hỏa Tích Thảo là linh thảo hỏa thuộc tính, công hiệu của nó tự nhiên phi thường rõ rệt, nhưng mà Lý Hàn kinh ngạc không phải bởi vì giá trị phẩm giai của nó, mà là linh thảo này chính là thứ mà Lý Hàn sẽ cần trong tương lai để tu luyện.
– Phát đạt… Phát đạt…
Lý Hàn nhìn qua không gian giới và tung tăng như chim sẻ.
Trong lòng của hắn kinh hô, thật không hỗ là tồn tại trong bí cảnh, khó trách không ít người cho dù mất mạng cũng phải vào bí cảnh dò xét, nhìn thấy đống linh thảo này, chỉ sợ cường giả Linh Thiên Cảnh cũng phải đỏ mắt.
– Bình tĩnh… Bình tĩnh…
Lý Hàn khẽ vuốt ngực, cho trái tim bình ổn lại, hít sâu một hơi, hắn cố gắng trấn định, sau đó hắn cất hết đống linh thảo này vào trong nhẫn trữ vật. Rồi hắn lấy ra quyển sách Luyện Dược Quyết để xem xét, Lý Hàn vừa xem liền mất mấy ngày, hắn đã bị tri thức mênh mông của Luyện Dược Quyết hấp dẫn thật sâu rồi. Mấy ngày trôi qua, ngoài trừ ăn cơm thì hắn đều hết thời gian để xem Luyện Dược quyết và mất thêm ba ngày nữa thì Lý Hàn mới khép sách lại vì hắn đã xem xong tất cả các tri thức trong Luyện Dược Quyết.
Ở trang cuối của quyển sách có ghi ba chữ ” Thiên Dược Các” nghĩ đến sách này hẳn là được xuất ra từ đó. Lý Hàn không khỏi hoài nghi tên cường giả Linh Sơn Cảnh kia có phải là người Dược Tông không?
Hắn đặt quyển sách nhận lại vào trong Không Gian Giới, nhẹ khẽ thở dài một hơi nói:
– Điều khiện của Linh Dược Sư quả nhiên hà khắc, chỉ là không biết ta có ưu thế về phương diện này hay không nữa.
Trong mấy ngày nay, Lý Hàn đã nhớ lấy tên, công hiệu và cách luyện chế của hơn mấy ngàn loại dược phẩm trong Luyện Dược Quyết vào đầu, và từ trong sách thì hắn cũng biết rằng Đan dược ngoài chia làm cửu giai mà còn chia làm Thiên – Địa – Huyền – Hoàng tứ cấp. Đan dược nhất giai Huyền cấp sẽ có hiệu lực gấp hai lần dan dược nhất giai Hoàng cấp, Địa cấp thì gấp năm lần và Thiên cấp thì gấp mười lần. Sắp xếp lại vài thứ thì Lý Hàn ra khỏi phòng nhưng hắn chẳng thấy Tô Ánh Lan đâu cả, hắn cũng chẳng để ý vì hắn nghĩ nàng chắc đã đi đâu đó và hướng về phía chợ mà đi tới. Hắn chuẩn bị đi mua đồ để đi Hoàng Tung Sơn Mạch lần nữa để tiến cấp. Nhưng hắn không biết lúc này Tô Ánh Lan đang gặp chuyện không may.
……………………
Tô Ánh Lan sau khi trở thành nô tỳ của Lý Hàn thì tâm tình của nàng lúc nào cũng vui vẻ. Từ khi thiếu gia đem hai mẹ con nàng cứu ra khỏi tay của Vương Tiểu Kim, nàng liền quyết định cả đời này đi theo thiếu gia rồi. Bởi vì… đầu năm này nữ tử bình dân được người xuất thủ cứu giúp quá ít, huống chi sau khi cứu người không cầu hồi báo, người như thế quả thật đáng giá để người ta theo đuổi, sau nàng lại đi tới Lý gia, ngày ngày tiếp xúc thiếu gia, mới phát hiện thiếu gia cùng tất cả thiếu gia của các gia tộc khác nhau rất lớn.
Hắn đối đãi với nàng luôn là nho nhã lễ độ như vậy, chưa từng đem nàng trở thành tỳ nữ, hơn nữa còn đem nàng trở thành thân nhân, hắn nói chuyện vừa không mất phong độ hài hước dịu nhẹ, hơn nữa nhờ hắn mà con nàng có cơ hội trở thành linh giả được mọi người kính trọng.
Những thứ này khiến cho nàng cảm động cỡ nào, đây đối với nàng một cái đã nhận mệnh làm một thị nữ nô tỳ mà nói, những thứ này là nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Nàng ngày ngày đi đưa cơm cho thiếu gia, biết võ phục của thiếu gia toàn bộ đã cũ rồi nên nàng đã nghĩ hôm nay ra chợ mua một chút vải vóc thượng đẳng làm chút ít y phục cho thiếu gia. Kỳ thật nàng có thể gọi thợ cắt may làm, nhưng mà đây không thể hiện được tâm ý của mình, cho nên nàng tính toán chính mình đích thân làm y phục cho thiếu gia, trước kia ở nhà nàng cũng là tự mình làm y phục nữ nhi.
Đến tiệm bán vải, Tô Ánh Lan tuyển chọn vài tấm vải thượng hạng, tính tiền đi ra ngoài, không cẩn thận cùng người ta va chạm một chút.
– Ai nha, mắt chó của ngươi mù rồi à, lại dám đụng bổn cô nương.
Người nọ bị Tô Ánh Lan dùng vải va chạm một chút, lập tức chửi mắng.
Tô Ánh Lan là người thiện lương, cảm thấy lại là tự mình đã làm sai trước, lập tức hướng về phía nữ nhân kia nói xin lỗi:
– Thật xin lỗi tiểu thư, ta không phải cố ý.
– Một câu thật xin lỗi coi như xong sao? Ngươi có biết bổn cô nương là ai hay không, cũng là loại tiện tỳ như ngươi có thể chạm vào sao?
Nữ nhân kia tư sắc lớn lên không tệ, nhưng mà so với Tô Ánh Lan lại kém xa, nàng thấy Tô Ánh Lan lớn lên động lòng người như thế, hỏa khí trong lòng càng lớn thêm, lúc này vung tay hướng khuôn mặt của Tô Ánh Lan đánh tới.
– Ba!
Một cái tát mạnh mẽ đánh lên trên mặt yêu kiều của Tô Ánh Lan.
Không chỉ như vậy, nữ nhân kia lại được thế không buông tha người, lại ở trên bụng của Tô Ánh Lan đạp một cước.
– A!
Tô Ánh Lan kinh hô một tiếng, trong tay vải vóc nhất thời rơi lả tả trên đất, tự mình cũng ngã trên mặt đất. Nàng vốn là người bình thường, làm sao có thể chống lại linh giả. Cũng may là người này không dùng linh lực nếu không thì Tô Ánh Lan đã bị ngất xỉu rồi.
– Quên đi Vương Thanh tiểu thư, nàng cũng không phải cố ý, xin ngài bớt giận, ta bên này có vải vóc thượng đẳng, ngài sang đây nhìn xem một chút.
Chưởng quỹ vì Tô Ánh Lan cảm thấy đồng tình, lúc này hướng về phía nữ nhân kia cung kính nói.
– Hừ, ngươi tiện tỳ này, sau này đừng để cho ta gặp lại được ngươi, nếu không ta gặp một lần đánh một lần.
Người nữ nhân này là Vương Thanh Thanh năm nay 20t có thực lực Luyện Cốt Cảnh trung kỳ, là nhị tỷ của Vương Tiểu Kim. Tính tình thì chua ngoa đanh đá, trong trấn Vạn Liên này ai cũng biết đến ả, không phải tính tình của ả mà vì bản tính dâm sắc của ả. Không biết có đúng hay không mà có người đã đồn rằng ả đã ngủ hơn một trăm người đàn ông rồi. Vương Thanh Thanh vẫn như cũ vô cùng bất phẫn mắng, trong lòng nàng chính là đặc biệt đố kỵ Tô Ánh Lan so vói nàng xinh đẹp hơn.
– Thanh muội, người nào chọc cho ngươi tức giận rồi?
Nơi cửa truyền đến một đạo thanh âm từ tính hỏi thăm.
Đi tới là một gã công tử ca lớn lên không tầm thường, ước chừng 22 tuổi, một bộ lam sắc trường sam, tay cầm bạch phiến (Quạt trắng), hiển thị rõ bản sắc phong lưu. Hắn là Lam Quang Sinh, là thế hệ cao thủ trẻ tuổi của Lam gia gần nhất với nhị đại gia tộc của trấn Vạn Liên, ở trước đó không lâu mới vừa đột phá thành Luyện Huyết Cảnh sơ kỳ.
Hiện nay Lam Quang Sinh đang điên cuồng theo đuổi VươngThanh Thanh, chủ yếu là Lam gia hi vọng thông qua đám hỏi để tạo khoảng cách gần hơn với Vương gia, tạo thành quan hệ đồng minh, chuẩn bị vì ngày sau đi vào hàng ngũ đại gia tộc.
– Yêu, chính là xú phiếu tử này đụng đau ta.
Vương Thanh Thanh chỉ chỉ Tô Ánh Lan đang nhặt vải trên mặt đất nói.
Kỳ thật, mới vừa rồi Tô Ánh Lan cũng chỉ là dùng vải nhẹ nhàng đụng nàng một cái mà thôi, coi như là người bình thường cũng sẽ không cảm thấy đau, mà nàng thân là Luyện Cốt trung kỳ lại nói bị đụng đau, đây rõ ràng là tìm cớ rồi.
Lam Quang Sinh hướng Tô Ánh Lan nhìn lại, nhất thời hai mắt tỏa sáng, trong lòng kinh tán:
– Thiếu phụ này thật xinh đẹp.
Vương Thanh Thanh vừa lúc bắt được vẻ mặt của Lam Quang Sinh nhìn Tô Ánh Lan, nhất thời trong lòng lại càng tức giận, lập tức đem lửa giận trút sang người Tô Ánh Lan, đi tới phía Tô Ánh Lan hung hăng đá tới một cước:
– Có phải ngươi cảm thấy mình rất xinh đẹp hay không. Để ta rạch vài phát trên mặt ngươi xem thử còn ai kêu ngươi là xinh đẹp nữa không.
Không thể phủ nhận, nữ nhân một khi đố kỵ, đó là vô cùng tàn nhẫn muốn chết đấy!
Lam Quang Sinh không khỏi cảm thấy đáng tiếc cho tỳ nữ xinh đẹp này, hắn còn chưa được hưởng thụ đấy.
Vương Thanh Thanh vừa nói xong liền thanh một thanh đao nhỏ chuẩn bị rạch lên mặt Tô Ánh Lan, Tô Ánh Lan hoảng sở giương đôi mắt cầu cứu nhìn mọi người xung quanh nhưng mọi người lại sợ cái uy của Vương gia nên chỉ đứng nhìn chứ không dám xen vào. Ngay khi con dao chuẩn bị chạm vào mặt nàng thì nàng đã tuyệt vọng nhắm mắt lại nhưng nànglại nghe được một tiếng ” Ba!” vang lên và âm thanh nàng vô cùng quen thuộc:
– Ánh Lan, cô không sao chứ.
Nàng nghe thanh âm này như nghe âm thanh của thiên thần vậy, nàng vội vàng mở mắt ra thì thấy nữ tử chua ngoa kia đang lấy tay bịt má mình rồi nàng quay đầu qua bên cạnh thì dung mạo quen thuộc của Lý Hàn đập vào mắt nàng. Nàng vô cùng cảm động và vui mừng khi nhìn thấy Lý Hàn, nàng tin chắc chỉ cần có hắn ở đây thì nàng sẽ vô cùng an toàn. Lúc này Lý Hàn đang vô cùng tức giận, hắn tính đi mua đồ để đi Hoàng Tung Sơn Mạch nhưng thấy một đám đông đang tụ tập thì hắn cảm thấy tò mò mà đến xem thử, hắn chỉ tính nhìn một lát rồi đi nhưng không ngờ nhìn thấy một nữ tử đang dùng dao đe dọa Tô Ánh Lan. Nhìn tình cảnh này làm hắn nổi khí xung thiên, hắn đã xem Tô Ánh Lan là người thân của mình mà đã là người thân của hắn thì không phải ai cũng làm tổn thương được.
– Ngươi yên tâm, ta sẽ thay ngươi lấy lại công đạo.
Vương Thanh Thanh bị Lý Hàn đánh một bạt tai khiến cho một bên má ả sưng lên, gương mặt ả vốn không tệ giờ thì xấu hơn cả lệ quỷ. Vương Thanh Thanh một tay bịt má một tay chỉ Lý Hàn mà căm giận nói:
– Ngươi là ai? Ngươi có biết ta là ai không mà dám đánh ta?
Lý Hàn không trả lời mà dùng một bộ thân pháp có tên là ” Thất Tinh Bộ” hắn học được trong Lý Thư Các đến trước mặt Vương Thanh Thanh rồi dùng bạt tai lên má còn lại của Vương Thanh Thanh. Vương Thanh Thanh bỗng nhiên thấy thiếu niên kia xuất hiện trước mặt mình, ả biết không ổn muốn lùi lại nhưng đã trễ.
– Ba!
Cái má còn lại của Vương Thanh Thanh nhanh chóng sưng lên, bây giờ Vương Thanh Thanh giống như cái đầu heo vậy. Nhìn cái đầu của Vương Thanh Thanh làm cho mọi người cảm thấy vô cung mắc cười nhưng sợ ả trả thù nên chỉ có thể nén cười nhưng do nén cười nên khuôn mặt của mọi người ở đây đều trướng đỏ lên trông vô cùng tội nghiệp. Đánh xong thì Lý Hàn nhanh chóng lùi lại đứng kế bên Tô Ánh Lan
– Ngươi, ngươi còn dám đánh ta?
Vương Thanh Thanh nhảy lên, một bộ như mèo bị đạp cái đuôi.
Nàng là việc ngọc quý trong nhà, ngay cả cha mẹ nàng chửi còn chưa chửi huống chi là đánh. Nhưng không ngờ hôm nay nàng lại bị người ta bạt tai, không chỉ một mà là hai làm nàng vô cùng tức giận.
– Ngươi cũng là nữ nhân, bắt nạt một nữ nhân khác như thế, không cảm thấy đáng thẹn sao?
Nghe thấy thiếu niên nói vậy làm nàng càng thêm nổi giận, nàng là lá ngọc cành vàng sao lại có thể so sánh với một con tiện tỳ như thế được. Nàng hét lên với Lý Hàn:
– Ta là thiên kim của Vương gia, bắt nạt một con tiện tỳ thì như thế nào. Đừng nói là vạch vài nhát trên mặt nó, cho dù bán nó vào lầu xanh để hàng vạn người đàn ông cưỡi thì nó cũng phải cảm tạ ta.
Tô Ánh Lan nghe thấy Vương Thanh Thanh nói như vậy thì tức đến run người, nàng nhận mình chẳng làm gì cả sao lại bị đối xử như thế. Còn mọi người xung quanh nghe thấy Vương Thanh Thanh nói vậy thì thầm cảm thán nội tâm của nữ nhân này thật độc ác. Lý Hàn nghe vậy thì tức tới mức cười to:
– Tốt lắm! Tốt cho một Vương đại tiểu thư! Nếu hôm nay ta không bắt ngươi quỳ xuống nói xin lỗi với nàng thì ta thề sẽ không làm người.