Phi Kiếm Vấn Đạo

Quyển 2 - Chương 10: Uy Hiếp?



Mặc Thai Lãng liền nói:

– Tần huynh, huynh có nhìn lầm hay không? Hay có khi nào có loại huyết dịch khác?

– Làm gì có, huyết dịch ta lấy được, tuy mang khí Âm Dương, nhưng lại có oán khí rất nặng.

Tần Vân giải thích:

– Đống huyết dịch này tuyệt đối không phải Âm Dương Xà Tâm Huyết.

Lão già bên cạnh đã bắt đầu thấy lo lắng.

‘Máu từ tim của đồng nam đồng tử’ là việc quá mức trọng đại, chuyện tà ác như vậy, một khi để lộ ra, sẽ gặp rất nhiều phiền toái! Thân phận Mặc Thai Lãng cũng không phải tầm thường, bình thường hắn làm việc vô cùng ổn thoả, lại còn trẻ tuổi, chuyện như thế này càng ít người biết càng tốt! Hiểu rõ chuyện mua bán lần này, ngoại trừ Mặc Thai gia lão tổ, cũng chỉ có Nghiêm Bân người phụ trách liên hệ cùng Cửu Sơn đảo.

Nghiêm Bân trong lòng cũng đang hốt hoảng:

– Tên Tần Vân này, ngay cả Âm Dương Xà Tâm Huyết cũng biết sao?

Người nhận biết được cái này, chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi.

Rất nhiều người tu hành, tu hành hơn trăm năm, còn khó có thể gặp qua vài con Âm Dương Xà, nếu không đi tới Việt Châu, sợ một đời cũng không có cơ hội gặp được, người tu hành cũng khinh thường việc ăn những thứ dơ bẩn như Âm Dương Xà tâm huyết. Nhưng lúc đó Tần Vân còn chưa mở Tiên môn, chỉ là người phàm, chu du khắp thiên hạ gặp đủ thứ vật lạ, cho dù là Âm Dương Xà, cũng từng nếm qua.

Vì vậy lời nói dối kia, khó mà qua mắt được hắn.

Mặc Thai Lãng buồn bực nói:

– Không phải Âm Dương Xà tâm huyết.

Không đúng.

Trong lúc tổ phụ dặn dò, lại vô cùng nắm chắc.

– Đại công tử.

Lão Nghiêm Bân đứng kế bên miệng bất động, thực ra đang lặng lẽ truyền âm cho hắn.

– Đám huyết dịch ẩn chứa khí Âm Dương là huyết dịch cực kỳ đặc thù. Là vật cực kỳ quan trọng để sư tôn lão nhân gia tu luyện vu pháp, vì giữ bí mật, cho nên đối với người ngoài, đều nói là Âm Dương Xà tâm huyết. Thực ra đó là một loại huyết dịch quý giá vô cùng! Bằng bất cứ giá nào, nhất định phải lấy được.

Mặc Thai Lãng nghe xong, trong lòng bừng tỉnh.

Thì ra…

Gia tộc mình muốn mua không phải Âm Dương Xà tâm huyết.

– Tổ phụ cố ý che dấu tin tức, để mua với giá rẻ hơn sao?

Mặc Thai Lãng âm thầm suy đoán.

– Không ngờ là ngay cả ta cũng dấu.

Trong lòng mặc dù đang suy tính rất nhiều thứ, nhưng nụ cười trên mặt Mặc Thai Lãng lại càng tươi.

– Ha ha…

Mặc Thai Lãng nở nụ cười.

– Tần huynh, ta thật đúng là bội phục huynh! Ngay cả Âm Dương Xà tâm huyết cũng biết, tốt lắm, ta cũng không sợ mất thể diện làm gì, thật ra thì…

Tần Vân cũng lộ ra bộ dáng tươi cười, thật ra sao?

– Một đám huyết dịch kia vốn của Mặc Thai Gia ta, nhưng đã bị trộm đi, cuối cùng chẳng hiểu sao lại rơi vào tay của Thủy Thần đại yêu. Đây chính là huyết dịch đặc thù của Mặc Thai dùng để tu luyện vu pháp đặc thù, mong Tần huynh nể mặt của Mặc Thai Gia, có thể bán lại cho ta không?.

Mặc Thai Lãng nói:

– Tu luyện vu pháp rất cần huyết dịch, người tu hành cũng không dùng đến làm gì. Ta biết Tần huynh là Kiếm Tiên, nguyện lấy một thanh phi kiếm cửu phẩm mà trao đổi.

Nghiêm Bân liền nói:

– Chuyện xấu của Mặc Thai Gia ta, xin Tần Vân huynh đừng nói cho ai biết.

– Tu luyện vu pháp? Huyết dịch đặc thù?

Tần Vân nhíu mày nói:

– Mặc Thai huynh, huynh không biết rõ lai lịch của huyết dịch này ra sao, vậy ta không thể bán cho huynh được rồi.

– Ta đã nói rồi, huyết dịch được phối xuất đặc biệt để tu luyện vu pháp.

Mặc Thai Lãng liền nói.

– Mặc Thai huynh cho rằng ta còn trẻ mà không hiểu chuyện sao?

Tần Vân nhíu mày nói:

– Huyết dịch này số lượng lớn như thế, lại mang nhiều oán khí như vậy! Không biết đã hại chết biết bao nhiêu tính mạng mới thu thập được, nếu của súc vật cũng thôi đi, nếu là huyết dịch của con người… Lại mang đại oán khí, đây là đại tội, luật nhân quả vô cùng to lớn.

Đám huyết dịch này mang oán khí quá nặng, Tần Vân cũng thận trọng.

Người tu hành… Cảnh giới càng cao, càng chú trọng tới nhân quả!

Giống như hắn lúc trước giết Thủy Thần đại yêu, được mấy trăm vạn con dân đội ơn, chính là việc tích đại công đức. Tu hành vừa phải tích công đức, vừa tránh tội nghiệt. Tần Vân đạt được đỉnh tiêm truyền thừa hoàn chỉnh, một vài điều cấm kỵ hắn cũng hiểu được.

– Oán khí quá lớn, ta không thể tùy tiện giao cho huynh được.

Tần Vân nói:

– Ta nhất định phải tra rõ lai lịch huyết dịch này ra sao, oán khí đến từ đâu. Biết rõ ràng rồi, ta mới có thể quyết định.

– Ngươi…

Mặc Thai Lãng khó thở.

Nghiêm Bân thấy thế thầm than:

– Phiền toái rồi, trước đó nói là Âm Dương Xà tâm huyết, cho hắn tưởng là huyết dịch súc sinh, ai ngờ hắn lại biết được.

Máu từ tim của đồng nam đồng tử, người tu hành chắc hẳn chưa từng thấy qua. Bình thường không người tu hành nào làm việc ác tày trời này?

– Mặc Thai huynh có thể giải thích thêm không?

Tần Vân nói.

– Tần huynh, huynh chẳng lẽ không tin ta? Ta đã nói nó dùng để tu luyện Vu pháp, huynh còn… Thế này đi, ngoại trừ một thanh cửu phẩm pháp bảo phi kiếm, cho huynh thêm làm một món cửu phẩm pháp bảo, như thế nào?

Mặc Thai Lãng liền nói.

– Cho Mặc Thai Gia mặt mũi, Mặc Thai Gia tất nhiên ghi nhớ ân tình này của Tần huynh.

– Đây không phải là chuyện nể mặt hay không, đám huyết dịch này oán khí quá lớn, ta cũng không dám vọng động.

Tần Vân lắc đầu.

Ở một chỗ khác bên trong Tần phủ, Hồng Ngọc đạo nhân cùng Y Tiêu đang ở cùng một chỗ.

– Mặc Thai muốn đổi bảo vật?

Hồng Ngọc đạo nhân nhãn tình sáng lên.

– Đi đi đi, mau lại đó, tiểu tử Tần Vân kia kiến thức kém, e rằng bị Mặc Thai Gia lừa một phen.

– Vâng.

Y Tiêu cũng cùng đi, hai người sánh vai bước đến tiểu viện của Tần Vân.

Khi bước đến ngoài viện, liền nghe được bên trong truyền tới âm thanh cãi vã:

– Tần Vân! Huynh định không cho Mặc Thai Gia thể diện sao?

– Mặc Thai huynh, khi chưa biết rõ nguồn gốc của những oán khí này, thứ lỗi cho ta không thể đưa cho Mặc Thai Gia.

Tần Vân nói.

– Chuyện gì xảy ra, làm sao mà cãi nhau?

Hồng Ngọc đạo nhân hơi kinh ngạc, người hầu A Quý đứng ở cửa liền nói:

– Nhị công tử đang tiếp đãi khách quý bên trong, xin mời nhị vị ở ngoài đợi.

– Ngươi tránh ra!

Hồng Ngọc đạo nhân vung tay lên, người hầu A Quý liền lảo đảo lui về sau. Nàng cùng Y Tiêu cùng nhau đi vào.

Đã nhìn thấy Mặc Thai Lãng cùng lão già đã đứng dậy bước ra ngoài, sắc mặt vô cùng khó coi, Mặc Thai Lãng càng quát lên:

– Tần Vân, ngươi cũng thật lợi hại, ngay cả Mặc Thai Gia cũng không nể mặt, tốt, Mặc Thai Gia ta sẽ ‘nhớ kỹ ân tình’ này của ngươi!

Tần Vân thấy thế cũng thầm than:

– Mặc Thai Gia nhất quyết muốn lấy đám huyết dịch này, nhưng nó mang nhiều oán khí như vậy, không nắm rõ mà bán đi, hậu hoạn vô cùng… Mặc Thai Gia cũng không nói rõ ràng lai lịch, lại càng không thể bán.

– Ừm?

Mặc Thai Lãng cùng lão già bước đến ngoài phòng, liếc mắt nhìn thấy Y Tiêu cùng Hồng Ngọc đạo nhân đang đi tới.

– Chuyện này…

Mặc Thai Lãng cảm giác thế giới trước mắt đều sáng lên.

Hồng Ngọc đạo nhân mặc dù có thể coi là mỹ nhân, nhưng đối với người tu hành cũng chỉ bình thường mà thôi. Nhưng Y Tiêu mới thực sự là tiên tử hạ phàm, Mặc Thai Lãng bị dọa kinh hãi, hắn ở Đông Hải quận cũng đã gặp rất nhiều mỹ nhân, mấy danh kỹ được hắn nuôi dưỡng trong phủ cũng vài ba người, nhưng mà những mỹ nhân đó nếu so với Y Tiêu, cách biệt quá xa. Trong lúc này Mặc Thai Lãng kìm lòng không được nữa.

Đẹp, quá đẹp! Đúng là tiên nữ!

Mặc dù hắn chưa từng thấy qua tiên nữ trên trời, nhưng mà bản thân Mặc Thai Lãng cảm thấy, cho dù là tiên nữ trên trời, sợ cũng đẹp đến thế này là cùng.

– Mặc Thai Gia?

Nữ tử đẹp như tiên nữ này bước tới, Mặc Thai Lãng vừa muốn nói gì đó, nhưng đối phương đã bước tới bên cạnh Tần Vân, lạnh lùng nhìn Mặc Thai Lãng một cái:

– Hay cho một tên Mặc Thai gia, Địa Vu gia tộc từ khi nào phách lối như vậy? Thiên Vu chết trong tay Côn Lôn châu Y ta không phải chỉ một tên.

Mặc Thai Lãng nghe xong nín thở.

Côn Lôn châu Y thị? Tồn tại còn xa xưa hơn cả Đại Xương vương triều.

Đại Xương vương triều sau khi thống nhất thiên hạ, vì để trấn an gia tộc cổ xưa này, đã chủ động phong vương! Ngay cả Yêu tộc đều vô cùng kiêng kị Côn Lôn châu Y thị. Lực ảnh hưởng còn lớn hơn đỉnh tiểm tông phái gấp nhiều lần, cũng chỉ có Đạo gia Thánh địa, Phật môn Thánh địa mới có thể nhỉnh hơn một chút mà thôi.

– Vị cô nương này, là Y cô nương sao?

Mặc Thai Lãng lập tức lộ ra vẻ mặt tươi cười, phảng phất người vừa uy hiếp là một kẻ khác, hắn liền nói:

– Ta vừa rồi cũng bị chọc tức tới chập mạch rồi, ta chỉ muốn mua huyết dịch, Tần huynh chết sống không bán. Ta tự hỏi từ khi bước vào đây ta chưa từng mạo phạm qua Tần huynh, thậm chí còn muốn dùng pháp bảo mà đổi, hắn cũng không bán, hầy, lần này ta trở về, chắc chắn sẽ bị tổ phụ khiển trách rồi.

Ngoài miệng ra vẻ ủy khuất, nhưng nhìn Tần Vân đứng cùng một chỗ với Y Tiêu, hai người thân cận như vậy, để cho trong lòng Mặc Thai Lãng vô cùng khó chịu.

Tần Vân đứng bên cạnh Y Tiêu, lặng lẽ truyền âm:

– Y Tiêu, cảm ơn, nàng quát hắn một câu, giảm cho ta biết bao phiền phức.

Mặc Thai Gia muốn tìm phiền phức, cũng phải cân nhắc một chút.

– Chuyện nhỏ như vậy cảm ơn ta làm gì, nhưng mà, hắn muốn mua huyết dịch, huynh vì sao không bán cho hắn?

Y Tiêu truyền âm hỏi.

Hồng Ngọc đạo nhân cũng bước tới, hỏi:

– Tần Vân tiểu huynh đệ, Mặc Thai Gia muốn mua thứ gì?

– Là một đám huyết dịch, oán khí cực nặng, ta sợ liên lụy tới đại nhân quả.

Tần Vân nói: từ bên hông trong túi Càn Khôn lấy ra một cái bình phổ thông màu xám.

– Hồng Ngọc tiền bối, tiền bối nhìn thử xem, đây rốt cuộc là huyết dịch gì? Ta cũng không biết rõ ràng lai lịch, không dám tùy ý xử trí.

Mặc Thai Lãng ánh mắt thèm thuồng nhìn vào cái bình màu xám kia.

Trong lúc đó lão già Nghiêm Bân trong lòng vô cùng lo lắng.

Không xong, máu từ tim của đồng nam đồng tử! Nếu bị nhận ra, vô cùng phiền toái.

– Ta xem một chút.

Hồng Ngọc đạo nhân cầm lấy, liền mở nắp bình ra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.