Phi Kiếm Vấn Đạo

Quyển 2 - Chương 11: Đêm Khuya Trộm Bảo



Cả đám đứng bên cạnh quan sát, Hồng Ngọc đạo nhân cảm ứng một chút, lông mày nhíu lại:

– Oán khí cực nồng đậm, số lượng huyết dịch này cũng rất nhiều, đổ ra cũng được một dòng sông nhỏ.

– Mặc Đài Gia ta giết rất nhiều súc sinh, mới có thể thu thập được nhiều huyết dịch như vậy.

Một bên lão già Nghiêm Bân liền nói:

– Bởi vì giết quá nhiều súc sinh, mới tích tụ thành nhiều oán khí như vậy.

– Súc sinh?

Hồng Ngọc đạo nhân khẽ lắc đầu nói.

– Ẩn chứa khí âm dương, tinh thuần như vậy, lại tích tụ oán khí nồng đậm, huyết dịch của súc sinh muốn tích tụ được oán khí như thế cũng không dễ dàng, ta nghĩ tám chín phần, đây chính là máu của con người hoặc là máu của Yêu tộc, chỉ có những sinh linh đã khai linh trí, oán khí mới có thể nặng như vậy. Nhưng mà, ta cũng không phân biệt được, cả đời chưa từng thấy qua.

– Tần Vân tiểu huynh đệ, oán khí quá nặng, đều do ngươi tùy ý xử trí, nếu để tội nghiệt quấn thân, coi như hỏng hết chuyện tu hành.

Vị phu nhân xinh đẹp nói:

– Đợi khi biết rõ lai lịch, rồi quyết định xử trí như thế nào cũng được.

– Ta cũng là nghĩ như vậy.

Tần Vân gật đầu.

Oán khí lớn như thế, có thể mang oán hận của rất nhiều sinh linh!

Có vài tên ma đầu thích sử dụng ‘Oán khí’ mà tu luyện, nếu mình sơ ý đem huyết dịch này đưa cho một tên ma đầu nào đó, chính mình cũng sẽ mang tội nghiệt lớn. Oán khí càng nặng, tội nghiệt càng đáng sợ.

Nếu oán khí thấp… Tần Vân cũng sẽ không để ý quá nhiều, giết súc sinh quá nhiều cũng sẽ tích tụ được một ít oán khí. Nhưng mà nồng đậm đến tình trạng đáng sợ như vậy, Tần Vân cũng thấy kinh hãi.

– Nếu không tin Mặc Đài Gia ta, vậy ta đành cáo từ.

Mặc Đài Lãng nói:

– Tần huynh, nếu huynh suy nghĩ lại muốn bán huyết dịch này, lúc nào cũng có thể bán cho Mặc Đài Gia.

– Chúng ta đi.

Mặc Đài Lãng cùng lão già Nghiêm Bân nhanh chóng rời đi.

– A Quý, tiễn khách.

Tần Vân dặn dò.

– Vâng.

Người hầu A Quý lập tức dẫn đường.

– Mặc Đài Gia này còn điều dấu diếm.

Tần Vân giải thích cho Y Tiêu cùng Hồng Ngọc đạo nhân.

– Đầu tiên hắn nói với ta đó là Âm Dương Xà tâm huyết, về sau bị ta nhìn thấu, bọn hắn lại đổi lại thành huyết dịch Mặc Đài Gia tự phối ra.

Y Tiêu cũng gật đầu:

– Âm Dương Xà, chính là dị chủng, trời sinh có một loại khí Âm Dương, trong truyền thuyết chính là hậu duệ của Chúc Long, hình thể khổng lồ, trí tuệ khá cao, nếu không được khai linh trí cũng chỉ là một dị thú phàm tục mà thôi. Nếu có thể khai linh trí trở thành yêu quái, cũng sẽ trở thành yêu quái cực kì đáng sợ, tiềm lực so với Thủy Viên không có kém bao nhiêu. Âm Dương Xà nếu sinh ra oán khí, cũng không nhỏ. Có thể giết được trăm hay ngàn đầu Âm Dương Xà có lẽ cũng có thể tích tụ ra nhiều xà tâm huyết như vậy.

– Âm Dương Xà tâm huyết? Thật là có khả năng.

Mỹ phụ nhân Hồng Ngọc đạo nhân cũng gật đầu.

– Âm Dương Xà ta đã gặp qua một con, còn nếm thử.

Tần Vân lắc đầu.

– Ta có thể khẳng định, thứ này tuyệt đối không phải.

Hồng Ngọc đạo nhân cũng kinh ngạc:

– Ngươi đã nếm qua?

– Trong một lần ở Việt Châu đã được nếm qua, lúc ấy ta cùng hai vị hảo hữu liên thủ, giết được con rắn kia. Một con dị thú không có khai linh trí mà thôi, nhưng mà giết được nó vô cùng phiền phức.

Tần Vân ngậm ngùi nhớ lại, lúc trước thực lực của hắn chỉ có thể địch nổi một chút tiểu yêu.

– Xem ra, Mặc Đài Gia biết lai lịch của huyết dịch này, còn không chịu nói.

Hồng Ngọc đạo nhân cười lạnh.

– Không nói rõ ràng, càng phải cẩn thận.

Mặc Đài Lãng cùng với Nghiêm Bân đi ra khỏi Tần phủ.

Hắn quay đầu nhìn một chút bảng tên Tần phủ, trong mắt lóe lên chút lạnh lùng, sự việc mà tổ phụ giao cho, hắn lại thất bại! Mà ngay cả nữ tử đẹp nhất đời này hắn gặp qua, tiên nữ hạ phàm lại quan hệ thân cận như vậy cùng Tần Vân, thậm chí còn dùng danh nghĩa Côn Lôn châu Y thị mà dọa mình. Việc này khiến Mặc Đài Lãng càng thêm ghen ghét, phẫn nộ, nhưng hắn cũng hiểu rõ… Côn Lôn châu Y thị đích là một quái vật khổng lồ, chỉ cần một chút lực lượng cũng có thể diệt Mặc Đài Gia!

– Đại công tử, bây giờ làm sao đây? Sư tôn nói nhất định phải lấy được huyết dịch kia.

Lão già Nghiêm Bân truyền âm nói.

– Ai mà nghĩ Âm Dương Xà tâm huyết cũng bị hắn nhìn thấu chứ.

Mặc Đài Lãng truyền âm.

– Thêm cả thúc nữa, trước đó không nói rõ ràng với ta, bây giờ thì, chúng ta mau chóng rời đi. Nếu tiếp tục dây dưa, Tần Vân nhất định sẽ càng thêm hoài nghi huyết dịch kia, thậm chí chúng ta tiếp tục bức bách hắn, hắn sẽ nghĩ biện pháp tra ra lai lịch của đám huyết dịch này.

– Không thể bức bách hắn nữa.

Nghiêm Bân nghe xong, liên tục gật đầu đồng ý.

Nếu cứ bức bách, Tần Vân khẳng định sẽ tìm biện pháp điều tra, nếu thật sự điều tra ra, đống huyết dịch này chính là máu từ tim của đồng nam đồng nữ… Mặc Đài Gia coi như tiêu đời! Còn thêm sự việc của Cửu Sơn đảo chủ thất bại, Cửu Sơn đảo chủ chắc chắn sẽ nổi cơn thịnh nộ, giận chó đánh mèo nhắm vào Mặc Đài Gia.

– Chúng ta trước hết trở về, tối nay, thúc tìm cách trộm đống huyết dịch đó cho ta.

Mặc Đài Lãng nhìn về phía một bên lão giả, truyền âm.

– Lúc nãy thúc có nhìn thấy, túi Càn Khôn bên hông hắn không? Mang cả túi Càn Khôn đó trộm trở về.

– Trộm?

Nghiêm Bân trong lòng hơi động.

– Bân thúc, thúc giỏi cổ thuật, phái cổ trùng đột nhập lấy túi Càn Khôn của hắn! Nửa đêm rồi, người tu hành cũng phải đi ngủ thôi. Chờ hắn ngủ say, cổ trùng bay vào, lặng lẽ cuỗm túi Càn Khôn của hắn đi.

Mặc Đài Lãng cười nhạo.

– Nếu ở vài tông phái có lẽ còn có ít pháp trận, nhưng Tần gia chắc cũng không có pháp trận gì. Nhưng để đề phòng một chút, phái cổ trùng nên thuộc loại côn trùng, mùa hè côn trùng nhiều, không ai để ý đâu.

– Được.

Nghiêm Bân khẽ gật đầu.

Mặc Đài Lãng lúc này tiến vào bên trong xe ngựa, lão già Nghiêm Bân cưỡi ngựa, xung quanh cũng có rất nhiều thủ hạ.

Đội ngũ lúc này mới rời đi.

Nửa đêm.

Trong phòng, Nghiêm Bân ngồi xếp bằng, đôi mắt ẩn chứa ánh sáng màu xanh.

– Đi.

Từ trong lỗ tai của hắn lập tức bay ra hai con côn trùng màu xám, kích thước so với con muỗi lớn hơn một chút, miệng vừa nhọn vừa dài, ong ong ong, lập tức vỗ cánh lặng yên không một tiếng động rời khỏi nơi này, bọn chúng tốc độ bay rất nhanh, bay trong bầu trời đêm, vẻn vẹn chỉ trong một nén nhang, đã bay đến Tần phủ. Sau khi đến Tần phủ, hai côn trùng này tốc độ chậm lại, liền giống như hai con muỗi bình thường.

Trong đêm mùa hè, vốn là nhiều muỗi, hai con côn trùng không có gì đặc biệt, phàm nhân cũng không có ai sẽ để ý đến nó.

Hai côn trùng này chậm rãi bay đến sân của Tần Vân.

Lúc này…

Tần Vân cũng hoàn toàn đã ngủ say, nửa đêm hắn đều tự động tu luyện, luyện khí cùng tu luyện bản mệnh Phi kiếm. Có ‘Như Yên Thủy’ ‘Tử Kim Sa’ rồi, mỗi đêm Tần Vân đều không ngừng luyện hoá, giống như thanh đại phủ của Bạch Hổ Đại Yêu còn sót lại mấy trăm cân mảnh vỡ đã sớm luyện hóa hết, Như Yên Thủy cũng hấp thu gần năm thành, Tử Kim Sa, Tam Thải Ngân cũng đang hấp thu, bản mệnh Phi kiếm tích lũy càng ngày càng hùng hậu, chỉ cần trong một tháng liền có hi vọng bước vào thất phẩm.

Bỏ ra nhiều bảo bối như vậy, vì phi kiếm bước vào thất phẩm! Giống Quảng Lăng quận đệ nhất gia tộc ‘Hồng Gia’, loại gia tộc giàu có nhưng tài lực không quá sâu, dốc hết cả tài lực của gia tộc cũng không mua nổi một kiện thất phẩm pháp bảo! Có thể thấy được thất phẩm pháp bảo trân quý cỡ nào.

Thủy Thần đại yêu chèn ép mấy trăm vạn con dân hơn hai trăm năm, lấy từ chỗ sư tôn Cửu Sơn đảo chủ biết bao nhiêu chỗ tốt, mới có một kiện lục phẩm pháp bảo cùng với mấy bảo vật khác.

Ong ong ong…

Khi hai côn trùng bay đến phòng Tần Vân rồi xuyên qua khe cửa.

Trong phòng đang ngủ say, đan điền trong người Tần Vân, chân nguyên cùng hồn phách tạo ra ‘Kiếm hoàn’, chợt rung động.

– Hả?

Tần Vân lập tức mở mắt ra.

Trong đêm tối, mặc dù vẫn nằm ở đó, Tần Vân vừa mở mắt ra, lập tức tinh thần bao phủ chung quanh mười hai trượng.

– Gặp nguy hiểm?

Tần Vân không hoài nghi với độ nhạy cảm của bản mệnh Phi kiếm, người tu hành cảm ứng với nguy cơ, đều không bằng bản mệnh pháp bảo.

Tinh thần bao phủ chung quanh mười hai trượng, hắn phát hiện trong nhà mình thật cũng không sinh mệnh gì khác, chỉ có vài con côn trùng.

Mấy con muỗi khác thôi, nhưng trong đó có hai con côn trùng, Tần Vân cảm ứng được một cỗ ‘Tinh thần’ trên người chúng, phảng phất đối mặt với một sinh linh có trí tuệ! Đồng thời hai côn trùng kia cũng là loại mình chưa từng thấy qua, toàn thân có giáp xác kiên cố, miệng cũng giống như như lưỡi đao, dưới tinh thần hắn thả ra để ‘Quan sát’, xem xét qua chúng cũng không phải vật phàm.

– Cổ trùng?

Tần Vân thầm nghĩ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.