Dương Gian Phán Quan

Chương 387: Môn hạ của tiên phủ



Trên khắp cơ thể càng lúc càng nhiều vết thương, chân nguyên cũng đang tiêu hao cực kỳ nhanh chóng, Trịnh Kiệt vạn phần bất đắc dĩ nhếch miệng cười khổ.

Thực ra cái đám Tà Tu trước mắt không tính là gì đối với một hỏa hệ tu sĩ như hắn.

Bằng chứng là ban đầu bọn chúng gồm mười người, thoáng chốc Trịnh Kiệt đã đánh chết năm kẻ.

Ngặt một nỗi hoàn cảnh lạnh giá khiến chiến lực của hắn sụt giảm trầm trọng, bọn chúng lại còn nhắm tới Thanh Tuyền, dồn hắn vào tình thế tay chân bó buộc.

Đứng áp lưng với Trịnh Kiệt lúc này, Thanh Tuyền tình trạng không dễ chịu hơn là bao, trên cơ thể đầy vết thương ngang dọc, chân nguyên sớm đã cạn kiệt.

Đừng nói là chiến đấu giết địch, hiện giờ đứng vững còn là việc vô cùng khó khăn.

Đến nước này chỉ còn duy nhất một cách mà thôi..

Thanh Tuyền khẽ cắn môi, dứt khoát nói ra:

“Trịnh Kiệt, ta muốn chàng ngay lập tức rời khỏi”

Không chút suy nghĩ, Trịnh Kiệt liền đáp lại:

“Xin lỗi Thanh Tuyền, phải sống thiếu nàng, việc này ta không làm được. Nàng cũng đừng lấy chuyện sau này báo thù ra làm cái cớ, đối với ta việc đó chẳng có nửa xu nghĩa lý gì. Tóm lại nếu một người phải sống tiếp thì đó sẽ là nàng, chứ không đời nào là ta”

Kết thành đạo lữ gắn bó với nhau suốt mười năm ròng rã, Thanh Tuyền hiểu rất rõ lúc nào Trịnh Kiệt chém gió cợt nhả, lúc nào thì thành thật nghiêm túc.

Hiện giờ Trịnh Kiệt chính là đang nghiêm túc, và một khi đã nghiêm túc thì ngang bướng vô cùng.

Nàng cái này đạo lữ dù có nói hết nước hết cái cũng đừng hòng xoay chuyển được gì.

Ngu ngốc này cũng thật là, cứ khiến người ta thấy cảm động là giỏi.

Thanh Tuyền thở hắt ra một hơi, ngượng ngùng khẽ nói:

“Trịnh Kiệt, nếu có thể vượt qua đận này, chúng ta hãy cùng nhau ẩn cư”

“Hắc.. hắc..” – Trịnh Kiệt bật cười khả ố, hào hứng nói ra:

“Đợi dọn dẹp xong cái lũ ác ôn này ta sẽ dẫn nàng về gặp sư phụ. Sau đó chúng ta liền sinh một đám nhóc cho lão nhân gia bồng bế muốn gẫy tay thì thôi”

“Ừm..” – Thanh Tuyền đỏ mặt e thẹn khẽ đáp lại một tiếng.

Cả hai tuổi tác đều không còn nhỏ, đúng thật là nên tính đến chuyện sinh đứa bé. Thanh Tuyền vừa nghĩ vừa liên tưởng, giây lát mặt liền đỏ như quả cà chua.

“Ha.. Ha.. Ha..”

Đứng bao vây xung quanh nghe được những lời này, năm gã Tà Tu rốt cuộc nhịn không được nữa rồi, tay đồng loạt ôm bụng, ngửa mặt cười một trận ầm ĩ.

Trong đó một gã vừa cười, vừa mỉa mai:

“Chết đến nơi mà hai ngươi còn rảnh rang nghĩ tới chuyện sinh con đẻ cái?”

Một gã nghe vậy, liền vội vàng lên tiếng:

“Lão đại, nữ nhân này tuy hơi già một chút nhưng vóc dáng không tệ. Thôi thì mấy người chúng ta giúp nàng sinh đứa bé coi như làm phúc cũng được đấy a”

Một gã khác khẽ gật đầu, nghiêm túc nói:

“Đúng đấy lão đại, nơi đây quá mức lạnh giá, giữ ả lại làm ấm người cũng tốt”

Một gã mắt sáng quắc, liếm môi cười nói:

“Hắc hắc, lão tử kết cái vóc dáng đẫy đà của ả rồi đấy”

Những lời này lọt vào tai, Trịnh Kiệt làm sao có thể giữ bình tĩnh được nữa? Hắn ngay lập tức thiêu đốt sinh mệnh, chỉ trong nháy mắt khí thế tăng cực mạnh.

Báo hại Thanh Tuyền vốn đã lay lắt như ngọn nến trước gió liền lăn đùng ngất xỉu.

Bất quá đối với Trịnh Kiệt càng thêm thuận tiện, hắn nhanh tay đưa kiếm ra đằng sau, hai chân chùng xuống lấy đà, sau đó xoay người giống như con quay.

Kèm theo động tác của hắn, từ mũi kiếm bắn ra một đạo kiếm khí đỏ rực, như cánh quạt khổng lồ tỏa ra sóng nhiệt cuồn cuộn quét tới ngang hông đám Tà Tu.

Để miêu tả thì lâu, chứ thực tế diễn biến chỉ gói gọn trong có một hơi thở.

Điểm trọng yếu là Trịnh Kiệt chiến lực vốn cao siêu hơn đám Tà Tu này, sau khi thiêu đốt sinh mệnh, hiển nhiên khoảng cách chênh lệch càng lớn hơn nữa.

Đã như vậy còn chớp thời cơ đánh lén thì kết quả có thể nghĩ ngay được.

Hỏa diễm kiếm khí như cánh quạt khổng lồ nhanh như chớp xoay tròn một vòng, có bốn trong số năm gã Tà Tu không kịp phản ứng liền bị chém ngang hông, thân thể chia làm hai mảnh. Hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, chốc lát chỉ còn là đống tro bụi rơi rụng lả tả.

Cùng chung số phận với mấy gã này còn có cây cối trong phạm vi một dặm xung quanh đây.

Nhìn chung những vật cản trên đường hỏa diễm kiếm khí quét qua đều bị chém lìa hết thảy.

Hiện đang thi nhau rầm rầm ngã đổ, tuyết trắng rơi như mưa cũng không ngăn nổi hỏa diễm lan rộng, chẳng mấy chốc thì khói đen bao phủ cả một vùng trời.

Có thể thấy Trịnh Kiệt đánh ra thứ hỏa diễm kinh khủng đến nhường nào rồi đấy.

Nhưng vấn đề là hắn vừa ra chiêu được ăn cả ngã về không, phe địch chỉ cần còn một kẻ vẫn sống sót, đồng nghĩa với Trịnh Kiệt và Thanh Tuyền sẽ xong đời.

“Huỵch.. Kịch..” – Hai tiếng động nặng nề vang lên.

Một là do Trịnh Kiệt vô lực ngã xuống bên cạnh Thanh Tuyền.

Còn một là bởi gã Tà Tu cuối cùng vừa từ trên không đáp xuống đất.

Ngay cả khí lực để tự bạo cũng không còn, Trịnh Kiệt chẳng buồn ngó ngàng tới địch nhân, hắn muốn trước khi chết ngắm nhìn Thanh Tuyền nhiều hơn chút.

Run rẩy đưa tay xoa nhẹ gò má nàng, Trịnh Kiệt trên mặt không khỏi lộ ra vẻ thống khổ cùng hối hận.

Vẫn biết hiện giờ có nói gì cũng vô nghĩa, thế nhưng năm đó nếu không nổi hứng muốn vào đây lịch lãm, thì đã chẳng đi đến bước đường cùng như thế này đâu.

Vả lại nếu có thể cứ thế chết đi thì đã mừng.

Chỉ sợ địch nhân sẽ làm những trò khốn nạn đối với nàng.

Trịnh Kiệt mái tóc trên đầu giây lát liền bạc trắng, làn da phút chốc hóa nhăn nheo, trong ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng, hòa quyện cùng thống khổ và hối hận.

“Ha.. ha.. ha..”

Lẳng lặng đứng nhìn hồi lâu, gã Tà Tu chợt lớn tiếng cười vang, sau đó mới nói:

“Chắc hẳn ngươi lúc này đang bất lực muốn chết, bất quá đừng hi vọng được chết dễ dàng. Lão tử sẽ giam cầm linh hồn ngươi, cho ngươi chứng kiến nữ nhân của mình ngày đêm bị chà đạp. Muốn sinh đám nhóc sao? Yên tâm đi, lão tử sẽ thay ngươi làm cha bọn chúng”

“Ha.. ha.. ha..”

Nói dứt lời là gã Tà Tu liền ngửa mặt lên trời ngạo nghễ cười vang.

Tiếng cười như ngàn vạn mũi kiếm sắc nhọn xoáy vào tâm can Trịnh Kiệt, khiến hắn vô cùng phẫn hận, vì lửa giận công tâm mà một ngụm máu tươi phun ra khỏi miệng.

Hai người nằm đó, máu đỏ thấm đẫm tuyết trắng, tràng cảnh trông cực kỳ bi thảm.

“Ha.. ha.. ha..”

Điều này khiến gã Tà Tu trong lòng vô cùng hưng phấn, bởi vậy tiếng cười càng thêm càn rỡ.

“Muốn chà đạp bọn họ ư? Ngươi đủ tuổi sao?”

Đúng lúc này một giọng nói có phần non nớt nhưng cực độ lạnh lẽo từ trên bầu trời vọng xuống, dọa cho gã Tà Tu giật nảy mình, theo phản xạ ngước lên lớn tiếng quát:

“Nhãi ranh ở đâu dám chạy tới đây giả thần giả quỷ? Có bản lĩnh hãy mau mau hiện thân. Lão tử xin thề nếu không gõ nát đầu ngươi, liền không là người của Tiên Phủ”

“Tiên Phủ? Hắc hắc, một đám sâu kiến cũng đòi mạo xưng là Tiên?”

Giọng nói non nớt không nhanh không chậm đáp lại, dễ dàng nhận thấy giọng điệu đầy khinh miệt.

Trưng biển Tiên Phủ còn không hù dọa được đối phương, khiến gã Tà Tu trong lòng trào dâng cảm giác lo lắng cực kỳ mãnh liệt, phảng phất như cái chết đang tìm đến.

Linh cảm mách bảo cho gã biết đây tuyệt đối không phải là sợ hãi đến mức “thần hồn nát thần tính”.

Là thực sự có kẻ khủng bố đang tiếp cận, hơn nữa kẻ này nguy hiểm đến nỗi còn chưa xuất hiện nhưng khí tức tử vong đã tràn tới, gã Tà Tu nghĩ mà hai chân phát run.

Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, gã nghĩ tới biện pháp bắt giữ con tin.

Dường như đối phương rất quan tâm đến an nguy của hai người này, vả lại gã tin tưởng có quay đầu chạy trốn cũng không thể thoát, chỉ còn cách làm bừa cầu may.

Bất quá ý nghĩ vừa nảy sinh trong đầu, gã còn chưa kịp làm ra hành động, thì đã thấy bầu trời bất chợt tối sầm, kèm với một bóng đen đột ngột xuất hiện trước mặt gã.

Ừm, là một đứa nhóc khoảng chín mười tuổi, mặt mũi sáng sủa non tơ búng ra sữa.

Hắc hắc, Nguyên Anh Kỳ mà cũng dám nhảy ra gọi nhịp với lão tử?

Nhìn rõ đối phương có bao nhiêu cân lượng, gã Tà Tu nhếch miệng cười nhạt, chỉ là rất nhanh mặt gã liền cứng đờ. Bởi vì đối diện với một quyền mà đứa nhóc đang đánh tới, thế gian vạn vật dường như biến mất, còn gã thì không tài nào nhúc nhích được thân thể.

Là một kẻ dày dạn kinh nghiệm chiến đấu, gã ngay lập tức cắn đầu lưỡi.

Của đáng tội là cơn đau còn chưa kịp giúp gã thoát khốn khỏi ý cảnh trói buộc, thì khuôn mặt gã đã phải nhận lấy một quyền mang theo cỗ sức mạnh hủy thiên diệt địa.

“ĐÙNG..”

Sau một tiếng nổ trầm đục, thủ cấp của gã Tà Tu liền như trái bóng nước bục vỡ.

Chỉ có điều người xuất quyền là Cao Cường muốn diệt sát gã triệt để, một quyền còn hàm chứa lôi điện, thành ra linh hồn cùng hết thảy đều bị lôi điện thiêu rụi lập tức.

Ngay cả thi thể không đầu ngã gục xuống, cần cổ cũng đã cháy đen, máu còn không phun ra được.

Tình trạng của Trịnh Kiệt khá nguy cấp, Cao Cường liền phất tay thu lấy đồ đạc của đám Tà Tu, rồi mang hai người bọn họ bay lên không trung có Bạch Tuyết đang chờ.

Vừa nhảy lên đỉnh đầu Bạch Tuyết, hắn lập tức nói:

“Bạch Tuyết, giờ quay lại bìa rừng hướng bên ngoài cấm địa”

“Ừm” – Bạch Tuyết ngắn gọn đáp lại một tiếng, rồi đổi hướng bay vút đi.

Trong khi đó Cao Cường nhanh chóng thi triển Siêu Phượng Niết Bàn chữa trị cho Trịnh Kiệt và đạo lữ của gã, rồi đợi Lôi Phượng ngưng tụ hoàn tất thì dựng lên cấm chế ngăn gió.

Aizz, chỉ sợ Siêu Phượng Niết Bàn không khắc phục được tệ đoan thiêu đốt sinh mệnh đâu này.

Nhưng nếu Trịnh Kiệt không thiêu đốt sinh mệnh bộc phát ra khí tức mãnh liệt, thì Cao Cường đã chẳng cảm nhận thấy để mà tìm tới, liền coi như trong cái rủi vẫn có cái may đi vậy.

Aizz, gặp ai không gặp, lại đụng trúng cái gã khốn nạn này mới đểu.

Báo hại bản quan trong lòng lại suy nghĩ bâng khuâng.

Cao Cường không khỏi thở dài buồn bực.

Hết cách rồi, để không đắm chìm trong những suy nghĩ vu vơ, hắn đành phải đem đống trữ vật giới của đám Tà Tu tự xưng là người của Tiên Phủ kia ra kiểm kê xem sao.

Vừa thẩm thấu thần thức liếc nhìn thoáng qua là Cao Cường liền choáng váng.

Có thể nói đám này mới xứng danh thổ phỉ chuyên nghiệp.

Các loại tài nguyên chất đầy trữ vật giới, hơn nữa còn có hàng chục chiếc trữ vật giới cất giấu bên trong, đáng nói là chiếc nào cũng chứa đựng tràn đầy tài nguyên luôn rồi.

Quả này trúng phi thường đậm.

Cao Cường ngồi kiểm kê mà cười không ngậm được miệng.

Ngoài tài nguyên nhìn muốn hoa cả mắt, Cao Cường còn tìm thấy mười tấm lệnh bài, hai mặt khắc họa mặt quỷ nhe nanh hung tợn kèm với một chữ “Tiên” tại chính giữa.

Khả năng đám này đúng thật là môn hạ của thế lực Tiên Phủ gì kia.

Về phần chức vụ cao thấp ra sao thì hẳn là thông qua màu sắc hoặc chất liệu lệnh bài để phân biệt.

Tất nhiên với cái kiểu lang thang chặn đường cướp của thì cái đám cho Trịnh Kiệt ăn hành có chức vụ thấp lè tè là cái chắc, cơ mà bản quan để ý làm cái quỷ gì cơ chứ?

Dù sao thì tới đây để hung hăng so găng, Cao Cường dứt khoát bật chế độ trẻ trâu.

Tóm lại Tiên Các Tiên Phủ gì cũng thế cả mà thôi, chạy đến cà khịa thì tính kế đập chết tươi là cùng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.