Sau khi đáp xuống khu vực vắng vẻ không có một bóng người lai vãng, Cao Cường lặng yên đứng nhìn mặt biển tựa như chiếc gương khổng lồ phản chiếu lại màu trời xanh biếc.
Còn chưa hề nhúng chân xuống làn nước biển mặn chát kia, chứ đừng nói là vào tới hải phận Hải Vực, vậy nhưng hơi thở của sự tự do đã quật vào mặt hắn cứ đôm đốp luôn rồi.
Học theo cặp tình nhân trong phim Titanic gì đó với hai cánh tay giang mở thật rộng.
Cao Cường nhắm mắt hứng chịu từng cơn gió từ ngoài biển khơi không ngừng đánh úp vào người.
Mặc dù chỉ là cảm nhận hết sức mơ hồ, tuy nhiên với mỗi một cơn gió lướt qua, hắn liền thấy trong lòng mình nhẹ nhàng thư thái hơn nhiều.
Giống như trói buộc vô hình trong tâm hồn hắn đang bị những cơn gió mát chậm rãi xua tan, cảm giác này thật mẹ nó sảng khoái vô cùng.
Đáng mừng hơn nữa là nguyên thần suốt mấy tháng qua luôn trong trạng thái nhạt nhòa thiếu sức sống, hiện giờ bằng mắt thường cũng thấy được là đang càng lúc càng đậm nét.
Chẳng mấy chốc liền đã tím sẫm bóng loáng như quả cà tím vậy đó.
Có điều đây chỉ là củng cố nguyên thần ngưng tụ thêm vững chắc. Tổng thể vẫn là trong hình hài đứa trẻ sơ sinh kháu khỉnh nhỏ xíu, chứ chưa hề tăng trưởng thêm tí tẹo nào đâu.
Khác với nguyên anh từ lâu đã phát triển thành thanh niên cao lớn. Có diện mạo đẹp trai giống hệt như chính chủ, mỗi tội toát ra khí chất hơi bị côn đồ hổ báo cáo chồn một chút.
Chẳng khác gì gã thần kinh đứng im cho gió tạt sấp mặt cả tiếng đồng hồ, rốt cuộc nguyên thần bên trong thức hải mới chịu ngừng lại, quá trình củng cố tu vi cũng theo đó hoàn tất.
Dù sao xung quanh đây cũng chẳng có ai để mà nhìn thấy rồi chê cười gì đó đâu này.
Thế là Cao Cường liền ngửa mặt lên trời hò hét một tràng thỏa thích:
“YAAAAA.. HOOOOO.. YAAAAA.. HOOOOO..”
Phát tiết tâm trạng mừng vui tột độ xong xuôi, hắn mới nhanh chân chạy tới mép nước, vừa đến nơi là phất tay ném ra chiếc ca nô đích thân động thủ cải tiến.
Cũng không làm gì nhiều nhặn lắm, chỉ là ốp cho lớp vỏ khắc họa phòng ngự linh văn. Tháo bỏ động cơ xăng dầu, thay vào bộ động cơ đốt linh khí phun ra gió.
Mang theo háo hức bừng bừng Cao Cường phốc một cái nhảy lên ghế lái ngồi ôm vô lăng.
Ngay sau đó chiếc ca nô liền rẽ nước lao vút đi nhanh như tên bắn.
Tầm này hắn không màng đến việc giữ bí mật này nọ nữa rồi, thành ra tốc độ được đẩy lên cao nhất, chẳng mấy chốc đã chạy tới vùng vịnh đầy các hòn nổi.
Từng hòn từng hòn núi đá mọc lung tung khắp nơi, nhìn cứ ngỡ là trận đồ do một vị đại năng rảnh háng nào đó bố trí xuống, trông ảo diệu phết chứ chẳng đùa.
Đến đây mà không một phen ngắm nhìn phong cảnh thiên nhiên hùng vĩ thì kể ra có hơi đáng tiếc thật, song cuối cùng hắn vẫn từ bỏ ý định giảm chậm tốc độ.
Hiển nhiên với hai hàng rẽ nước văng xa tận mấy chục mét, không thiếu những chiếc thuyền chở khách du lịch bị tạt cho vừa ướt sũng vừa chòng chành dữ dội. Nói chung nơi đâu có hắn lái ca nô chạy qua, tiếng chửi bới nguyền rủa sẽ vang vọng mây trời tới đó.
Chắc sẽ sớm được lên báo với dòng title ca nô điên chạy ẩu.
Có điều Cao Cường không nghịch ngợm quậy phá được bao lâu, chiếc ca nô rất nhanh liền xuyên qua vùng vịnh tiến vào vùng biển khơi mênh mông rộng lớn.
Cũng là lúc cái giá của tiêu diêu tự tại ghé thăm.
Có thể nói một lần nữa ngắm nhìn mặt biển xa tít tận cuối chân trời, hắn bỗng thấy cô đơn kinh khủng. Giờ mà có bạn đồng hành để chém gió thì hay biết bao.
Nhưng hiện tại bên cạnh hắn chỉ còn lại duy nhất mỗi mình Quỷ Bộc Mirranda.
Ngặt một nỗi ôm mộng tưởng là con quỷ thuần khiết nhất trên thế gian, nàng từ chối cắn nuốt linh hồn. Để rồi tiến độ tu hành chậm chạp hết phần của thiên hạ.
Hai tháng trước mới bắt đầu quá trình đúc nhục thân.
Và cứ thế lâm vào ngủ say cho đến tận bây giờ còn chưa chịu tỉnh dậy.
Cơ mà thánh họ nhà nó khoan đã, dường như có gì đó rất là “sai sai” đang diễn ra ở đây.
Cao Cường vừa cảm nhận thấy có người ngồi ngay bên cạnh mình. Vấn đề là nếu như người ta không có cố tình thả ra khí tức thì hắn chưa phát hiện điều gì đâu.
Đáng nói ở chỗ đây là người quen, chính xác là lão đầu khốn nạn từng đập hắn một chưởng suýt chết. Nhớ nhung gì nhau hay sao mà tìm đến tận nơi thế này?
Trong lòng bực bội khó tả, Cao Cường quay phắt sang trầm giọng hỏi:
“Ngươi tìm gặp lão tử có việc gì? Hay là Tiên Các muốn ép người quá đáng?”
“Bình tĩnh đi” – Lão đầu ngả lưng dựa vào ghế phụ, nhún vai cười cợt:
“Kể từ bây giờ ta không còn là người của Tiên Các, tìm ngươi là việc của riêng cá nhân thôi”
Tiên Các mà làm như cái chợ có thể tùy tiện ra vào? Lão khốn nạn này đang lảm nhảm quái quỷ gì thế? Cao Cường dứt khoát đáp trả bằng cái bĩu môi khinh bỉ.
Dưới ánh mắt đầy cảnh giác nhìn tới chằm chằm, “lão khốn nạn” diện mạo nhanh chóng biến đổi.
Thoáng cái từ một lão đầu già nua gần đất xa trời liền biến thành gã trung niên trông hơi thộn?
Đúng vậy đấy, nhìn gã nhếch miệng lên cười lại càng ngu ngốc hơn nữa.
Chỉ là Cao Cường bỗng thấy cực kỳ quen mắt.
Chưa dừng lại ở đó khi mà đối phương lôi ra khối ngọc bài trắng phau có khắc nổi chữ “Tiên”, rồi bàn tay nắm nhẹ một nắm, liền bóp nát thành bụi phấn rơi lả tả.
Giống hệt của lão Bạch Hổ yêu tu – Vương Hổ, không thể giả được.
Hủy đi lệnh bài đại diện thân phận môn nhân của Tiên Các? Kẻ này muốn tạo phản?
Cao Cường còn đang nghi hoặc tự hỏi, đối phương tiếp tục lấy ra thêm hai món đồ. Trong đó gồm một khối thiết bài đen kìn kịt, cùng một chiếc nhẫn đen xì xì.
Khối thiết bài khắc nổi chữ “Hồng” màu đỏ tươi như máu.
Còn chiếc nhẫn thì khắc chìm đồ đằng một đóa hỏa vân màu đỏ hồng rực rỡ.
Thiết bài của Hồng Lão Nhân, nhẫn của Hỏa Vân Các, hai thứ này đều do đích thân sư phụ của hắn – Nhàn Vân Lão Nhân rèn đúc làm ra từ thời trai trẻ đấy a.
Đến lúc này Cao Cường biết đối phương là kẻ nào rồi, trên tay liền xuất hiện bức tranh vẽ lại một lão đầu với một đứa bé, cũng là bởi sư phụ vẽ ra khi rảnh háng.
Lão đầu là Hồng Lão Nhân, không có gì kỳ quặc thì sớm đã bị lôi kiếp đánh thành tro bụi lâu rồi.
Còn đứa bé thấy sư phụ kể là đệ tử của Hồng Lão Nhân, tên gọi là Hồng Phi.
Sư phụ viết chữ xấu như gà bới, nhưng vẽ đẹp tuyệt vời. Đứa bé trong tranh mặt ngu ngốc không khác gì kẻ đang ngồi ngay trước mắt hắn, đặc biệt là nụ cười.
Bảo sao vừa nhìn đã thấy quen quen, cơ mà.. Cao Cường lớn tiếng gầm lên:
“Cái abc.. xyz.. Là người quen sao ngươi còn đập lão tử suýt thì chết tươi? Không giải thích cho rõ ràng, con mẹ nó lão tử liền cùng với đồ khốn ngươi liều mạng”
“Ngu ngốc nó cũng vừa vừa thôi” – Hồng Phi không chút nể nang thở dài nói:
“Ta làm vậy thì mới xóa được cái lệnh truy nã kia chứ? Hay muốn để kẻ khác đập cho chết hẳn luôn? Đừng quên ta là truyền nhân của ai, và có sở trường là gì. Ngày đó nếu ngươi không nằm xuống thì đã chẳng nên duyên phận với nàng đệ tử tóc vàng đâu nhé”
Hồng Lão Nhân có sở trường là chiêu bấm đốt tay bói quẻ lung tung. Nghe sư phụ kể gã Hồng Phi này về phương diện nhìn trộm thiên cơ cũng tanh tưởi phết đấy.
Hơn nữa gã nói chẳng hề sai lệch, để bị kẻ khác tìm thấy thì e rằng đã sớm mục xương ở sa mạc.
Đành ném một chưởng đau thương kia ra khỏi đầu, Cao Cường buồn bực hỏi:
“Thế ngươi tự dưng tìm đến ta làm gì? Đừng nói là muốn theo ta chinh chiến khắp thiên hạ đấy nhé?”
“Hắc.. Hắc..” – Hồng Phi nghe xong cười như nắc nẻ, ngón tay cái bật lên nói:
“Đoán trúng phóc rồi đấy, ta đúng là muốn cùng ngươi đi khắp thiên hạ. Nhưng mà ta chiến lực không được mạnh mẽ, đi theo cưỡi ngựa xem hoa cho vui thôi”
Một giây để suy nghĩ cũng không, Cao Cường ngay lập tức phất tay xua đuổi:
“Vào công viên bày sạp đoán mệnh mà ngồi xem hoa xem cỏ. Lão tử có rất nhiều việc đại sự cần phải hoàn thành, không rảnh cùng với ngươi vui chơi vớ vẩn”
Trước nghe sư phụ kể rõ rồi, Hồng Lão Nhân và đệ tử của lão tu luyện với chiến đấu đều cực kỳ nát.
Hồng Phi còn thuộc dạng đặc biệt củi mục, tống cổ vào bí cảnh thời không để tu luyện cho nhanh hơn, ngờ đâu tu vi dậm chân tại chỗ suýt nữa tuổi thọ hao hết.
Sau phải đi cướp đủ loại thiên tài địa bảo về nhồi như nhồi vịt thì mới đột phá được lên Luyện Hư Kỳ.
Theo cảm nhận thì gã hiện giờ vẫn chỉ là Luyện Hư Kỳ, đồng nghĩa với thọ nguyên sắp cạn rồi.
Dẫn đi cùng rồi lỡ sau này gã mở mồm ra nhờ cướp giúp thiên tài địa bảo thì sao?
Xin lỗi chứ đại năng cũng không giúp được gã, cho nên Cao Cường xin quỳ.
Thừa hiểu hắn đang nghĩ cái gì, Hồng Phi trợn mắt lên quát:
“Ngươi khinh thường ta đấy phải không? Muốn bị đập cho một trận nhừ tử ngay bây giờ không?”
“Đang hù dọa ai thế?” – Cao Cường nhếch miệng cười lạnh:
“Năm xưa mới bước vào Nguyên Anh bị ngươi bắt nạt đã dành. Hiện tại lão tử đã đạt tới Hóa Thần Kỳ, nếu muốn lúc nào cũng có thể nhẽ nhõm đoạt của ngươi nửa cái mạng. Không tin thì cứ việc động thủ thử xem đi, lão tử hứa sẽ cho ngươi uống no nước biển”
Nghe xong những lời này, Hồng Phi ỉu xìu xìu buồn bực nói:
“Cái đó là vì ngươi chứ ta có được lợi lộc gì đâu mà thù dai nhớ lâu thế? Đừng quên chúng ta là huynh đệ một nhà, phải đoàn kết với nhau tạo ra sức mạnh to lớn”
Đúng là cái hạng thầy bói dẻo mỏ, lưỡi không xương muốn nói bừa ra sao cũng được.
“Không bàn cãi nữa” – Cao Cường ra sức phất tay xua đuổi:
“Ngươi hiện ngốc ở đâu hãy quay trở về đó, hoặc dự tính mò mẫm tới chỗ quái quỷ nào thì mau đi đi. Đừng nấn ná ở đây làm phiền kẻo ta lại bực mình là khổ”
“Aizz..” – Hồng Phi vươn mình chậm rãi đựng dậy, thở dài vu vơ nói khẽ:
“Nếu ngươi không muốn biết tình trạng của sáu đứa nhóc được Nhàn thúc sớm đưa ra Hải Vực thì thôi. Ta đây một mình phiêu bạt đây đó cũng chẳng hề hấn gì”
Chẳng hiểu sao Cao Cường bỗng có dự cảm rất chi là khó chịu.
Hít sâu một hơi bình ổn cảm xúc, hắn hướng Hồng Phi trầm giọng hỏi:
“Bọn họ quên ta cái này bằng hữu rồi ư?”
Trong trữ vật giới lưu giữ hồn bài của cả nhóm, bọn họ gặp chuyện là hắn sẽ biết ngay. Mà giọng điệu Hồng Phi hơi chần chừ, như vậy chỉ còn đúng một lý do.
Đó là bọn họ đã thay lòng đổi dạ hết cả rồi.
Nhưng kể ra thì cũng phải thôi, dù sao thân cận chẳng được bao lâu.
Cá biệt như trường hợp cô nàng Yến Tử kia thì giao du còn chưa được một tháng.
“Aizz..” – Khẽ thở dài một tiếng, Hồng Phi ngồi xuống trở lại, tặc lưỡi nói:
“Đúng mà cũng không đúng”
Mặt hàng củi mục này đang ra sức gọi đòn đúng không? Cao Cường ánh mắt thoáng chốc liền phun trào sát khí, phi thường muốn liều mạng động thủ đánh người.