Phi Kiếm Vấn Đạo

Quyển 2 - Chương 12: Từ Biệt



Mặc dù từng chu du khắp thiên hạ, người tu hành cổ thuật cũng đã gặp một vị, nhưng cổ trùng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.

Vừa nhìn thấy hắn liền đoán ra được, hai con côn trùng này lại có tinh thần bám trên nó, không phải cổ trùng là cái gì?

– Cổ thuật? Bằng hữu thao túng cổ trùng đêm hôm khuya khoắt đến nơi này, có chuyện gì?

Tần Vân ngồi dậy, một tay cầm lấy phi kiếm màu đen trên đầu giường, lạnh nhạt mở miệng, trong lòng cũng suy đoán một chút. Toàn bộ Giang châu nói về Vu mạch nổi danh nhất chính là Thảo Vu phái.

Vù…

Hai con cổ trùng lúc đầu con do dự, nhưng lúc này vèo lao thẳng tới hắn.

Trộm cắp không thành, đổi sang ăn cướp trắng trợn!

– Vèo.

Tần Vân trong nháy mắt rút kiếm, phi kiếm màu đen bay ra khỏi vỏ, kiếm quang hướng về phía hai con cổ trùng kia đánh tới. Hai con cổ trùng tốc độ bay cực nhanh, đường bay liên tục thay đổi vô cùng khó đoán.

Một kiếm chém vào trên thân cổ trùng, tạo thành vết rách trên giáp xác của nó, nó hoảng sợ bay ngược ra. Kiếm quang của Tần Vân lại đánh tới một con cổ trùng khác, Yên Vũ kiếm pháp vốn am hiểu phòng thủ, hai con cổ trùng này đợi hắn sơ hở mà tấn công? Cho dù không thi triển Yên Vũ kiếm ý, hắn cũng có thể ngăn trở một cách dễ dàng.

– Nếu không nói, đừng trách ta vô tình.

Tần Vân nói dứt lời, phi kiếm màu đen trong tay vung lên, kiếm quang vụt sáng trong nháy mắt, phù một tiếng, ngay lập tực một con cổ trùng bị chém đứt đôi. Một con cổ trùng khác bị dọa liền muốn trốn chạy.

– Trốn?

Tần Vân đột nhiên vọt tới trước, kiếm quang lại lóe lên, cổ trùng muốn chạy trốn kia cũng bị chém thành hai nửa.

Tần Vân nhìn thi thể hai cổ trùng trên mặt đất, nhíu mày:

– Đêm khuya đến đây, bị ta phát hiện liền cường công, từ đầu tới đuôi đều không nói một lời, kẻ phái nó đến cũng không có sử dụng cổ trùng truyền âm, xem ra không muốn bại lộ thân phận.

– Là Mặc Thai Gia sao? Lão già Nghiêm Bân kia chính là một vị Nhân Vu của Thảo Vu phái.

Tần Vân yên lặng suy đoán.

Cho dù giữ xác của nó nguyên vẹn, cũng không chứng minh được điều gì.

Ở một chỗ khác.

Trong phòng, lão già Nghiêm Bân đang sử dụng tinh thần bám vào trên người hai cổ trùng, sắc mặt bỗng nhiên trắng nhợt.

– Đáng chết.

Nghiêm Bân cắn răng.

– Giết cổ trùng của ta? Nếu không phải lo lắng cường công sẽ khiến Hồng Ngọc đạo nhân kia chú ý, ta đã phái cả trăm cổ trùng cùng tới một lúc, xem ngươi còn có thể phòng được hay không.

Mỗi một con cổ trùng nuôi dưỡng đều không dễ, hủy đi một con, hắn đau lòng vô cùng.

Lần này chủ yếu để trộm cắp, mới chỉ phái ra hai con.

– Kẹt kẹt.

Nghiêm Bân đứng dậy, mở cửa phòng, ngoài phòng ở phía xa Mặc Thai Lãng đang ngồi trên ghế chờ.

– Như thế nào?

Mặc Thai Lãng vội bước tới hỏi.

– Bị phát hiện.

Nghiêm Bân lắc đầu:

– Rõ ràng là hắn đang ngủ, nhưng vẫn phát hiện ra cổ trùng của ta. Không biết là do có pháp trận, hay là hắn có bản mệnh pháp bảo.

– Hắn là Kiếm tiên, nghe nói Kiếm tiên tu luyện ra một thanh bản mệnh Phi Kiếm cửu phẩm đều phải tốn mấy chục năm, trừ phi sử dụng đủ loại cực vật trân quý, mới có thể trong vòng mấy năm luyện thành.

Mặc Thai Lãng liền nói.

– Nếu như vậy cũng quá tốn kém.

Nghiêm Bân trầm giọng nói:

– Mặc kệ như thế nào, ta đã động thủ, hắn nhất định sẽ hoài nghi Mặc Thai Gia chúng ta.

– Hoài nghi sao, không chứng cứ cũng chẳng làm gì được.

Mặc Thai Lãng nhíu mày

– Nhưng mà sáng sớm ngày mai chúng ta phải nhanh chóng trở về, bẩm báo tổ phụ.

– Ừ.

Nghiêm Bân cũng đồng ý.

Sáng sớm hôm sau, đội ngũ Mặc Thai Gia nhanh chân rời Quảng Lăng quận, trở về.

– Quay về rồi sao?

Trong Tần phủ, Tần Vân nghe được tin tức Mặc Thai Gia rời đi, trong lòng cũng thả lỏng một tí.

Mấy ngày sau.

Một Tiên Hạc bay trong mây mù, trên lưng Tiên Hạc có một vị đạo nhân tuổi tác trung niên khoanh chân ngồi, đạo nhân này nhìn xuyên thấu qua mây mù quan sát phía dưới, nhìn thấy loáng thoáng từng thành trì cổ xưa.

– Đã đến Quảng Lăng rồi, Hạc Nhi, đáp xuống dưới.

Trung niên đạo nhân nói.

Tiên Hạc lập tức đáp xuống, phi tới Quảng Lăng quận, trực tiếp bay tới quận Thủ phủ.

Xế chiều hôm đó.

Tần Vân đi tới một bờ sông, rất nhanh phát hiện ở phía xa trong một ngôi đình có hai bóng người, một là Y Tiêu đang mặc một bộ y phục màu vàng nhạt, người còn lại là một vị đạo nhân trung niên.

– Sư thúc của Y Tiêu tới?

Tần Vân trong lòng căng thẳng, từ từ bước tới, Y Tiêu cũng nhìn thấy Tần Vân, bước ra đình đón.

Hai người gặp nhau.

– Sư thúc đã đến.

Y Tiêu cười cười.

– Hôm nay ta phải rời khỏi Quảng Lăng rồi.

– Hôm nay phải đi?

Tần Vân khẽ giật mình, lập tức gật đầu, cuối cùng cũng phải đi rồi sao.

Hai người sánh vai bên bờ sông rảo bước.

– Lần này tới Quảng Lăng, có hai chuyện ta rất vui, một là chuyện giết được Thủy Thần đại yêu, cứu vô số sinh mạng. Hai chính là quen biết với Tần huynh.

Y Tiêu mỉm cười nói.

– Ta cũng rất vui, nhưng mà lần này từ biệt, không biết khi nào có thể gặp lại.

Tần Vân xúc động nói.

Y Tiêu cười nói:

– Chúng ta đều là người tu hành, có duyên tất nhiên sẽ gặp lại.

Mà… trong mắt Y Tiêu có chút phức tạp, nhìn về phía xa xa chân trời.

– Mà hàng năm ngày hai mươi lăm tháng hai, ta thường hay đến Giang châu Ô Tô Quận Phong Ba đình, nghỉ ngơi ở đó một thời gian.

– Ồ! Ô Tô quận cách Quảng Lăng quận cũng không xa, đến lúc đó ta chắc chắn sẽ đến.

Tần Vân nói.

– Ừ.

Y Tiêu vẫn nhìn lên bầu trời.

– Thật ra ngày hai mươi lăm tháng hai, là sinh nhật của ta, nhưng phụ thân ta lại ném ta ở trong Phong Ba đình.

Tần Vân hơi sững sờ.

– Sang năm ngày hai mươi lăm tháng hai hẹn huynh ở Phong Ba đình, tạm biệt.

Y Tiêu cười nói.

– Phong Ba đình gặp lại.

Tần Vân gật đầu, Y Tiêu cũng khẽ gật đầu, rồi quay đầu rời đi.

Tần Vân nhìn nàng.

Mà vị trung niên đạo nhân ở phía xa cũng bước ra đón Y Tiêu, Y Tiêu đi đến bên cạnh vị đạo nhân nói:

– Sư thúc, chúng ta có thể khởi hành rồi.

– Tần Vân tiểu huynh đệ lần này giúp ngươi rất nhiều, ta cũng phải cảm tạ hắn một chút chứ.

Trung niên đạo nhân cười nói. Y Tiêu hơi khẽ giật mình, gật đầu.

Trung niên đạo nhân đi qua, Tần Vân nhìn thấy trung niên đạo nhân bước tới, không khỏi giật mình một chút, trung niên đạo nhân nở nụ cười nói:

– Ta là sư thúc của Y Tiêu tên Minh Tượng.

– Xin chào Minh Tượng tiền bối.

Tần Vân nói.

Trung niên đạo nhân gật đầu:

– Ta nhìn ra được, ngươi đối với Y Tiêu có chút tình ý?

Tần Vân sững sờ.

– Nhưng ta khuyên ngươi nên từ bỏ đi.

Trung niên đạo nhân trong ánh mắt mang chút lạnh lùng, lạnh nhạt nói:

– Sư chất ta chính là đại đệ tử của Thần Tiêu môn, tuổi còn trẻ thực lực đã không thua gì ta, tương lai nhất định có thể trở thành Tiên Thiên Kim Đan! Hắn cùng với Y Tiêu mới chính là xứng đôi vừa lứa, cho dù là Côn Lôn châu Y thị đối với việc này cũng vô cùng tán thành.

Tần Vân sắc mặt hơi biến đổi.

– Ngươi nếu có ý đồ với Y Tiêu? Sư tôn Y Tiêu tất nhiên sẽ không đồng ý, Côn Lôn châu Y thị cũng sẽ không đồng ý.

Trung niên đạo nhân lạnh lùng nói.

– Y Tiêu bây giờ mới mười chín tuổi, tu luyện Ngũ Hành lôi pháp đã viên mãn, luyện khí cũng đã đạt tầng mười hai viên mãn. Lần này giết Thủy Thần đại yêu lập được đại công, môn phái nhất định ban thưởng, lần này trở về chỉ sợ lập tức bước vào Tiên Thiên. Ngươi xem nhìn bản thân ngươi? Đã hai mươi mốt tuổi rồi còn chưa bước vào Tiên Thiên, ngay cả Y Tiêu còn chưa bằng. Đừng để ta so sánh với vị sư điệt kia.

– Lần này giết Thủy Thần đại yêu, cũng là do Thần Tiêu môn ban thưởng rất nhiều bảo vật còn định ra kế hoạch sẵn sàng, ngươi chỉ phụ trách cận chiến, cũng được hưởng tí hào quang của Y Tiêu! Được một phần đại công đức, nghe nói còn được chia nhiều lợi ích của Thủy Thần đại yêu kia? Hừ hừ, ngươi đạt được những thứ đó, cũng biết thõa mãn đi.

– Về sau, không cho phép ngươi gặp lại nàng!

– Ngươi không xứng với nàng!

– Nếu để cho ta biết ngươi dám gặp nàng, cũng đừng trách ta vô tình! Hừ!

Trung niên đạo nhân nói xong quay đầu rời đi.

Hắn vừa rồi chỉ đứng ở xa quan sát một chút, phát hiện ra quan hệ giữa Tần Vân cùng Y Tiêu có chút gì đó không bình thường, hắn biết không ổn! Sư chất của hắn chính là đại đệ tử thế hệ này, cũng là đứa nhỏ mà hắn nhìn nó lớn lên, hắn cũng mong sư chất của mình cùng Y Tiêu kết làm đạo lữ. Ngay cả Thần Tiêu Trương thị Phúc công tử cùng Thập Lục hoàng tử, hắn cũng cho rằng Phúc công tử quá nhỏ mới mười sáu tuổi, hiểu cái gì mà tình yêu. Còn Thập Lục hoàng tử? Minh Tượng đạo nhân đánh giá, Thập Lục hoàng tử cũng đừng hòng cùng đại đệ tử Thần Tiêu môn bọn hắn cướp người!

Về phần Tần Vân? Minh Tượng đạo nhân càng không nhìn trúng!

Trung niên đạo nhân đi đến bên cạnh Y Tiêu.

– Sư thúc, hai ngươi nói gì rồi?

Y Tiêu hỏi thăm.

– Không có gì, đơn giản nói chuyện phiếm vài câu, hắn tham gia giết Thủy Thần đại yêu, vẫn còn có chút can đảm.

Trung niên đạo nhân cười cười.

– Vậy, chúng ta đi thôi. Hạc Nhi!

Trên bầu trời Tiên Hạc đáp xuống, trung niên đạo nhân mang theo Y Tiêu, nhảy lên lưng Tiên Hạc, kêu một tiếng liền nhanh chóng bay đi. Y Tiêu ở trên lưng Tiên Hạc cũng không kiềm chế được mà quay đầu nhìn về phía người thiếu niên đang đứng bên cạnh bờ sông, lần này từ biệt, trùng phùng, không biết sẽ như thế nào?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.