Lý Hàn sau khi ra khỏi viện của Lâm Vũ Yến thì hắn về viện của Tần Liên để luyện Phàm kỹ tiếp, luyện đến tối thì hắn chuyển sang tu luyện linh lực. Luyện hơn hai canh giờ thì hắn đi tắm rồi chạy qua phòng Tần Liên tiếp tục làm chuyện nhân sinh. Qua ngày hôm sau thì Lâm Vũ Yến hoặc Lý Văn Đồng sẽ chạy qua tìm Lý Hàn, rồi thỉnh thoảng cả hai đều đến tìm hắn đến cuối cùng cả hai nàng đều chuyển qua sống ở biệt viện của Tần Liên luôn để khỏi mất công chạy qua chạy lại. Tần Liên thấy vậy thì đuổi hết tất cả người hầu đi hết, nên biệt viện lúc này chỉ có Lý Hàn và tam nữ thôi. Có thể nói là khoảng thời gian này Lý Hàn trôi qua vô cùng hạnh phúc, sáng thì tu luyện đến tối làm chuyện khoái hoạt quả thật là vô cùng đắc ý nhưng có điều làm hắn tiếc nuối đó chính là các nàng vẫn chưa chịu chung giường nhưng hắn tin khoảng khắc đó sẽ đến.
Một buổi sáng nào đó, Lý Hàn tỉnh dậy trong khi bị Lâm Vũ Yến và Lý văn Đồng ôm, hắn lách mình để thoát khỏi cánh tay của các nàng rồi sau đó hắn đứng dậy mặc quần áo. Mặc xong thì hắn đắp mềm lên cho cho rồi hắn cúi đầu hôn lên trán hai người một cái rồi đi ra ngoài, sau khi ăn sáng xong thì hắn ra khỏi Lý gia để đi tới khu rừng trước trấn Vạn Liên. Sỡ dĩ hắn đi đến đây là vì hắn muốn kiểm tra thuộc tính của bản thân, hắn từ công pháp biết được rằng là muốn vận dụng linh lực thuộc tính khác để thi triển Linh kỹ thì phải đạt Tụ Linh Cảnh mới được, nhưng nếu chỉ hiển thị ra thì hắn nghĩ cảnh giới bây giờ của hắn chắc là được rồi. Sau khi đi sâu vào rừng và chắc là không có ai đi theo thì hắn nhanh chóng leo lên một cái cây to.
Trên cành cây to khỏe, hắn quanh chân ngồi xuống để bắt đầu vận dụng linh lực hiển thị ra ngoài, hắn đã song tu khá nhiều nên hắn đã hấp thụ khá nhiều thuộc tính. Hỏa thuộc tính từ Tần Liên, Bạch Ngọc Sương. Thủy thuộc tính từ Lâm Nhược Thủy, Trương Nhược Trinh. Phong thuộc tính từ Tô Ánh Lan và Mộc thuộc tính từ Lý Văn Đồng và Lâm Vũ Yến. Hắn vận dùng linh lực lên đầu ngón tay khiến chúng thoát ra ngoài, vì hắn không có linh căn nên linh lực lúc này của hắn trong suốt. Khi cảm nhận được linh lực thoát ra thì hắn lập tức nghĩ tới Hỏa thuộc tính, một lúc sau thì linh lực vốn trong suốt từ từ chuyển sang màu đỏ. Mất một lúc thì linh lực đã chuyển sang màu đỏ rực, Lý Hàn thấy vậy thì mỉm cười. Hắn thả lỏng khiến cho linh lực lập tức biến mất, việc này tốn sức hơn là hắn nghĩ nên hắn không thể làm liên tục được.
Nghỉ được một lúc thì hắn tiếp tục, lần này hắn nghĩ đến Thủy thuộc tính. Giống như Hỏa thuộc tính, hắn cần mất một lúc lâu thì mới khiến linh lực đang trong suốt trở thành màu xanh dương. Hắn nghỉ một lát rồi hắn làm tiếp, lần này là Phong thuộc tính. Giống như hai lần trước, phải mất một lúc thì hắn mới làm cho màu xám của Phong thuộc tính hiện ra. Lần nay hắn không nghỉ mà tiếp tục vận dụng Mộc thuộc tính, và theo thời gian trôi qua thì màu xám từ từ bị màu xanh lá thay thế. Sau khi linh lực hiện lên màu xanh lá thì hắn lập tức thả lỏng để triệt tiêu linh lực rồi hắn nằm trên cành cây đó để suy nghĩ.
Lý Hàn chìm trong trầm tư, dĩ nhiên hắn là người đa thuộc tính nhưng bây giờ hắn nên tu luyện theo hướng đa thuộc tính hay là chỉ luyện theo hướng âm dương nhị khí. Mặc dù người đa thuộc tính là vô địch cùng giai và có thể vượt cấp chiến đấu bởi vì người đó có thể thay phiên dùng thuộc tính khác nhau giết địch, làm cho đối phương khó lòng phòng bị nhưng người đa thuộc tính thì khó tiến cấp hơn người chỉ có thuộc tính vì người một tính chỉ cần hấp thụ một thuộc tính và tích trữ đủ linh lực là tiến giai còn người đa thuộc tính phải hấp thụ các thuộc tính khác nhau nên sẽ tốn thời gian hơn các linh giả khác. Mặc dù hắn không có bình cảnh nhưng cũng sẽ mất nhiều thời gian hơn người khác nên hắn không biết nên chọn đa thuộc tính hay chỉ chủ tu một loại.
Hắn nằm suy nghĩ một hồi lâu và cuối cùng hắn quyết định sẽ tu luyện đa thuộc tính. Vì hắn thấy mặc dù tu đa thuộc tính sẽ tốn nhiều thời gian để tiến cấp nhưng nếu đa thuộc tính rất có lợi trong chiến đấu còn thời gian thì hắn cảm thấy nếu còn sống thì sẽ kiếm được. Nghĩ vậy xong thì cảm thấy cả người được thả lỏng, đầu óc trở nên thoải mái hơn nhiều. Có một điều mà Hoan Hỉ Thiên Đế quên nói cho Lý Hàn biết, đó chính là Âm Dương Hỗn Độn Quyết không chỉ hấp thụ âm dương nhị khí trong người sinh vật mà nó còn hấp thụ luôn linh lực nguyên tố mà sinh vật đó tu luyện luôn nên chuyện tốn nhiều thời gian để tiến cấp sẽ không xảy ra nhưng khả năng hấp thụ linh lực nguyên tố mà sinh vật đó tu luyện phải đợi Lý Hàn đạt đến Tụ Linh Cảnh mới hiển thị ra.
Lý Hàn thả người nhảy xuống đất tính quay về Lý gia thì bỗng nhiên hắn nghe được tiếng đánh nhau, cảm thấy hiếu kỳ nên hắn lần theo âm thanh đó. Đi được một lát thì hắn thấy phía trước có người, hắn liền nấp trên một gốc cổ thụ để quan sát. Chỉ thấy một mỹ phụ cầm kiếm đứng đó, khuôn mặt trái xoan điển hình. Nàng có một đôi mắt to như bồ câu, phía trên là cặp lông my dài, phía dưới là mũi ngọc thẳng tắp, làn môi anh đào, ngũ quan của nàng vô cùng xinh đẹp. Nhìn khuôn mặt này thì Lý Hàn lập tức nhận ra người này chính là mợ hai Tạ Ngọc Hân của hắn.
Lúc này khuôn mặt nàng ửng đỏ dị thường, hai mắt đầy tức giận nhìn về trung niên trước mặt mình. Trung niên kia cầm đao nhìn về phía Tạ Ngọc Hân, giểu cợt nói:
– Mỹ nữ, sao không chạy nữa. Nếu người không chạy nữa thì hãy theo ta đi.
Nói rồi y dùng ánh mắt dâm dục của mình mà quan sát thân thể dụ người của Tạ Ngọc Hân. Tạ Ngọc Hân tức giận nói:
– Hỗn đãn, ngươi nghĩ sau khi làm xong có thể thoát khỏi sự truy sát của Lý gia sao?
Tạ Ngọc Hân hy vọng danh uy của Lý gia có thể hù dọa được hắn nhưng nàng đã đánh giá thấp sắc đảm của y rồi. Nghe Tạ Ngọc Hân nói vậy thì trung niên cười to nói:
– Hahahaha, nếu ta sợ Lý gia thì đã không dám ra tay rồi. Chơi người xong thì chỉ cần giết ngươi để diệt khẩu thì có ai biết là do ta làm chứ
Tạ Ngọc Hân nghe vậy liền hoảng sợ lùi từng bước. Trung niên kia thấy vậy liền cười nói:
– Mỹ nữ, ngươi bỏ cuộc đi. Ngươi đã trúng dâm dược của ta rồi. Có phải muốn nam nhân rồi phải không? Đừng chịu đựng nữa, ta có thể thỏa mãn ước nguyện của ngươi.
Trung niên nói xong nhấc bước tiến về Tạ Ngọc Hân. Tạ Ngọc Hân thấy vậy liền hét lên:
– Ta thà chết chứ không cho ngươi toại nguyện. Xin lỗi con gái, mẫu thân không thể ở bên con nữa rồi.
Nói rồi nàng cầm kiếm hướng về cổ trắng như ngọc của nàng để tự vẫn. Trung niên kia thấy vậy liền hừ lạnh:
– Muốn chết, đâu dễ vậy.
Nói rồi thân hình hắn chớp động hướng về Tạ Ngọc Hân bay tới. Lúc đầu hai người cách nhau có mấy mét nên khi hắn bất tốc thì khoảng cách hai người bị rút ngắn chỉ một mét, hắn liền xoe bàn tay nhắm đến trường kiếm của nàng. Trong tình thế ngàn cân treo sợi thì Tạ Ngọc Hân cảm thấy ai đó nắm chặt cổ tay của mình, nàng tưởng đó là tên trung niên đó liền miệng cắn mạnh tay người đó.
– Ah, mợ là cẩu à. Con cứu mợ mà mợ lại đi cắn con.
Nói rồi hắn ôm eo thon của Tạ Ngọc Hân tránh khỏi trung niên kia. Lúc nãy hắn nấp ở trên cổ thụ thấy Tạ Ngọc Hân muốn tự vẫn liền bất chấp xông ra, dùng Thất Tinh Bộ nhanh chóng chạy đến bên người nàng để cứu nàng. Tạ Ngọc Hân nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện người tới là Lý Hàn thì cảm thấy yên lòng. Lúc này nàng mới cảm nhận được một cánh tay hữu lực ôm eo mình thì nội tâm nàng liền nhảy lên không ngừng, ngoài trượng phu ra thì đây là lần đầu tiên có hành động thân mật như vậy với nam nhân khác dù người đó có là cháu trai của nàng. Mặc dù nàng đã mấy năm không được trượng phu động vào nhưng nàng chưa từng có ý muốn tìm nam nhân khác nên hành động của Lý Hàn làm mặt nàng đã đỏ nàng thêm đỏ. Nàng nhẹ giọng, nói:
– Lý Hàn, buông mợ ra.
Lý Hàn đang cảm nhận sự trơn trượt từ vòng eo của nàng, mặc dù cách một lớp quần áo nhưng hắn vẫn cảm nhận được da thịt mịn màng như mỡ dê của nàng. Nghe Tạ Ngọc Hân nói vậy thì hắn lập tức buông eo nàng ra vì hắn muốn gây ấn tượng tốt với nàng. Tên trung niên kia thấy có người đến cứu tưởng là người của Lý gia nhưng không ngờ chỉ là một tên nhóc miệng còn hôi sữa, hắn cười lạnh một tiếng:
– Tiểu tử, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Vậy thì phải đao của gia gia rồi.
Nói xong thì y cầm đao lao về chỗ Lý Hàn, Lý Hàn quay qua nói với Tạ Ngọc Hân:
– Mợ hai, để con xả giận giùm người.
Nói rồi hắn lấy kiếm xông về phía trung niên kia, lúc nãy hắn đã dùng Thiên nhãn để kiểm tra thực lực trung niên kìa thì thấy y là Luyện Mạch Cảnh sơ kỳ nên hắn có thể đấu được. Hai người kiếm đi đao tới, đã so qua hơn chục chiêu nhưng vẫn chưa phân thắng bai. Lý Hàn liếc mắt qua Tạ Ngọc Hân thì thấy sắc mặt nàng thêm đỏ ửng thì hắn biết hắn phải tốc chiến tốc thắng để đưa nàng đi giải độc. Lý Hàn lập tức sử dụng Phi Lộc kiếm pháp nhưng trung niên này lại chém ra một bộ đao pháp làm triệt tiêu kiếm pháp của hắn. Lý Hàn thấy vậy liền ném thanh kiếm về phía trung niên kia khiến y phải thu đao đỡ kiếm. Trong nội tâm y liền cười nhạo Lý Hàn, không có vũ khí thì tiểu tử này chẳng phải mặc hắn xử lý sao?
Đáng tiếc, trung niên kia không nghĩ tới ngay một khắc này đã rơi vào tính toán của Lý Hàn.
Ngay khi trung niên vừa đưa đao lên đỡ thì Lý Hàn liền đạp Thất Tinh Bộ đến trước mặt y, y cũng phát hiện Lý Hàn áp sát mình nên lánh mình để né trách nhưng đáng tiếc đã quá muộn
– Cửu Tinh Quyền.
Oanh… Oanh…
Từng quyền trùng kích ngực của trung niên kia. Trung niên đó cũng phản ứng lẹ nên đã lấy đao chắn trước ngực để đỡ đòn, theo từng quyền thì trung niên đó cũng bị đánh lùi về phía sau. Lý Hàn đánh ra năm quyền liền dừng lại vì hắn mới luyện được ngũ quyền, mặc dù không giết được trung niên kia nhưng cũng làm y bị thương khá nặng và làm vỡ thanh đao của y. Y thấy vậy liền bỏ chạy vì hắn biết nếu không chạy thì hắn sẽ bị giết, luýc chạy còn lưu lại một câu:
– Tiểu tử, coi chừng mạng chó của ngươi.
Lý Hàn hiểu đạo lý diệt cỏ phải diệt tận gốc nhưng thấy tình trạng của Tạ Ngọc Hân thì hắn quyết định cứu người trước. Hắn quay đầu lại thì nàng sắp ngã sấp xuồng liền chạy đến để đỡ nàng. Lý Hàn duỗi tay đỡ được nàng, đem nàng ôm vào trong ngực. Tạ Ngọc Hân trong ngực Lý Hàn ngửi thấy khí tức nam nhân mãnh liệt từ Lý Hàn, lại thêm song phong của nàng lại đè lên bộ ngực rắn chắn của hắn khiến thân thể nàng như nhũn ra, muốn ngã xuống đất. Lý Hàn cả kinh, vội vàng vươn tay ra đỡ Tạ Ngọc Hân dậy hỏi:
– Mợ hai, người bị làm sao vậy?
Tạ Ngọc Hân không nói gì, Lý Hàn kỳ quái nhìn vào mặt nàng đỏ ửng của nàng thì thấy mỹ mâu khép hờ, trong miệng nhỏ nhắn phát ra những tiếng rên rỉ như có như không. Lúc này thì Lý Hàn mới cảm thấy tay của mình có chút không đúng, hắn nhìn xuống thì phát hiện ra vừa rồi trong tình thế cấp bách nên hai tay hắn đã đặt trên bờ mông to lớn căng mọng của nàng. Cảm nhận được sự mềm mại trong tay, Lý Hàn nhịn không được véo nhẹ thêm vài cái, vừa mềm vừa co dãn, xúc cảm không kém hơn so với Bạch Ngọc Sương một chút nào. Tạ Ngọc Hân bị Lý Hàn véo vài cái trên mông thì tiếng rên rỉ càng mạnh hơn, Lý Hàn liền bừng tỉnh lập tức bế nàng quay về Lý gia.