Trong một tòa trạch viện trông khá lịch sự tao nhã của quận thành Quảng Lăng, đây cũng là chỗ ở của người bạn đồng hành thứ ba – Cổ Hoài Nhân, quận thủ đại nhân đã an bài hộ vệ và người hầu cùng với mấy vị mỹ nhân hầu hạ.
– Mỹ nhân, đừng chạy, ta sắp bắt được nàng rồi.
– Thiếp ở chỗ này mà công tử.
Trong mấy người con gái này có cô ngồi xổm ở cạnh vườn hoa, có cô trốn ở sau hòn non bộ, cô nào cô nấy hô lên từng tiếng:
– Công tử, công tử…
Mà một vị thanh niên sắc mặt hơi có chút tái nhợt, hai mắt bịt lại, thò tay sờ loạn:
– Ở đây, ở đây, ta biết rồi là ở… đây này! Ha ha, ta bắt được nàng rồi.
Thanh niên này sau khi một tay ôm lấy một cô gái lúc này mới giật tấm vải che mắt xuống, ngắm nhìn cô gái đẫy đà trong lồng ngực, cười nói:
– Tiểu Diệp Diệp, chỉ cần ôm một cái ta đã biết ngay đó là nàng, hì hì hì, nàng thua rồi phải biết hầu hạ công tử của nàng thế nào rồi chứ?
– Công tử ăn hiếp thiếp.
Cô gái này làm nũng nói.
– Đúng đó, ta thích ‘ăn hiếp’ ngươi đó.
Thanh niên này cười hì hì rồi hôn một cái.
– Hoài Nhân.
Một giọng nói ôn hòa từ ngoài truyền đến, một lão giả gầy gò xuất hiện trước cửa viện.
– Lão Tiền.
Những cô gái khác đều ngoan ngoãn hành lễ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Thanh niên vẫn ôm mỹ nhân trong lòng như trước, cười hỏi:
– Có chuyện gì thế Tiền thúc?
Lão giả gầy gò cười nói:
– Quận thủ đại nhân nói là do hai người đồng hành khác của ngươi đã đến nên gọi ngươi qua đó họp mặt.
Thanh niên cả kinh:
– Quận thủ đại nhân ư?
Liền buông cô gái trong ngực ra rồi dặn dò:
– Các ngươi đều lui xuống đi.
– Vâng thưa công tử.
Đám mỹ nhân này đều đồng thanh vâng dạ rồi lui đi hết.
Thanh niên ngắm nhìn bóng lưng của những mỹ nhân này, cười hì hì nói:
– Đám người đẹp mà quận thủ đại nhân dễ dàng tìm cho ta cũng không tệ cho lắm. Cho dù so sánh với đám tiểu thiếp của ta vẫn coi như là thượng đẳng, quả thật không hổ là quận thủ đại nhân, quyền thế thật lớn làm sao.
– Ngươi nên tranh thủ thời gian chuẩn bị xuất phát đi chứ Hoài Nhân.
Lão giả gầy gò thúc giục nói.
– Biết rồi.
Thanh niên liền quay đầu tiến vào một căn phòng.
Trong căn phòng âm u.
Trong đó có một bàn thờ, trên bàn thờ lại thờ phụng một thanh loan đao, loan đao lại được ngâm trong một mâm tròn chứa đầy huyết dịch đục ngầu, huyết dịch đang chậm rãi thẩm thấu vào trong loan đao, khiến cho bề mặt của loan đao xuất hiện một tầng hoa văn màu máu chi chít.
– Bảo bối đến đây nào.
Thanh niên vừa cười vừa kết ấn.
Loan đao liền bay lên, xoay tròn rồi bay vào trong vỏ được giắt bên hông của thanh niên.
Theo đó thanh niên lấy một cái nắp ở bên cạnh lên đậy cái mâm tròn đang chứa đầy huyết dịch kia lại.
Lão giả gầy gò thấy thế nhíu mày, nhắc nhở:
– Hoài Nhân à, cứ mãi dựa vào pháp khí suy cho cùng cũng không phải là chính đạo. Ngươi vẫn là nên dốc lòng tu hành đạo pháp, học tập thuật pháp phù lục để củng cố căn cơ của bản thân cho tốt. Như vậy tương lai mới có cơ hội tiến vào Tiên Thiên.
Thanh niên Cổ Hoài Nhân cười nói:
– Biết rồi, biết rồi Tiền thúc. Tu hành kiêng kỵ nhất là gấp gáp, bao nhiêu người tu tiên cả đời cũng không chạm được vào Tiên Thiên, có một số người cũng phải bảy tám mươi tuổi mới bước vào được Tiên Thiên Hư Đan Cảnh. Ta mới ba mươi sáu mà thôi, còn trẻ chán, muốn tăng pháp thuật và phù lục lên phải đợi tới khi nào đây? Vẫn là có một thanh pháp khí lợi hại tốt hơn cả.
Cổ Hoài Nhân nói:
– Đi quận Thủ phủ thôi. quận thủ đại nhân đang chờ đấy. Chờ tới khi ta trở về từ Thương Nha Sơn, có được ‘Bách Độc Huyết’ uy lực của pháp khí ta sẽ có sự tăng trưởng lớn.
Lão giả gầy gò âm thầm lắc đầu, theo đó liền cùng Cổ Hoài Nhân ra tòa trạch viện này và tiến về quận Thủ phủ.
Trong nội viện yên tĩnh của quận Thủ phủ.
Hai người Tần Vân và Y Tiêu đang ngồi vây quanh một cái bàn đá nói chuyện phiếm đôi chút về những chuyện tu hành.
Y Tiêu liền chuyển chủ đề, nói khẽ:
– Tần huynh, có một chuyện ta muốn nhắc nhở Tần huynh.
– Mời Y cô nương nói.
Tần Vân nói.
Y Tiêu nói ra:
– Ôn bá bá lần này mời chúng ta đi Thương Nha Sơn để giúp bá bá lấy Thiên Niên Băng Ngọc quả kia. Thật ra là vì muốn cho chính bá bá dùng lấy! Bởi vì tuổi thọ của bá bá cũng không còn nhiều nữa, chỉ còn cách dựa vào Thiên Niên Băng Ngọc Quả để kéo dài tuổi thọ mà thôi.
Tần Vân khẽ gật đầu.
– Tần huynh nên hiểu rõ ý của ta! Ôn bá bá là vì mạng sống của mình, nếu như lần này chúng ta lấy Thiên Niên Băng Ngọc Quả thất bại, cho dù là kiêng kỵ Tần huynh là đệ tử của tông phái lớn nên không dám động thủ e rằng bá bá cũng sẽ giận cá chém thớt. Quãng thời gian đó e rằng Tần phủ sẽ không dễ chịu.
Y Tiêu nói.
Tần Vân thầm nghĩ.
“Đệ tử tông phái lớn ư?”
“Suy đoán ta là đệ tử tông phái lớn quả thật cũng không sai! Bởi vì ‘Kiếm Tiên truyền thừa’ quả thật là truyền thừa cao cấp nhất, bây giờ cũng chỉ còn lác đác một vài thế lực cao cấp là còn có truyền thừa, ví dụ như Đạo gia Thánh địa xa xưa nhất là ‘Linh Bảo sơn’ là vẫn còn Kiếm Tiên truyền thừa, còn có ‘Kiếm Các’ – đệ nhất tu tiên tông phái của ‘Thục châu’ thuộc thiên hạ Thập Cửu châu cũng là đại phái đứng đầu, nổi danh nhất là tông phái của Kiếm Tiên.
Để cho ra một đệ tử Kiếm Tiên là rất khó bởi mở ra Tiên môn còn khó hơn.
Một tán tu Kiếm Tiên như Tần Vân có thể nói là trăm năm khó gặp.
Thế nhưng người khác lại cho rằng hắn là đệ tử tông phái lớn, Tần Vân cũng sẽ không nói nhiều, bởi vì thân phận đệ tử tông phái lớn này quả thật có thể mang đến rất nhiều chỗ tốt! Ví dụ giống như lần này cũng đủ để chấn nhiếp quận thủ đại nhân.”
Tần Vân nói:
– Lúc đầu ta nhìn thấy quận thủ đại nhân là đã nhìn ra thọ nguyên của hắn không còn nhiều. Lại còn mời ta đi lấy Thiên Niên Băng Ngọc Quả nữa, đương nhiên sẽ không khó đoán là muốn kéo dài sinh mệnh, biết rõ chuyện này không dễ nhận. Mà lúc đó ta cũng không cách nào cự tuyệt, bởi nếu cự tuyệt e rằng lúc đó sẽ làm quận thủ đại nhân cảm thấy ác cảm.
Y Tiêu nghe xong cũng gật đầu.
Tần Vân nói tiếp:
– Vì vậy ta cũng muốn có lợi ích từ chỗ hắn, lại nói rõ ràng, trước khi xuất phát đến Thương Nha Sơn phải giao một số đồ vật cho ta đã. Nếu đã kết xuống nhân quả lần này đương nhiên ta sẽ dùng hết sức để hoàn thành nó.
Y Tiêu lắc đầu:
– Ôn bá bá đã từng cứu cha ta một mạng, lần này ta cũng vì báo ân mà đi. Loại chuyện này dù sao cũng khá khó làm, hoàn thành đương nhiên tốt, thất bại lại mắc oán rồi.
– Đến lúc đó còn cần Y cô nương hỗ trợ.
Tần Vân nói.
Y Tiêu nói:
– Lần này đi Thương Nha Sơn, chủ yếu là dựa vào ta và ngươi. Thực lực người đồng hành thứ ba rất bình thường, cũng chỉ có con yêu quái tôi tớ của hắn là còn chút tác dụng.
Tần Vân gật đầu, hắn cũng biết việc này.
– Ha ha…
Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng cười Ôn Xung công tử.
Ôn Xung cười lớn đi tới, một vị thanh niên sắc mặt có chút tái nhợt sau lưng còn mang theo một lão giả gầy gò.
– Lần này tiến về Thương Nha Sơn, người đồng hành thứ ba cũng tới rồi.
Ôn Xung cười nhìn phía xa liền nói.
Sau khi Cổ Hoài Nhân đi vào liền quét mắt nhìn khắp xung quanh, nhưng khi nhìn thấy Y Tiêu mắt hắn liền sáng lên.
Người đâu mà đẹp thế!
Đối với Tần Vân mà nói, xét về khuôn mặt thì Y Tiêu có thể xếp vào ba hạng đầu trong những cô gái mà hắn đã từng thấy qua khi ngao du thiên hạ, cộng thêm phong thái xuất trần của người tu tiên không thể nghi ngờ là người con gái đẹp nhất. Mà vị ‘Cổ Hoài Nhân’ này xét mặt kiến thức liền kém hơn nhiều so với Tần Vân, những cô gái thấy qua phần lớn cũng chỉ là người trần tục, những nữ tử mà gã ta thấy qua cho đến nay cũng chỉ có hai người, thậm chí là đã có tuổi rồi, vì vậy ‘Y Tiêu’ đã làm cho gã càng thêm thần hồn điên đảo, huống chi gã ta còn là một tên háo sắc tuyệt đỉnh.
– Mỹ nữ, mỹ nữ, thật sự là mỹ nữ khó gặp.
Cổ Hoài Nhân run sợ, dáng tươi cười trên mặt càng thêm xán lạn.
– Các ngươi trò chuyện tiếp đi, một phàm phu tục tử như ta sẽ không ở đây cản trở công việc của những người tu tiên như các vị đâu.
Ôn Xung cười xong liền rời đi.
– Xin chào hai vị đạo hữu.
Cổ Hoài Nhân đi tới, cười nói:
– Tại hạ là Cổ Hoài Nhân, chuyến vào Thương Nha Sơn lần này còn phải nhờ hai vị cùng xông vào sào huyệt của yêu quái rồi.
– Mời đạo hữu ngồi, xin hỏi vị bên cạnh này là?
Tần Vân nhìn về phía lão giả gầy gò bên cạnh Cổ Hoài Nhân.
Lão giả gầy gò lập tức khom người nói:
– Lão đầu tử chỉ là một tiểu yêu mà thôi, có tên tục là Tiền Bảo, ta chỉ nghe lệnh của công tử nhà ta mà thôi.
– Tiền Bảo, Tiền Bảo…?
Y Tiêu cô nương nghe xong cũng khóe miệng không khỏi mỉm cười.
Tần Vân cũng đã hiểu.
Tiền Bảo? Chẳng phải phát âm giống với Tiền Bao (Túi tiền) sao?
– Đây là tên của cha ta đặt khi ông còn sống.
Cổ Hoài Nhân cười nói.
Một bên Y Tiêu mở miệng:
– Mời Tiền lão ngồi, lần này cũng cần Tiền lão ra sức rồi.
– Giọng nói thật êm tai làm sao.
Trong lòng Cổ Hoài Nhân tán thưởng.
– Tiểu yêu ta có thể xuất lực là may mắn của ta.
Lão giả gầy gò cũng điệu thấp ngồi xuống, thân là yêu quái trước mặt người tu tiên Nhân tộc đương nhiên phải điệu thấp một chút.
Cổ Hoài Nhân liền chủ động nói:
– Chư vị, lần này đi Thương Nha Sơn nguy cơ tứ phía, trên Thương Nha Sơn yêu quái rất nhiều, chúng ta muốn lấy Linh quả đương nhiên là phải đồng tâm hiệp lực. Bây giờ cũng nên giới thiệu đôi chút thủ đoạn của nhau để còn dễ bề phối hợp. Xin hỏi họ tên của vị nữ đạo hữu này là gì? Có sở trường về loại thủ đoạn gì?
Y Tiêu tuy hơi hơi nhíu mày nhưng vẫn nói ra:
– Ta họ Y, am hiểu lôi pháp, Ngũ Hành Lôi Pháp!
– Ngũ Hành Lôi Pháp ư?
Tần Vân cũng cả kinh.
Ngũ Hành Lôi Pháp, chính là lôi pháp thượng đẳng, ngũ hành lôi pháp gồm Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ hỗ trợ lẫn nhau, uy lực vô cùng lớn! Có truyền thừa như ‘Ngũ Hành Lôi Pháp’ đó hầu như sẽ là đại phái đứng đầu. Hơn nữa, Tần Vân cũng quen biết rất nhiều người tu tiên, vì vậy cũng biết, ngũ hành lôi pháp chính là trụ cột để tu luyện đệ nhất thiên hạ lôi pháp – ‘Thần Tiêu Lôi Pháp’.
Cơ thể Cổ Hoài Nhân cũng run lên, trong lòng hét lên điên cuồng:
– Ngũ hành lôi pháp ư? Là ngũ hành lôi pháp đó ư? Chắc chắn là đệ tử đại phái đứng đầu, thậm chí là đệ tử Đạo gia Thánh địa! Nếu ta có thể cùng nàng ta trở thành đạo lữ song tu Cổ Hoài Nhân ta sẽ có cơ hội bước vào Tiên Thiên!
Bất kể là sắc đẹp hay là bối cảnh lai lịch đều làm cho Cổ Hoài Nhân vô cùng khát vọng.