Trải qua vài phút thoắt ẩn thoắt hiện như u linh, bóng đen dừng bước dưới chân ngọn đồi um tùm cỏ dại, ánh mắt mười phần ngán ngẩm liếc xuống nhìn thoáng Cao Cường.
Thực sự không hiểu tiểu tử này tóm tóc lão già cụt tay bẩn thỉu lôi theo để làm gì?
Chẳng lẽ sợ quá tóm bừa?
Mà kệ đi.
Một lão già tàn phế thì có thể lật lên nổi sóng gió gì cơ chứ? Không muốn lãng phí thời gian, bóng đen liền mang theo cả hai đi lách qua cỏ dại tiến vào hang động tối om.
Cũng chỉ sau có vài bước chân là đã đi tới phía trước một cánh cửa bằng đá đen kịt.
Bóng đen nhanh chóng từ trữ vật giới lấy ra một khối ngọc phù áp lên hốc giữa cửa, những linh văn đồ án trên cửa ngay lập tức lóe sáng, cánh cửa qua đó chậm rãi kéo mở.
Không có hôi thối buồn nôn như Cao Cường đã tưởng tượng, bất quá cửa vừa mở là từ bên trong xộc ra yêu khí tanh nồng, hơn nữa còn gây ra cảm giác vô cùng khó chịu.
Khỏi cần phải nghi ngờ gì nữa, nơi này có yêu quái là cái chắc rồi.
Rất nhanh Cao Cường có được đáp án.
Nhìn chung bên trong là ngục giam với bốn cũi đá khổng lồ, hiện đang có ba cũi đã giam nhốt yêu quái, gồm một con Hắc Trư, một con Song Đầu Xà và một khúc cây khô.
Đáng nói là chúng đều bị phong ấn bằng một đống đinh thép ghim vào cơ thể.
Cao Cường nhìn cảnh này thấy hơi xoắn quẩy, trong đầu vội vàng suy nghĩ tìm tòi kế sách.
Có điều lo lắng hơi bị dư thừa rồi, sau khi ném hắn với lão đầu cụt tay vào trong cũi đá thứ tư, “bóng đen” dùng sợi xích khóa chặt cửa cũi xong là nhanh chóng rời khỏi luôn.
Cứ ngỡ kẻ này sẽ động thủ cướp đoạt trữ vật giới, ai ngờ đối phương cứ vậy đi mất. Chắc hẳn nơi này gần với sơn cốc Tiên Y Môn, gã mới không dám động thủ bừa bãi.
Cao Cường không khỏi nâng tay xoa vuốt lồng ngực, khẽ thở phào một hơi.
Thực ra có chuỗi hộ thân phù đeo trên cổ tay, kết hợp với chiến thuyền Hồng Phi đưa tặng kèm vài bộ trận pháp, muốn đánh trả cũng không phải là việc gì quá khó khăn.
Có điều chưa đến bước đường cùng.. vậy thì cứ “tiết kiệm là quốc sách” cho nó lành.
Quan trọng nhất là đối phương không đụng chạm tới lão đầu cụt tay.
Cơ mà lão này quá khứ gặp phải chuyện gì cực độ bi thương hay sao mà trông có vẻ chán cơm thèm đất lắm rồi, bị túm tóc không thèm kêu, giờ nằm im không nhúc nhích.
“Chát.. Chát..” – Cao Cường dứt khoát vung tay cho lão hai cái bạt tai, trợn mắt lên mắng:
“Ta đây mất sạch tu vi phải tu luyện lại từ đầu mà còn chẳng thèm buồn. Lão đầu ngươi chỉ bị chút thương tổn có thể chữa trị, cớ làm sao để mất hết ý chí thế này a?”
Ấy vậy mà lão vẫn cứ nằm im như cũ, nửa tia phản ứng cũng không có?
“Chậc.. Chậc..” – Cao Cường không khỏi tặc lưỡi thở dài, tiếc hận nói:
“Vốn dự định cho ngươi ăn Hồi Hồn Đan với Bồi Nguyên Đan, ngặt một nỗi ý chí kém cỏi thế này chắc chẳng làm nên trò trống gì, thôi cứ nằm đó tiếp tục chờ chết đi nhé”
“Pặc!!!”
Cao Cường vừa dứt lời cũng là lúc bàn tay gày guộc nhanh như chớp tóm lấy cổ tay hắn. Ngay sau đó lão đầu bật phắt ngồi dậy, nhìn hắn chằm chằm, run giọng dò hỏi:
“Tiểu tử ngươi thực sự có Hồi Hồn Đan với Bồi Nguyên Đan? Không phải lừa gạt lão phu đấy chứ?”
Lão đầu hoài nghi cũng phải thôi, Hồi Hồn Đan với Bồi Nguyên Đan là bát phẩm Địa Đan. Phi thường hiếm có, không phải cứ chi ra thật nhiều của cải là sẽ đổi được đâu.
Đây là đồ vật sư phụ lưu lại cho hắn đề phòng trường hợp bị người ta đánh sống dở chết dở. Chẳng qua Cao Cường nắm giữ Siêu Phượng Niết Bàn, đan dược liền dư thừa.
Nay linh cảm lão đầu này tu vi không tầm thường, mới bộc phát ý nghĩ thu lấy người hộ vệ.
Nói chung với việc thân phận đệ tử của “Nhàn Vân Lão Nhân” đã lộ ra rồi, khó tránh khỏi rơi vào cảnh bị người đuổi giết, hắn buộc phải sớm lên phương án bảo vệ bản thân.
Gạt phắt bàn tay bẩn thỉu của lão ra, Cao Cường nhếch miệng cười cợt:
“Dăm ba cái thứ đan dược gân gà đó bản quan chỉ có thừa, không có thiếu. Vấn đề là trên thế gian không có bữa ăn nào miễn phí, lão định dùng gì để trao đổi lấy đây?”
Thoáng yên lặng suy ngẫm chốc lát, lão đầu thở hắt ra một hơi, rồi nói:
“Trở thành hộ vệ của ngươi vẫn tốt hơn là phải chết héo chết mòn. Nhưng nếu có một ngày cảm thấy không cần nữa, hi vọng ngươi có thể trao trả lại sự tự do cho lão phu”
Hắc hắc, khả năng đến lúc đó bản quan ra sức xua đuổi, lão đầu ngươi còn không chịu rời đi ý chứ.
Trong bụng âm thầm dè bỉu, ngoài mặt Cao Cường gật đầu, phất tay nói:
“Trước tiên ta là Cao Cường, xin nói thẳng để lão hiểu ta chỉ tạm thời cần hộ vệ, thời gian khẳng định không quá dài, khoảng 10 tới 20 năm là cùng. Quan trọng là lão phải toàn tâm toàn ý, cho dù đánh đổi cả tính mạng để bảo vệ ta. Xác định làm được thì hãy lập khế ước đi”
Làm người phải có gan quyết đoán, không chần chừ suy nghĩ gì thêm nữa..
Lão đầu lập tức cắn rách đầu ngón tay, vừa họa vẽ khế ước tại hư không, vừa lẩm bẩm:
“Nói có trời đất chứng giám, ta Tả Thủ Lão Nhân, tục danh Phạm Thành Văn, ngày hôm nay nguyện bái Cao Cường làm chủ nhân. Xin thề kể từ nay sẽ dùng toàn bộ tánh mạng để bảo vệ chủ nhân an toàn. Nếu sai nửa lời sẽ bị trời tru đất diệt, ngũ lôi oanh đỉnh, chết không toàn thây”
Lão phát thệ xong, liền nhanh tay họa vẽ hoàn tất khế ước.
Đọc lướt qua nột dung, Cao Cường mỉm cười hài lòng, liền bức ra một giọt máu ký tên cái roẹt. Khế ước theo đó phát sáng rồi tách làm hai, bay tới dung nhập thức hải của hắn và lão.
Không rảnh để cảm thụ sự kỳ diệu khi ký kết khế ước mang tới, Cao Cường phất tay nói:
“Đợi ta bố trí trận pháp ngăn cách cái đã, kẻo lão chưa kịp hồi phục mà kẻ kia quay lại là phiền toái”
Việc này Phạm Thành Văn hoàn toàn tán thành bằng cả hai tay. Nói chung kẻ kia không tính là thứ gì, nhưng đó là khi lão ở thời kỳ đỉnh cao, chứ hiện giờ phải cẩn trọng mới được.
Chẳng mấy chốc Cao Cường theo cẩm nang cắm xuống tám trận cột tại xung quanh cũi giam, trận pháp nhanh chóng khởi động, hình thành lồng sáng bảo hộ hai người tại bên trong.
Lúc này Cao Cường mới từ trữ vật giới lấy ra hai khỏa đan đưa cho lão và nói:
“Hồi Hồn Đan với Bồi Nguyên Đan đây, ta kiến nghị lão phá mở vết thương ở vai đi rồi hãy ăn đan”
Phạm Thành Văn tiếp nhận hai khỏa đan dược, miệng cười méo xệch đáp lại:
“Chủ nhân, ta bị dị tật bẩm sinh từ trong bụng mẹ, phá mở vết thương cũng không mọc tay được”
Aizz.. thấy cụt ngủn tận bả vai, cứ ngỡ lão năm xưa từng bị kẻ thù chém mất tay cơ đấy.
Nếu như đã không còn hi vọng gì rồi, Cao Cường đành bất đắc dĩ phất tay nói:
“Thôi lão ăn đan chữa trị thương tổn đi, để sau này ta sẽ luyện chế cho cánh tay giả mà dùng tạm”
Phạm Thành Văn không vội phục dụng đan dược, lão nhìn hắn đầy e ngại nói:
“Chủ nhân, ta tu vi Đại Thừa đỉnh phong, ta đang lo khí tức tiết ra sẽ gây tổn thương tới chủ nhân”
Hắc hắc, chưa gì đã biết nghĩ cho chủ nhân rồi đấy, xem như bản quan không nhìn lầm người. Cơ mà lão tu vi Đại Thừa đỉnh phong? Thánh họ, quả này buôn bán lời lãi to đùng.
“Khỏi cần lo lắng cho ta” – Cao Cường cố ra vẻ thản nhiên, mỉm cười khẽ nói:
“Ta điều động trận pháp ngăn cách bảo hộ là ổn ngay thôi, sẽ không có ảnh hưởng gì đâu mà sợ”
Hắn đã nói đến vậy, Phạm Thành Văn liền không ý kiến ý cò gì nữa, lão nhanh chóng ngồi xếp bằng ngay ngắn, rồi ném cả hai khỏa đan dược vào miệng và vận công luyện hóa.
Nói chung chữa trị đan điền với thức hải không phải là việc một sớm một chiều sẽ xong, Cao Cường liền điều động trận pháp ngăn cách cẩn thận, rồi ngồi quan sát ba cũi giam khác.
Có thể thấy điểm mấu chốt là thành vách ngục giam được chế tác từ quái thạch, vừa có tác dụng ngăn cản thần thức thẩm thấu dò xét, vừa khắc họa linh văn hình thành trận pháp.
Về phần những cột đá dựng lên làm cũi thì cắt gọt từ đá tảng thông thường, không hề khắc họa đường nét linh văn đồ án nào cả, Cao Cường vững tin đấm một quyền là sẽ vỡ vụn.
Aizzz.. Không rõ ba đầu yêu quái này tu vi gì, chỉ biết đầu Hắc Trư kia trông có vẻ ăn ngon.
Khúc cây khô chẳng tích sự gì thôi bỏ qua, còn Song Đầu Xà đem ngâm rượu cũng không tồi đâu.
Có điều việc này liền để Phạm lão đầu sau khi khôi phục thực lực đứng ra xử lý cho nó được an toàn. Hiện giờ cần đề phòng tình huống lão kia đột ngột trở lại công kích trận pháp.
Nghĩ đến đây Cao Cường vung tay ném tới bên cạnh mỗi trận cột một đống linh thạch hạ phẩm. Có chỗ linh thạch này bổ sung linh khí, lão kia công kích hết hơi cũng chỉ là vô dụng.
Mọi thứ đã an bài xong xuôi, Cao Cường liền yên tâm ngồi xếp bằng nhập định.
Chính xác là ngồi tiến hành nội thị quan sát đồ đằng Lam Long trên xương mu bàn tay phải.
Kể ra có chút buồn cười, ngọn nguồn bởi nằm chung với Hồng Linh không dễ gì ngủ được, hắn đành tìm việc để chuyển rời sự chú ý, qua đó tình cờ phát hiện quan sát đồ đằng vậy mà vô cùng hữu ích.
Cụ thể là khi tập trung quan sát đồ đằng, hắn liền thấy nó hiển hóa thành nhân ảnh thi triển quyền kỹ. Mặc dù chỉ là một chiêu tưởng chừng hết sức đơn giản, nhưng thực chất biến hóa không ngừng.
Điểm mấu chốt là cứ nắm bắt được thêm một dạng biến hóa, sau đó hắn thi triển Cường Long Phá Thiên liền trôi chảy hơn, kèm theo uy lực cũng mạnh mẽ hơn nhiều.
Nhìn chung từ trước tới giờ chỉ là nắm giữ kiểu vay mượn, hắn cần phải quan sát và thấu hiểu hoàn toàn thì mới tiếp thu toàn bộ cả bốn chiêu thuật pháp được triệt để.
Có điều việc này muốn gấp gáp cũng không được, mỗi ngày ngồi quan sát một hai giờ là thấy hoa mày chóng mặt gần chết, cho nên hắn chỉ còn cách nỗ lực duy trì.