Lý Hàn sau khi bày tỏ tưởng niệm với các nàng thì hắn quyết định sẽ mang theo tất cả các nàng cùng hắn rời đi, Lý gia bây giờ đã đủ vững chãi rồi, không cần mấy nàng phải nhọc lòng nữa. Điều này thì mấy nữ hoàn toàn không hề có chút ý kiến nào, bọn họ cũng đã chán ngấy phải sống rời xa Lý Hàn lắm rồi.
Lý Hàn đem ý kiến này nói cho Lý Chiến biết, Lý Chiến cũng không có phản đối, dù sao các nàng ấy đều là nữ nhân, bắt phải sống xa khỏi người mình yêu, quả thật làm khó mấy nàng rồi.
Đáng lý hắn tính ở lại Lý gia thêm mười ngày nửa tháng nhưng một người truyền tin tức từ đế đô chạy tới khiến kế hoạch của hắn phải đảo lộn vì đó là người do Tiêu Mị phái tới.
– Cái gì, Hạ Nhạc Phong bức hôn?
Lý Hàn nhướng mày, tiếp nhận từ trong tay người kia một bức thơ, mở ra vừa thấy, bên trong là giấy hoa tiên màu hồng, mặt trên viết đầy văn tự dạt dào tình ý.
Tín là Tiêu Mị viết, tình ý kéo dài, dường như mùi nước hoa có thể theo giấy viết thư cùng nhau tiến vào trong thân thể Lý Hàn.
Lý Hàn đảo qua một lần, quả thật như theo như lời người truyền tin, Tiêu Mị bị Hạ Nhạc Phong bức hôn, mà Tiêu gia cũng không dám kháng cự ý tốt của Hạ gia đến từ một trong bát đại cổ gia nên đồng ý gả Tiêu Mị cho Hạ Nhạc Phong làm thị thiếp.
Kỳ thật đây là Tiêu gia với cao.
Nên biết rằng Tiêu gia nguyên bản chỉ có bối cảnh Thập Linh Tông, nhưng Thập Linh Tông sao có thể so sánh cùng Hạ gia, từ góc độ Tiêu gia mà nói, cuộc hôn sự thật ra là kiếm lời lớn, thậm chí có vài nữ nhân Tiêu gia còn hận không được gả thay Tiêu Mị nữa kìa.
Tiêu Mị cũng không nghĩ như vậy, nàng tôn trọng tự do, nàng hận nhất chính là bị người khác xem như là hàng hóa đem đi đổi lấy lợi ích, trước kia làm qua một lần, nàng nhịn, nghe theo gia tộc, mà ở trong lòng của nàng cũng cho rằng trả sạch công ơn nuôi dưỡng của Tiêu gia, hiện tại nàng là người tự do.
Nàng có thể làm thiếp, làm nô, làm tỳ, nhưng phải là nàng cam tâm tình nguyện, mà không phải bị người ép!
Rõ ràng là thư cầu cứu, nhưng yêu tinh chính là yêu tinh, lại còn có tâm tình khiêu khích Lý Hàn, viết chính mình mặc quần áo gì sinh động như thật, đang dùng cái tư thế gì viết thư, bộ ngực đều bị dập đầu đau linh tinh đủ các loại.
Lý Hàn không khỏi đen mặt, thật không biết nói gì về yêu tinh này nữa nhưng hắn tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, dù sao hắn cũng đã xem Tiêu Mị là nữ nhân của hắn, Hạ Nhạc Phong lại dám đào góc tường của hắn, là một nam nhân, sao hắn có thể để yên được.
Việc này không nên chậm trễ, Lý Hàn lập tức cáo biệt với Lý Chiến, mang theo chúng nữ lập tức xuất phát chạy về đế đô. Về phần Tần Liên thì hắn buộc phải để sau, dù sao lực lượng của bây giờ của hắn quá yếu, phải điều tra rõ ràng cậu cả tiện nghi kia đã rồi mới tính tiếp được.
Trong khi Lý Hàn đang gấp gáp trở về Thiên Long Thành cứu Tiêu Mị khỏi biển lửa thì trong biệt viện của Thập Linh Tông, bầu không khí ở đây đang có phần giương cung bạc kiếm.
– Chúng ta phải cứu Lý Hàn, cuộc hôn nhân ở Tiêu gia bảy ngày sau chính là một cái bẫy, nếu hắn bước vào thì chỉ có chết.
Lý Hồng Ngọc trầm giọng nói.
– Đúng vậy, Lý Hàn chính là trưởng lão của Thập Linh Tông ta, chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Trầm Tâm Kỳ lập tức lên tiếng phụ họa.
– Hai ngươi nghĩ hay qua, bộ hai ngươi không biết Hạ gia là một con quái vật khổng lồ thế nào sao, Thập Linh Tông chúng ta làm sao có thể chống lại.
Nhậm An Dật trầm giọng nói.
– Như vậy thì đã sao, ngay cả ngươi mình cũng không bảo vệ được thì tông môn lập ra để làm gì?
Lý Hồng Ngọc tức giận nói.
– Hồng Ngọc sư muội, Nhậm sư huynh nói đúng, chúng ta không nhất thiết phải vì một Lý Hàn mà phải đánh cược tất cả tính mạnh của mọi người ở Thập Linh Tông vào. Với lại, Hạ thiếu đã nói sẽ bồi thường cho chúng ta rồi mà, muội không nên cố chấp nữa.
Một trưởng lão của Xích Diễm Phong nói.
– Lộc sư huynh nói vậy là nói sai rồi, nếu chúng ta thỏa hiệp như vậy thì làm sao có mặt mũi Liệt đại tiền bối đã ngã xuống để tông ta. Hơn nữa, nếu chúng ta nhắm mắt làm ngơ, các tông môn khác sẽ biết Thập Linh Tông chúng ta chỉ một tông môn sợ chết, lúc đó mặt mũi của tông ta sẽ mất hết.
Trầm Tâm Kỳ không chịu thua nói.
– Mặt mũi quan trọng hay là tương lai tông môn quan trọng hơn, nếu bây giờ chúng ta đối đầu với Hạ gia, Thập Linh Tông chúng ta sẽ bị diệt vong. Bộ hai ngươi nghĩ mạng của Lý Hàn quý giá hơn mạng của mấy ngàn người ở Thập Linh Tông sao?
Nhậm An Dật tức giận nói.
– Vậy không lẽ chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Hàn đi vào hố lửa mà không làm gì à, như vậy thì quá rét lạnh lòng người. Lý Hồng Ngọc nói.
– Nhưng chúng ta phải lấy đại cuộc làm trọng, Lý Hàn biết được nhất định cũng sẽ không trách chúng ta.
Một trưởng lão của Linh Thổ Phong nói.
– Ta thật không hiểu hai người các ngươi sao lại ra sức bảo vệ tên Lý Hàn đến như vậy. Không lẽ vì tiềm lực của hắn hay là vì chuyện khác…..
Diệp Thanh âm dương quái khí nói.
Hai nàng Lý Hồng Ngọc và Trầm Tâm Kỳ nghe vậy thì tức tới mức đỏ cả mặt, Trầm Tâm Kỳ đập bàn, tức giận nói:
– Họ Diệp kia, nếu ngươi còn sủa thêm câu nào nữa thì coi chừng lão nương đá nát cái chân thứ ba của ngươi. Ngươi không tin, cứ thử xem?
Diệp Thanh tính phản bác lại nhưng nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của hai nàng thì hắn chỉ có thể hừ lạnh, không nói gì thêm.
Lý Hồng Ngọc hít sâu để kiếm chế cơn tức giận, quay qua nhìn Mộc Ân nãy giờ không lên tiếng, hỏi:
– Thái thượng trưởng lão, quyết định của ngài là gì?
Mộc Ân lúc nãy mới mở mắt, chậm rãi nói:
– Mặc dù Lý Hàn đã giúp cho Thập Linh Tông ta rất nhiều nhưng ta xin lỗi, chúng ta chỉ có thể hi sinh hắn.
Những người khác nghe vậy thì thở phào, mặc dù như vậy có hơi bất công với Lý Hàn nhưng đây là nhân chi thường tình, bọn hắn không thể vì Lý Hàn mà đánh cược vận mệnh của Thập Linh Tông được.
Lý Hồng Ngọc và Trầm Tâm Kỳ nghe vậy thì trong lòng cảm thấy vô cùng thất vọng và buồn phiền, hai người nhìn nhau rồi quay đầu bước đi, nếu những người này không chịu ra tay giúp Lý Hàn thì để hai nàng làm. Nhưng cả hai vừa mới quay đi thì Mộc Ân đã trầm giọng nói:
– Đứng lại, nếu hai ngươi muốn đi giúp Lý Hàn thì trừ phi tự trục xuất ra khỏi Thập Linh Tông. Nếu không thì đừng mơ bước ra được căn phòng này.
Nghe Mộc Ân nói vậy thì trong lòng hai nàng cảm thấy vô cùng đau nhói, không ngờ nơi mà các nàng xem là nhà khi đứng trước cường địch lại lộ ra bộ mặt nhu nhược như vậy, quả thật khiến hai nàng thất vọng đến cực điểm.
Cả hai đều lấy ra thẻ bài trưởng lão rồi ném xuống đất, sau đó bước đi không thèm ngoảnh mặt lại.
Keng! Thẻ bài va chạm với mặt đất tạo nên tiếng vang thanh túy, những người khác nhìn một màn này đều trầm mặt thật lâu, không nói gì.
……………….
Sáu ngày sau Lý Hàn đã trở về đến Thiên Long Thành, chỉ còn duy nhất một ngày nữa chính là đại lễ hành hôn giữa Tiêu Mị với Hạ Nhạc Phong. Nhưng hắn không gấp gáp hiện thân vì hắn muốn vả mặt Hạ Nhạc Phong trước mặt nhiều người, ngoài ra hắn muốn nhân cơ hội này muốn xem thử thái độ Thập Linh Tông trong chuyện này.
suốt một ngày này, Lý Hàn ở trong Âm Dương tháp chơi đùa với các nàng, thấy thời gian sắp đến nên Lý Hàn liền ra khỏi Âm Dương tháp, sau đó hắn biến đổi một chút khuôn mặt rồi dùng Lưu Tinh Thiên Quang Bộ xen lẫn giữa đám người, thành công đi vào trong Tiêu gia.
Đám cưới lần này chính là Tiêu gia, một trong tứ đại gia tộc Thiên Long Quốc với Hạ gia, một trong bát đại cổ lão thế gia nên ai nấy đều cho một chút thể diện. Ngoài trừ lão tổ của ba nhà Lâm, Dương, Ninh và viện trưởng Thiên Long học viện thì tất cả các thể lực đang có mặt trong Thiên Long Thành đều phái tới một Địa giai làm đại diện.
Hạ Nhạc Phong ở phòng lớn nghênh đón chư vị tân khách, nguyên bản cưới thị thiếp không cần long trọng đến như vậy, bổn ý cũng chỉ muốn đánh vào mặt Lý Hàn, khiến Nguyễn Bảo Ánh tuyệt vọng đối với hắn, sau đó hủy diệt mạng chó của tiểu tử này!
Nhưng khi gặp lại Tiêu Mị, hắn liền bay bổng trong lòng, lúc trước ở Thiên Linh Các bởi vì có Nguyễn Bảo Ánh, hắn không nhìn kỹ Tiêu Mị, nhưng lần thứ hai lại càng xem càng cảm thấy vưu vật tai hoạ này danh bất hư truyền, khiến hắn thiếu chút nữa không khống chế được trực tiếp đẩy ngã nàng.
Chơi một thị thiếp tươi đẹp như vậy, không mệt!
Khiến hắn khó chịu là, Nguyễn Bảo Ánh bị hắn mời lại đây, tại sao Lý Hàn còn không hiện thân?
Mục đích chủ yếu nhất của hắn là để cho Nguyễn Bảo Ánh tuyệt vọng đối với Lý Hàn. Nếu Lý Hàn không đến, hắn cũng chỉ cưới được một thị thiếp tươi đẹp mà thôi. So với quyền lực, sắc đẹp cũng chỉ là mây bay mà thôi.
Có quyền, dạng nữ nhân gì không lấy được?
Chẳng lẽ tiểu tử kia biết tới sẽ mất đi Nguyễn Bảo Ánh cho nên không dám tới? Không đúng a, tiểu tử kia rõ ràng chính là mãng phu, làm việc cứng ngắc, nếu không cũng không dám đắc tội hắn, đắc tội Lục Thiên Long, đắc tội Nhạc Tiểu Vi!
Hay là còn không biết tin tức?
Hắn không biết mà người mà hắn mong mỏi vốn đã đến từ sớm, lúc này Lý Hàn đang ở trong đại sạch kiểm tra xung quanh, tìm đường thoát thân an toàn cho bản thân và Tiêu Mị. Đúng lúc này thì có một người vỗ vai Lý Hàn, Lý Hàn nhíu mày, không lẽ bản thân đã bị phát hiện, linh lực trong người hắn liền được điều động nhưng chưa kịp làm gì thì giọng nói của sư nương đã truyền vào tai hắn.
– Đừng hoảng, là bọn ta.
Lý Hàn nghe vậy liền vui mừng vì hắn không ngờ Thập Linh Tông đã không đứng ngoài việc này nhưng khi hắn quay đầu lại thì hắn chỉ phát hiện có hai người Lý Hồng Ngọc và Trầm Tâm Kỳ, ngoài ra không có ai.
Lý Hàn lấy làm kỳ quái nên giương mắt nhìn hai người, Lý Hồng Ngọc thấy vậy không biết trả lời sao thì Trầm Tâm Kỳ đã nói trước.
– Bọn hắn lo sợ Hạ gia.
Lý Hàn nghe vậy liền hiểu, mặc dù hắn biết quyết định này là đúng đắn nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy thất vọng, với những gì hắn đã công hiến cho tông môn, không ngờ tông lại dễ dàng bỏ rơi hắn như vậy. Nhưng trong lòng hắn cũng có chút vui mừng vì ít ra hai người Lý Hồng Ngọc và Trầm Tâm Kỳ đã không bỏ rơi hắn.
– Lý Hàn, con nói đi, chúng ta phải phối hợp với con như thế nào?
Lý Hồng Ngọc hỏi.
– Không cần đâu, hai người đến là ta vui rồi. Chuyện này mình ta giải quyết được.
Lý Hàn đương nhiên sẽ không để hai nàng bị cuốn vào chuyện này, chuyện này do hắn gây ra thì phải do hắn xử lý.
– Nhưng tên tiểu tử kia nhất định đã chuẩn bị đầy đủ để đón tiếp ngươi, có thêm chúng ta giúp sức thì bớt thêm một phần gánh nặng mà.
Trầm Tâm Kỳ khuyên nhủ nói.
– Hai người không cần lo, ta biết lượng sức mình. Bây giờ hai người chỉ cần ngồi im xem kịch là được.
Lý Hồng Ngọc và Trầm Tâm Kỳ thấy Lý Hàn kiên quyết như vậy nên đành phải đồng ý với lời của hắn, hai nàng liền trở về ghế của bản thân, mong chờ cuộc vui sắp sửa được diễn ra.